Thuở ban đầu, Vương Nguyên đúng là thành thật ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng bảo vệ chờ hắn, cậu không dám để lộ sơ hở, chẳng hề quay đầu nhìn hắn và bảo vệ làm cái gì.
Chỉ là càng chờ đợi cậu càng bồn chồn, không hiểu vì sao hắn hỏi cung lâu như thế? Hơn nữa cậu không nghe hiểu được lời bọn họ đang nói gì, cậu còn tưởng Vương Tuấn Khải cố ý dùng thuật không muốn cậu biết chuyện, sợ hắn nhắc đến 'Uông Viễn' trước mặt bảo vệ, sợ hắn điều tra ra lai lịch bất minh của cậu, sợ bóng sợ gió một hồi.
Vương Nguyên nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã hơn nửa tiếng, sao không thấy hắn kết thúc?
Cậu tò mò bám lấy cửa, cậu chỉ nhìn một chút thôi, nhìn xem hắn đang làm gì, để xác nhận là hắn vẫn ở còn đó.
Thế nhưng khi Vương Nguyên vừa lén lút quay đầu, đã thấy ánh đèn bên trong tắt phụt.
Cậu sững sờ, lòng có dự cảm không lành, vội vàng phi vọt vào trong.
Không có ai.
Chẳng lẽ Vương Tuấn Khải bí mật mang bảo vệ đi? Không, hắn sẽ không bỏ lại cậu tại địa phương âm trầm tử khí như vậy, hơn ai hết Vương Nguyên hiểu rõ, sự an toàn của mình có một tầm quan trọng nhất định đối với Vương Tuấn Khải.
Như vậy, cậu hiện giờ đang đối mặt với chuyện gì đây?
Rào rào.
Rào rào.
Vương Nguyên hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, đêm đen lạnh lẽo, bóng tối bủa vây nhưng cậu lại thấy rất rõ mây mù trên bầu trời.
Từng tầng mây nặng nề xếp chồng lên nhau trôi về phía cậu, màu xám xịt hoang đường u ám như một tấm lưới khổng lồ phủ xuống thế gian.
Nước bắt đầu trút xuống như thác lũ, rửa trôi toàn bộ dấu vết mờ ảo trên mặt đất.
Vương Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này không ít lần, nhưng ấn tượng nhất vẫn là đêm mưa ngày hôm đó, ngày mà cậu bị giết chết.
Đêm ấy, cậu bỏ nhà đi, chỉ mới chạy ra đến ngoại thành, không ngờ lại chết nhanh như thế.
Có đôi khi cậu suy nghĩ lại, người làm nhà Vương gia nói rất đúng, cậu là một cây tầm gửi, rời khỏi vật chủ liền tử vong – bước nửa bước ra khỏi nhà họ Vương, ấy chính là ngày chết của cậu.
Không phải là vấn đề vô dụng hay nhát gan, mà là số phận đã định như vậy.
Vương Nguyên biết mưa dễ khiến người ta miên man suy nghĩ, nhanh chóng ngăn cản mạch não đi xa, xoay người tìm trong phòng bảo vệ xem chiếc đèn pin kia nằm ở nơi nào.
Vương Tuấn Khải không biết đã đi đâu, cậu cũng chẳng rõ phải giải quyết những chuyện tiếp theo ra sao, đành phải nghĩ cách trở về cửa hàng, dù sao đó cũng là nơi an toàn nhất với cậu.
Đột nhiên, Vương Nguyên nghe thấy tiếng bước chân.
Ngoài trời đang mưa lớn, giày vải giẫm vào nước phát ra tiếng bạch bạch vang dội, âm thanh từ xa đến gần giữa khung cảnh u ám tiêu điều của nghĩa trang khiến Vương Nguyên dựng tóc gáy, chậm rãi ló đầu ra khỏi cửa xem đối phương là ai.
Người kia đội mưa mà chạy, chạy đến gần phòng bảo vệ, tiếng bước chân hối hả gấp gáp như thể đang chạy trốn ai đó chứ không hẳn là sợ mưa rơi, làm cho Vương Nguyên bỗng nhiên lo lắng.
Cảm giác bất an vọt tới đỉnh điểm khi cậu trông thấy một gương mặt kia, ướt sũng trắng tái, hết sức quen thuộc.
Là cậu.
