Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai1. Bài thơ Trường can hành của Lý Bạch có lẽ hợp với cô và Chu Cẩn Phong, thanh mai trúc mã, tiếc
là bọn họ không phải hai người vô tư. Họ sống cùng thôn. Đó là một xóm
núi nhỏ bé khác xa xôi, điều kiện không tốt cho lắm.
Những lời
ông bà nội thường nói với Chu Cẩn Phong nhiều nhất chính là sao không
học hỏi Nhiếp Sơ Ngữ, nhìn xem thành tích thi cuối kỳ của người ta tốt
đến mức nào, nhìn xem người ta chịu khó đến mức nào, không những đi thái rau cho lợn ăn mà còn dắt bò ra ngoài ăn cỏ, lúc rảnh rỗi còn đi kiếm
củi. Trong mắt người dân ở thôn, Nhiếp Sơ Ngữ được coi như một sự tồn
tại hoàn mỹ, thành tích tốt, tính cách tốt, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Chỉ có điều, trong mắt bố mẹ, cô có tốt đẹp thế nào cũng vô ích, chỉ vì cô là con gái, cô làm gì cũng sai.
Nhiếp Sơ Ngữ thường nghĩ, Chu Cẩn Phong có lẽ hận mình thấu xương. Lúc ông bà nội mắng anh, thường
khen cô tốt đẹp như thế nào. Nhưng ngay từ đầu, cô cũng không thích ăn,
cô rất ghét mẹ anh. Mẹ anh đặc biệt thích khoe khoang, ra vẻ mình có thể sinh được con trai. Nhiếp Sơ Ngữ từ nhỏ đã biết mình không được bố là
Nhiếp Thụ Toàn yêu quý, chỉ vì ông thích con trai, chỉ muốn có cậu con
trai, thế nên một đứa con gái như cô trở thành người dư thừa. Nếu không
nhờ có mẹ là Ngô Thục Lan, cô sớm đã bị bố đem cho rồi, nhưng không có
tên trong hộ khẩu. Hộ khẩu để dành cho em trai cô. Một người dư thừa như cô, đương nhiên không thể chiếm một trang trong đó, nếu không sẽ bị bắt phạt, mà nhà cô cũng không có nhiều tiền đến thế để chịu phạt.
Về sau bố Chu Cẩn Phong xảy ra chuyện, lúc ấy Nhiếp Sơ Ngữ vẫn còn vui
sướng trên nỗi đau của người khác, muốn xem mẹ anh có phát điên lên
không, chỉ là cô không nói ra mà thôi. Mẹ anh thường kiêu hãnh, ỷ rằng
mình tìm được một người đàn ông tốt, kiếm được bao nhiêu tiền cũng mang
về đưa cho bà ta. Những tháng ngày ấy họ sống hạnh phúc hơn ai hết, nhà
họ còn lát gạch ở sân đầu tiên trong thôn! Thế mà sau khu bà ta cầm tiền bỏ trốn, Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thấy Chu Cẩn Phong lại cảm thấy anh rất đáng thương, rồi thấy mình quá ghê tởm, sao có thể sung sướng vậy chứ!
Chỉ có điều, sự cảm thông của cô không duy trì bao lâu. Lúc cô cắt cỏ, anh
luôn đứng gần đó cười với cô, một nụ cười rất không thiện ý. Lúc cô dắt
bò đi ăn cỏ, anh cũng đứng ngay đó. Lúc bò uống nước, anh lại ở đó ca
hát: “Em gái ở bên kia sông, anh trai ở bên này sông.” Cô cảm thấy anh vừa nhạt nhẽo lại đáng ghét, nhưng cô không giỏi mắng
chửi người khác, đành mặc kệ anh. Cô trước nay luôn cảm thấy mình và anh thuộc hai thế giới khác nhau. Cô phải dựa vào học tập để rời khỏi đây,
đi càng xa càng tốt. Thành tích của cô đạt loại xuất sắc, còn thành tích của anh vẫn luôn bung bét.
