“Phụng dưỡng, lễ khí!” Kim Hi giang hai tay, cao giọng hô.
Tám Thú nhân cao tráng, bốn người một tổ, nâng hai tấm ván gỗ khác nhau, bên trên là thứ đồ đồng thật lớn, chậm rãi đi qua trước mặt dân chúng Bộ lạc. Đi đầu chính là “Vũ Nguyệt đại tế chung”, đi sau là “Bảo Phù Thụy nữ thần đỉnh”.
Bộ lạc Bỉ Mông có kỹ thuật đúc cao siêu, là chuyện các đại Bộ lạc sớm biết, nhưng cái gọi là kỹ thuật cao siêu, vẫn nằm trong phạm vi dụng cụ, chưa đạt tới trình độ nghệ thuật. Tuy rằng trình độ Kim Hi không cao, nhưng ở xã hội nguyên thuỷ, dùng mỹ thuật tạo hình, thư pháp, điêu khắc kết hợp làm đồ đồng, hình thành lễ khí độc nhất vô nhị, cũng là một tiến bộ cực lớn. Nho gia đặt ra lễ chế, một trong những điều quan trọng nhất, chính là lễ khí thiên tử, chư hầu cùng dân chúng sử dụng khi hiến tế là khác nhau. Trung Quốc có rất nhiều đồng thau quý báu tuyệt thế, đều là lễ khí do nhà Thương nhà Chu thời Xuân Thu để lại. Lễ khí hiện tại vô luận là tạo hình, hay hơi thở nghệ thuật đều hiện ra mỹ cảm nghệ thuật thời đại siêu việt, liền gây náo động.
Ở Bộ lạc nguyên thủy, tìm được một bảo thạch trân quý, có lẽ chỉ là công lao của một dũng sĩ, mà nếu hắn có tư tâm, hoàn toàn có thể giấu đi không cho người biết, bảo thạch chính là dùng tài sản cá nhân hiến tế thần, ý nghĩa khác hẳn dùng thú săn hiến tế. Mà chế tạo lễ khí lớn như thế, tiêu phí phần lớn nhân lực, hao phí vật lực, tâm lực, trong quá trình đúc mang cảm tình gửi gắm vào nó, khiến vật này càng thêm giá trị. Mà trong xã hội nguyên thủy thô kệch không có mỹ cảm, xuất hiện đồ vật tinh xảo như thế, suy nghĩ của mọi người chính là, vật ấy không nên thuộc về một cá nhân hưởng dụng, chỉ có thể hiến tế cho nữ thần.
Có lẽ quá trình đúc không có mạo hiểm, nhưng mỗi một tấc đồng thau, mỗi một văn sức nổi lên, mỗi một nét họa nữ thần đều tinh xảo, đều bao hàm sùng kính của người trong Bộ lạc đối với thần linh. Tổng thể cầu kỳ và tráng lệ, trở thành nguyên nhân trọng yếu tạo ra khoảng cách giữa lễ khí cùng nhân khí.
Nháy mắt chứng kiến Vũ Nguyệt đại tế chung cùng Bảo Phù Thụy nữ thần đỉnh, Bộ lạc Lạc Mông đều nhịn không được đứng lên. Kỹ thuật đúc đỉnh của Bộ lạc Bỉ Mông, thể hiện kỹ thuật cao nhất của nhân loại, nghệ thuật cùng kỹ thuật kết hợp hoàn mỹ, trình hiện trước mặt cả Bộ lạc Bỉ Mông cùng Bộ lạc Lạc Mông. Chung và đỉnh tạo hình kinh điển, hoa văn cầu kỳ thần bí, dáng vẻ nữ thần chưa bao giờ được thấy, càng có ý nghĩa quan trọng đối với tín ngưỡng.
“Thật sự là trân bảo nhân gian.” Ô Giang nhẹ giọng cảm thán, “Làm người ta nhìn liền biết là thứ tốt.”