'Vương Nguyên' nọ chạy đến chỗ cậu thì dừng lại, không phải vì nhìn thấy cậu mà là đối phương không còn sức chạy, chống gối thở dốc.
'Vương Nguyên' dường như cũng không trông thấy cậu, mệt lả mà nhìn chăm chú về phía trước, rõ ràng thân thể kháng cự không chịu nổi sự đường đột kiệt quệ này, cậu ta lại vô cùng hào hứng, phấn khởi mỉm cười.
Vương Nguyên ngây ngẩn cả người.
Cậu giơ bàn tay lạnh ngắt sờ sờ mặt, trước giờ cậu tuy ít cười nhưng không phải là không biết cười, chỉ là bản thân cậu hiểu rất rõ nụ cười của mình có mấy phần chân tâm.
Cho đến giờ phút này, cậu không thể nghĩ được chính mình lại có thể cười rạng rỡ xán lạn như vậy, giống như đó là một người hoàn toàn khác, một tân sinh mệnh chứ không phải cậu.
Rời khỏi Vương gia, cậu hạnh phúc như vậy sao? Vương Nguyên không biết, nhưng cậu chưa từng hối hận về quyết định đó của mình.
'Vương Nguyên' kia lau nước mưa trên mặt, xốc chiếc balo trên lưng lên định tiếp tục chuyến hành trình, chỉ là cậu ta đột nhiên khựng lại hoảng hốt, thân thể bị một lực vô hình lôi ngược về phía sau.
'Vương Nguyên' ngã dúi, chật vật đứng dậy nhưng rồi lại nhìn thấy cái gì đó, nuốt nước bọt sợ hãi mà lùi từ từ.
Sau đó cậu ta trợn to mắt đau đớn, kinh ngạc ôm bụng, rõ ràng Vương Nguyên không nhìn thấy trên da thịt đối phương có bất kỳ vết thương nào, máu lại phun ra như suối, chẳng mấy chốc mà hoà tan với nước mưa thấm đẫm chiếc áo trên người cậu ta.
'Vương Nguyên' suy sụp khuỵu xuống, hai tay trắng bệch cố gắng bịt kín vết thương, nhưng máu ra nhiều quá, máu đỏ tươi chói mắt trong đêm đen, máu tanh nồng vị rỉ sắt, máu nhuộm thắm sinh mệnh đang dần đi đến hồi kết.
'Vương Nguyên' bị đâm chết.
Trước mắt cậu, hình ảnh đó lặp lại như một lời tường thuật về câu chuyện quá khứ, không có bất kỳ thuyết minh giải thích gì, chỉ diễn đạt bằng hình ảnh và âm thanh của thời tiết, lại khiến Vương Nguyên trân trối không thể dứt ra được.
Một bàn tay đen sì chầm chậm vươn ra từ phía sau lưng Vương Nguyên, choàng qua vai cậu, âm thanh nức nở nỉ non truyền vào trong tai, như vọng tới từ nơi xa, xuyên qua vô vàn cỏ cây trùng điệp mà thỏ thẻ bên tai cậu.
Đi chết đi.
Không có ai quý trọng sinh mệnh của cậu, chỉ có bản thân cậu vô vọng chống chọi hơn mười bảy năm, sống trong nhà tù lỏng, sống trong quản chế giáo dưỡng nghiêm ngặt, sống giữa vô vàn quy củ kỷ luật hà khắc, sống quá bi ai.
Đi chết đi!
Rời khỏi nhà họ Vương rồi, cậu cũng không sống nổi, cậu không có kinh nghiệm sinh tồn, cũng không có khả năng tự bảo vệ bản thân, không thể nào sống sót trong thế giới ma huyễn đầy độc địa này.
Đi chết đi!
Chỉ có cái chết mới giải thoát được cậu!
Chỉ có cái chết mới đưa cậu ra khỏi nhà tù thân tâm, đưa cậu đến với ước nguyện mà cậu muốn!
Tự do! Cậu muốn được tự do!
"Đi chết đi.
.
.
Vui lắm, không đau đớn đâu, hãy mau đi chết đi.
.
."
Bàn tay đen vuốt ve gò má Vương Nguyên, làn da nhẵn nhụi tái nhợt phủ một tầng sương giá rét căm căm, lạnh lẽo bao trùm đôi con ngươi đen bóng, tiếng cười dụ dỗ văng vẳng bên tai, như chú nguyền rủa từng bước dẫn linh hồn kẻ yếu ớt đến bờ vực chết chóc.