Khi ở trường, các bạn học đều ghi nhớ nằm lòng khẩu hiệu: Học tập thay đổi số phận, và cũng nhận định như một lẽ dĩ nhiên rằng, người học giỏi tương lai ắt sẽ xán lạn, còn người học kém thì sau này chẳng làm ăn được gì. Nhiếp Sơ Ngữ đại diện cho kiểu
thứ nhất, Chu Cẩn Phong đại diện cho kiểu thứ hai. Ngay cả Nhiếp Sơ Ngữ
cũng cho là như vậy.
Nhiếp Sơ Ngữ mất một khoảng thời gian rất
dài, rất dài, cuối cùng mới hiểu được một đạo lý, cô thuộc kiểu người mơ mộng viển vông, tự đánh giá cao bản thân. Cô chia mình và Chu Cẩn Phong thành hai loại người. Phải rất nhiều năm sau cô mới hiểu ra, bọn họ
cùng một loại người, thậm chí cô còn chẳng bằng anh.
Chu Cẩn
Phong vẫn đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời. Lúc này anh hơi căng thẳng. Thật kỳ lạ, họ quen nhau đã hai mươi mấy năm, còn cùng nhau trưởng
thành, vậy mà khi đối mặt với cô, anh vẫn lo lắng, tim đập nhanh. Lần
đầu tiên biết tới từ “nữ thần”, anh đã biết Nhiếp Sơ Ngữ chính là “nữ
thần” của anh, dù cô có thế nào đi chăng nữa anh vẫn thích.
“Em
không muốn định cư ở thành phố An Xuyên.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng,
dường như trong lòng đang rất kiên định điều gì đó. Thành phố này đối
với cô mà nói vốn dĩ rất bình thường, nhưng giờ nó đã khác. Người ấy
cũng ở thành phố này, tuy rằng họ không gặp mặt nhau, thậm chí có lẽ đã
quên cô lâu lắm rồi, nhưng chỉ cần người ấy còn ở nơi đây thì sẽ khác
biệt. Để thực sự thoát khỏi giấc mơ đó thì phải rời xa.
Ánh mắt
Chu Cẩn Phong nhanh chóng trở nên ảm đạm. Anh biết, đây chỉ là một cách
từ chối của cô mà thôi, một kiểu từ chối không rõ ràng. Giống như trước
đây, khi anh tưởng bản thân đã tiến gần cô hơn một chút thì cô lại càng
cách xa anh.
Nhiếp Sơ Ngữ nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, mỉm
cười vỗ về: “Nhưng chúng ta có thể đến một thành phố khác sinh sống. Chi phí ở đô thị loại một quá cao, chúng ta có thể tới các thành phố nhỏ
loại hai, loại ba.” Chỉ cần không ở An Xuyên, thật ra đâu cũng vậy.
Chu Cẩn Phong nhìn cô với vẻ khó tin. Như vậy là cô đồng ý sống cùng anh
sao? Vì anh quá kích động nên làm đổ chiếc bát, nước đổ hết ra ngoài,
mặt bàn có phần thê thảm. Chu Cẩn Phong lập tức lấy giấy lau, người phục vụ đứng bên cạnh nhìn thấy, liền tới xử lý, đồng thời thay bát khác.
Nhiếp Sơ Ngữ chứng kiến thái độ của anh, bốc chốc trong lòng nghẹn lại. Những thứ lấp kín cõi lòng trở thành vô số dòng chảy xót xa lan tràn khắp cơ
thể cô. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, rõ ràng anh cũng biết
những gì cô hứng chịu, vậy mà trong lòng anh, cô vẫn là Nhiếp Sơ Ngữ mà
anh thích, dường như dù cô có như thế nào anh cũng chấp nhận, Anh luôn
trong một tư thế ngước nhìn cô. Cô không thể giãi bày mình cảm động
nhiều hơn hay rung động nhiều hơn, nhưng cô rất muốn khóc.
Anh đối với cô, là yêu phải không?