“Đúng vậy, có những thứ chú định để người dùng, có những thứ lại chú định để Thần dùng là.” Tiếu dùng cảm tri của mình chạm vào Bảo Phù Thụy nữ thần đỉnh, bức họa phía trên là hình ảnh sáng tạo đầu tiên của thần ngoại trừ tượng nữ thần trên thạch bích. Nếu là khiêu khích, có thể nói đây là tùy ý sửa đổi hình tượng nữ thần, chính là khinh nhờn thần. Nhưng cũng như Bộ lạc Bỉ Mông không thể phủ nhận phỉ thúy trân quý, Tiếu làm Tộc trưởng, cũng vô pháp nói ra điều đó trước sự chứng kiến của đông đảo người Bộ lạc Lạc Mông. Ai cũng có thể nhìn ra, còn hơn đồ án mờ ảo trên vách tường thô, Vũ Nguyệt đại tế chung cùng Bảo Phù Thụy nữ thần đỉnh khiến nữ thần càng thêm tiên hoạt, cũng càng thêm thần thánh, đồ án kia làm người ta nhìn đã muốn cúng bái, là sự mỹ lệ nhân loại không thể theo kịp.
Kỳ thật nhân loại có thể tưởng tượng ra, có điều ở thế giới dương cương chỉ có Giống đực và Thú nhân, Kim Hi lấy cảm tính cùng gu thẩm mỹ của người hiện đại mới có thể tưởng tượng ra đồ án như vậy. Có lẽ Kim Hi không xuất hiện, lấy trình độ phát triển của Bộ lạc Bỉ Mông, qua vài thập niên cũng sẽ từng bước tạo ra hoa văn nguyên thủy thô kệch, tiện đà tiến hoá ra đồ đằng, hội họa, điêu khắc, nhưng Kim Hi lấy ánh mắt vượt thời đại, trực tiếp mang thành phẩm dung hợp nhiều loại nghệ thuật mang tới thế giới, tạo nên rung động tự nhiên là không gì sánh kịp.
Đặt Vũ Nguyệt đại tế chung lên giá gỗ chuẩn bị sẵn trong thần miếu, lại đặt Bảo Phù Thụy nữ thần đỉnh trước Vũ Nguyệt đại tế chung. Mười hai người cầm cờ chạy lên bậc thang Thần miếu, đứng hai bên Vũ Nguyệt đại tế chung, cùng xuất hiện với mười hai tay trống, Nhĩ Nhã và Hi Tư Lạc được Kim Hi lựa chọn đảm đương nhiệm vụ gõ chuông đang ngừng thở, căng vai, thẳng lưng, sải bước, cơ nhục căng lên, dùng cán gỗ được bọc tròn một đầu mạnh mẽ đánh vào Vũ Nguyệt đại tế chung, tiếng chuông ông ông vang vọng khắp Bộ lạc, so với tiếng trống dồn dập lại càng thêm kinh sợ lòng người, toàn trường yên lặng.
“Phát cờ lệnh!” Kim Hi lại hô một mệnh lệnh, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết có ý gì.
“Bạch Thiền bước ra khỏi hàng.” Kim Hi chắp thành vòng tròn mà đứng, khuôn mặt nghiêm túc, bởi vì trước đó không an bài, cho nên Bạch Thiền trong lòng cả kinh, nhưng lão lưu manh dù sao cũng là Đại Tế ti nhiều năm, cho nên bất động thanh sắc đứng ra trước mặt Kim Hi. Kim Hi tuyển nhận, người đứng đầu mười hai người cầm cờ Nạp Lan đi tới bên người Kim Hi, Kim Hi cầm lấy đại kỳ, xoay lại khom người nói, “Bạch Thiền tôn, ngài là Đại Tế ti Bộ lạc, là người có trí tuệ nhất Bộ lạc, ta nhận mệnh chủ trì xuân tiết hiến tế, thay mặt nữ thần hành lệnh, trao cho ngài chức trách quan sát thời tiết, bố trí việc đồng áng.”
Hắn đặt đại kỳ vào tay Bạch Thiền, Bạch Thiền nhìn thoáng qua đại kỳ, mở mặt cờ, trên mặt cờ đỏ tươi, có một phần không nhuộm màu, lộ ra màu trắng sữa, vô cùng nổi bật giữa nền đỏ thẫm, mặt trên dùng chỉ đen tuyến thêu lên một chữ “Thiên” thật lớn. Tiếng trống gõ đông đông đông đông một trận, Bạch Thiền nắm lấy đại kỳ đứng qua một bên.