"Từ từ."
Vương Nguyên đột nhiên bắt lấy bàn tay đen sì kia, quay đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Tôi đã chết một lần rồi, sao giọng điệu cô nghe giống như là tôi chưa từng chết vậy?"
Người kia: ".
.
."
Vương Nguyên chỉ nhìn một tích tắc thôi, phát hiện đối phương chính là Liễu Tuyết Kha tìm mãi không thấy, cậu nhảy dựng lên, khiếp sợ la to: "A, có quỷ!!"
Liễu Tuyết Kha: ".
.
."
Liễu Tuyết Kha ăn bận đường hoàng, quần áo chỉnh chủ, trang điểm tỉ mỉ, không có vẻ gì giống kẻ đã chết.
Vương Nguyên thầm than, Vương Tuấn Khải nói không sai, cô gái này căn bản chưa chết, bò trong quan tài gì đó ra nghe có vẻ hơi đáng sợ nhưng trong lịch sử không phải là không có những vụ án chôn sống nhân loại!
Nhưng, cậu nhìn hai cánh tay đen sì của Liễu Tuyết Kha, đoán chừng cô ta cách cái chết cũng không xa.
"Sao mi lại thoát được mê huyễn của ta?" Liễu Tuyết Kha có vẻ rất tức giận, chỉ vào Vương Nguyên: "Mi là yêu ma phương nào?"
Sao không nhìn lại bản thân mình đi! Trong lòng Vương Nguyên hò hét, ngoài mặt lại rất kiên cường bất khuất đáp trả: "Nhà tôi ở khu bắc, đường x khu phố y.
.
."
Liễu Tuyết Kha nghẹn, âm trầm liếc cậu một cái, cười lạnh: "Dù sao mi cũng không thoát được nơi này, ngoan ngoãn ở lại làm mồi câu cho ta đi."
"Cô làm vậy không được!" Vương Nguyên kêu lên: "Giam cầm người khác là bất hợp pháp!"
Nói xong, không đợi Liễu Tuyết Kha phản ứng, cậu vọt ra ngoài: "Tôi không bao giờ chịu để cho người khác giam cầm mình nữa đâu! Lêu lêu!"
Liễu Tuyết Kha: ".
.
." Đáng lẽ cô ta nên bắt cái gã đi cùng với tên ngu xuẩn này thì hơn.
Sau đó Liễu Tuyết Kha thấy Vương Nguyên vọt trở vào, uất ức nhìn cô.
Cậu chà xát hai tay, trên da thịt đều có những vết cháy còn lở loét đầy máu, hiển nhiên cậu không hề biết rằng những giọt mưa bên ngoài lại độc địa như acid.
Liễu Tuyết Kha hừ một tiếng, cũng không lập tức vồ tới làm gì Vương Nguyên, cô ta đang chờ đợi, chờ sau khi Vương Tuấn Khải phát hiện Vương Nguyên biến mất, sẽ rời khỏi nghĩa trang này để đi tìm.
Vương Nguyên tạm thời không chạy được, cũng không có gì phòng thân ngoài chiếc nhẫn trên ngực.
Cậu nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, lặng lẽ hôn vào lòng bàn tay, vừa ngồi xổm cảnh giác Liễu Tuyết Kha vừa chải chuốt những chuyện vừa xảy ra.
Vương Nguyên không phải thân kinh bách chiến, đạo thương bất nhập bách độc bất xâm mà tránh được mê huyễn của cô ta.
Chỉ là Liễu Tuyết Kha dường như không hề biết cậu sống lại trên người Uông Viễn, cố ý chế tạo ảo giác lại không thể nhìn thấy ảo giác của cậu, chỉ dựa vào tiềm thức và ký ức để khơi gợi ý muốn tự sát trong lòng cậu.
Những hình ảnh vừa rồi quả thật đã chạm đến một chút giới hạn của Vương Nguyên, nhưng chưa đến mức khiến cậu lệch lạc tinh thần, đánh mất tư duy mà hoàn toàn chìm trong ảo giác.
Vương Nguyên trước giờ chưa từng nghĩ đến ý định tự sát, cho dù bị giam cầm trong nhà họ Vương, cũng không hề từ bỏ sinh mạng.