Một Chu Cẩn Phong trong lớp thường xuyên bắt nạt cô, viết lên bảng đen câu
“Chu Cẩn Phong thích Nhiếp Sơ Ngữ” cũng quên không xóa đi, ngày hôm sau
bị các bạn nhìn thấy, bị họ cười chê một trận, Chu Cẩn Phong đã thẳng
thừng đánh nhau với đám bạn đó, sau đó bị mời phụ huynh. Lúc học cấp
hai, anh luôn đợi dưới phòng học cho tới khi lớp tài năng của cô tan,
sau đó lại làm điệu bộ “có kẻ ngốc mới dành nhiều thời gian cho việc
học” để chọc quê cô rồi cùng cô về nhà. Lúc học cấp ba, anh chơi cùng
một số nam sinh bỏ bê học hành, các bạn học đều rất sợ đám học sinh đó,
còn lén lút gọi họ là “đồ du côn”, đến cả các thầy cô cũng nói họ là học sinh hư, nhắc nhở học sinh các lớp ít tiếp xúc với họ thôi. Chu Cẩn
Phong lại hét tên cô trước mặt rất nhiều người. Lúc ấy Nhiếp Sơ Ngữ chỉ
cảm thấy tức giận, cảm giác đó bắt nguồn từ việc: Sao cậu ta có thể hét
tên mình? Sao cậu ta xứng được hét tên mình? Giống như anh không nên,
cũng không xứng được xuất hiện bên cạnh cô vậy, cô quên mất chính vì anh mà cậu nam sinh cứ suốt ngày bám riết lấy cô đã không còn dám xuất hiện nữa.
Tất cả những kỷ niệm trong quá khứ hiện lên trước mắt cô.
Tình cảm của anh không phải ngày một ngày hai, cũng không phải một
tháng, hai tháng, thậm chí không phải một năm, hai năm. Nhiếp Sơ Ngữ cô
có gì tốt đẹp để được anh đối xử như vậy?
Sự cố nhỏ trên bàn ăn
không làm ảnh hưởng tới Chu Cẩn Phong. Anh sờ vào túi áo, lôi ra một
chiếc thẻ ngân hàng. Anh đưa cho cô, “Của em này, em cất đi…”
Nhiếp Sơ Ngữ ngẩn người, “Anh đang làm gì vậy?”
“Tiền đó, toàn bộ tiền của anh đều ở trong này, sau này em hãy giúp anh quản lý…”
Nhiếp Sơ Ngữ đảo mắt nhìn mấy chiếc bàn xung quanh, phát hiện có người đang
nhìn về phía này, bỗng trở nên sốt sắng, “Anh mau cất đi!”
“Tiền của đàn ông chẳng phải đều…” giao cho người phụ nữ của mình cất giữ sao?
“Anh còn không cất đi, em giận đấy!” Nhiếp Sơ Ngữ thực sự không biết nói
sao. Cô day day trán, rồi xị mặt nhìn Chu Cẩn Phong, bỗng cảm thấy con
người này sao lại thật thà thế!
Chu Cẩn Phong đành hậm hực cất
thẻ, bắt đầu buồn bã, nhưng lại nghĩ không thể ép buộc cô như vậy. Anh
thầm véo mình một cái. Sao mày lại quên mất rồi? Phải từ từ, phải dần
dần, nhẫn nại một chút.
“Đó là tiền anh kiếm được, đương nhiên
phải để anh cất rồi. Vả lại…”, cô nhìn xung quanh, “Sao anh có thể nói
mấy lời này trước mặt bao nhiêu người thế kia, lỡ bị người ta để ý thì
sao?”
“Vẫn là em suy nghĩ chu toàn.”
Nhiếp Sơ Ngữ gắp một
miếng bí đao trong nồi lẩu đặt vào bát, để bí đao lăn qua lăn lại một
lượt trong lòng bát mới gắp lên, để dầu rỏ xuống rồi cho vào miệng. Lúc
này bí đao đã nguội, mùi vị cũng vừa phải.