Cậu quý trọng cuộc sống, còn chưa kịp hưởng thụ hết, tại sao phải kết thúc? Nhưng vừa rồi nếu không phải đoạn đầu và đoạn sau của ảo giác không hợp lí, cậu thực sự có ước nguyện muốn chết đi cho xong.
Vương Nguyên cũng không biết cậu lấy đâu ra lí trí để phán đoán đúng sai, bèn quy kết cho việc chiếc nhẫn trên ngực.
Ít nhất trong thời gian cậu gặp ảo giác, nó đột nhiên nóng lên.
Chiếc nhẫn cứu mạng cậu bao nhiêu lần, Vương Nguyên không thể quên được.
Lựa chọn tin nó đồng nghĩa với việc chọn tin Vương Tuấn Khải, mặc kệ hắn đến cứu cậu lúc nào, miễn là hắn sẽ đến.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, Vương Nguyên vuốt ngực, không hài lòng mà liếc Liễu Tuyết Kha, loại kỹ năng mê huyễn ma chướng này không giống như mắt âm dương, không phải nói muốn có là có.
Tin rằng Liễu Tuyết Kha đã luyện tập không ít lần để tăng độ chính xác, mà đối tượng luyện tập chắc chắn có nhóm người Xuân Hương trong đó.
Nếu cậu nhân cơ hội này moi chuyện từ cô ta thì sao?
Vương Nguyên xoa xoa lòng bàn tay, đảo mắt một cái, lên tiếng: "Cô chắc chính là Liễu Tuyết Kha, bạn gái của Kiều Huy?"
Liễu Tuyết Kha không để ý tới cậu.
"Sớm biết con gái khó làm quen như vậy, tôi đây đã chọn đàn ông."
Liễu Tuyết Kha: ".
.
." Vẫn không nhúc nhích.
"Đàn ông thế nhưng chẳng khác gì, đều là một lũ cặn bã."
Lần này Liễu Tuyết Kha quay ngoắt lại, hung tợn trừng cậu: "Ngậm miệng!"
Vương Nguyên bấm mỏ, không nói thì không nói, cậu bắt đầu ngâm nga trong miệng: "Ư ư.
.
."
Gân xanh trên trán Liễu Tuyết Kha giật giật: "Mi tưởng ta không dám giết mi?!"
Đúng! Vương Nguyên nhìn thấy điều này cho nên mới cố ý làm phiền cô ta, Liễu Tuyết Kha khuyến khích cậu đi chết, cậu không chết cô ta lại chẳng ra tay tiếp, có lẽ cô ta thực sự không thể giết Vương Nguyên.
Trong lòng Liễu Tuyết Kha muốn ăn tươi nuốt sống cậu, đầu cũng tưởng tượng ra cảnh tên nam sinh này đầu một nơi thân một nẻo, huyết tinh vung vẩy, hả hê biết nhường nào! Nhưng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, Vương Nguyên vẫn còn gan to mà nhảy nhót tưng bừng ở phía kia, quá phiền!
Liễu Tuyết Kha nảy ra một chủ ý.
Ném Vương Nguyên ra ngoài mưa!
Nhưng nghĩ đến tiếng kêu thét như heo bị chọc tiết của cậu, cô ta nén giận, quát lên: "Không phải mi muốn cứu Xuân Hương A Tử sao? Nếu mi giữ im lặng, ta sẽ để họ sống!"
Vương Nguyên lấy giấy bút trên bàn, hí hoáy viết: Vốn là cô không tính giết họ, đừng hòng lừa tôi.
Liễu Tuyết Kha cười lạnh: "Mi dựa vào đâu mà nói như thế?"
Vương Nguyên ngoẹo đầu viết tiếp: Dựa vào người sau lưng cô đó.
Liễu Tuyết Kha trợn mắt, lập tức quay lại phía sau thật nhanh.
Không có ai.
Cô ta giận dữ xoay người trừng Vương Nguyên, lại đối diện với một gương mặt lạnh băng.
Tiếng gió xé vun vút vang lên trong chớp mắt, Liễu Tuyết Kha bị đánh văng vào tường.
Vương Tuấn Khải đạp bay bức tường, đẩy cô ta ra ngoài trời.
"Không phải muốn tìm ta sao?"
Hết Chương 41
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...