Chu Cẩn Phong nhìn cô
ăn, không kiềm chế được mà bật cười. Anh thích ngắm cô ăn như vậy, ngắm
nhìn trong yên lặng. Mỗi động tác của cô trong mắt anh dường như đều rất đẹp. Anh từng thấy bố mẹ cô mắng chửi cô, lúc ấy anh cảm thấy rất khó
tin. Một cô gái tốt như cô vì sao bố mẹ còn chửi rủa! Dần dần, người
trong thôn đều đồn rằng Nhiếp Thụ Toàn chỉ thích con trai, con gái lớn
vẫn chưa được viết tên vào hộ khẩu. Trong nhà có thịt, Nhiếp Sơ Ngữ
không được gắp, thịt là thứ được chuẩn bị sẵn cho em trai. Người trong
thôn quây tròn lại bàn chuyện rôm rả, chẳng biết ai lên tiếng rằng, nếu
có thể sinh ra một đứa con gái có thành tích tốt như Nhiếp Sơ Ngữ thì
đập nồi bán sắt cũng phải dành dụm cho nó ăn học…
Khi Nhiếp Sơ
Ngữ bị bố mắng, cô chỉ đứng đó lắng nghe. Khi bố mắng mệt rồi, cô bèn
mang quần áo của mọi người trong nhà ra sông giặt. Anh vẫn luôn đi theo
cô, phát hiện cô đang chăm chỉ giặt quần áo, không đau lòng cũng không
khóc. Anh không biết cô thực sự không để bụng hay đơn thuần bị mắng đã
thành quen.
Anh muốn cô có thể thay đổi bản thân mình. Vì cô, ông bà nội có cằn nhằn thế nào anh cũng không phản bác, chỉ yên lặng lắng
nghe, không giống như trước, mỗi lần giận lên là lại cãi cọ với ông. Anh cũng học được cách yêu thương ông bà. Chỉ có điều lúc đó, cô chẳng hay
chính cô đã thay đổi con người anh, mà cô cũng đâu quan tâm tới việc
này.
Ăn xong, Chu Cẩn Phong và cô cùng ra ngoài thanh toán, tổng
cộng hết hơn ba trăm đồng. Nhìn thấy anh lấy ra mấy tờ tiền, cô thấy hơi xót, nhưng không nói gì. Được ăn đã đời rồi thì đừng có nghĩ tới mấy
chuyện đau lòng, nếu không ngay cả niềm vui được ăn cũng sẽ bị chiết
khấu, chẳng tiết kiệm chút nào, dù sao tiền cũng đã bỏ ra.
Bên ngoài hơi lạnh, Chu Cẩn Phong chắn phía trước cô. Dáng anh cao, đứng trước mặt cô hệt như ngọn núi vậy.
Khi đi tới chiếc xe mô tô, anh nắm tay cô, nhét vào trong tay cô một trăm
đồng: “Em đừng ngồi xe với anh nữa, gió to lắm. Em cầm tiền qua bên kia
bắt xe đi.”
Nhiếp Sơ Ngữ nhìn anh, không nhận, “Chu Cẩn Phong,
chúng ta vừa mới bắt đầu mà anh đã chê em rồi? Còn không muốn đưa em về
tận nhà nữa.”
“Anh…” Anh chỉ sợ cô bị gió thổi lạnh mà thôi,
nhưng sự kiên quyết trong mắt cô khiến anh chẳng thể nói gì nữa, đành
đưa mũ cho cô, “Anh lái chậm một chút.”
“Ừm.” Cô đội mũ rồi leo lên xe.
Anh lái xe, cô ngồi phía sau, từ từ áp mặt vào lưng anh. Thì ra chấp nhận
một con người thực sự không khó, chỉ cần một khoảng cách gần như thế
này. Cô nhắm mắt lại, đây là sự lựa chọn của cô, cô chưa bao giờ vững dạ như thế. Cô nghĩ, lần này cô đã đưa ra sự lựa chọn tốt nhất…
_______________
1 Dịch nghĩa: Chàng cưỡi ngựa trúc đến, chạy quanh giường tung quả mơ xanh nghịch đùa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...