Trên mặt đại kỳ là tận tay Mẫu mụ Kim Hi làm, trong Bộ lạc, Mẫu mụ am hiểu nhất là may, ngay cả như vậy, cũng không thể thêu thành tranh vẽ, cuối cùng chiết thành một chữ “Thiên” thật lớn.
“Khang Địch bước ra khỏi hàng!” Có Bạch Thiền đi trước, Khang Địch ăn ý đi ra, Kim Hi cũng cúi người thi lễ nói, “Khang Địch Tộc trưởng, ngài là Tộc trưởng Bộ lạc, là Thống soái tối cao của Bộ lạc, ta trao cho ngài chức trách nắm giữ xuân canh, lãnh đạo Bộ lạc.” Giao cho Khang Địch lá cờ có viết chữ “Địa”.
“Bạch Linh bước ra khỏi hàng!” Kim Hi lại thét lên, “Bạch Linh, ngươi làm Thiếu tộc trưởng, làm tấm gương công tác tiêu biểu, ta trao cho ngươi chức trách giám sát xuân canh, tuần tra săn bắn.” Một lá cờ viết chữ “Đốc” đặt trong tay Bạch Linh.
Tuyên bố “Thiên” xem thiên văn bố trí cày cấy, “Địa” dẫn dắt xuân canh, “Đốc” phụ trách giám sát, “Binh” thủ vệ an toàn cho Bộ lạc, “Chủng” chuẩn bị lương thực, “Công” chế tạo công cụ mộc, “Khí” chế tạo công cụ đồng, “Dục” quản lý thai phụ trẻ nhỏ, “Phụ” phụ trách công tác hậu cần, Kim Hi nắm trong tay đại kỳ cuối cùng, trên đó viết chữ “Pháp” thật to: “Thưởng thiện phạt ác, bình phán đúng sai, chính là pháp. Ta thụ mệnh chủ trì xuân tiết hiến tế, sẽ phụ trách công tác thưởng phạt, thưởng người cần cù, phạt kẻ lười biếng; thưởng người làm tốt, phạt kẻ phá hoại; thưởng người thành khẩn kiên định, phạt kẻ sinh sự vô cớ; thưởng người đi sớm về trễ, phạt kẻ đi muộn về sớm; thưởng người nhẫn nhục chịu khó, phạt kẻ ăn bơ làm biếng. Không thể nhàn hạ lười biếng, cũng không thể liều mạng để đoạt vinh quang, tổn hại thân thể, Bạch Linh thiếu tộc trường sẽ giám sát mọi người. Phía sau ta, còn hai đại kỳ, một là “Cần”, một là “Trí”.” Hắn cho người cầm cờ mở lá cờ ra, “Người công tác cần cù cố gắng, được mọi người công nhận, sẽ nhận được “Cần”, người có thể nghĩ ra phương pháp trồng trọt càng đơn giản, dễ dàng hơn, có thể đưa ra ý kiến hay xây dựng Bộ lạc, sẽ nhận được “Trí”. Hai đại kỳ này sẽ được phát vào lễ hội thu hoạch, thưởng cho người có biểu hiện xuất sắc nhất năm nay, toàn bộ Bộ lạc đều có tư cách tham dự cạnh tranh.”
Tất cả mọi người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hai lá cờ kia, mười lá cờ đại biểu chức trách đều giao cho người luôn phụ trách công tác tương ứng trong Bộ lạc, mọi người không có dị nghị, mà đại kỳ “Cần” “Trí”, lại đại biểu cho vinh dự, đối với Bộ lạc nguyên thủy không chỉ sẽ không xuất hiện hiện tượng nhàn hạ, ngược lại còn có thể xuất hiện hiện tượng “lao lực” mà nói, là việc chưa từng có, nhưng đối với bản năng theo đuổi danh vọng, tôn trọng, vinh dự khiến hai lá cờ không sang quý này, trở thành trân bảo bọn họ đổ xô theo đuổi.
Mười cờ lệnh chính thức xác định mười người có quyền lực cao nhất trong Bộ lạc, đây là bước đầu phân chia giai cấp trong Bộ lạc, mà xuất hiện vinh dự, tự nhiên cũng sẽ xuất hiện bình dong, người tài ở địa vị cao, biểu hiện thường thường dừng ở hạ phong, giai cấp lại thêm một bước phân chia. Giờ phút này tất cả mọi người vì vinh dự mà nhiệt huyết sôi trào, lòng tràn đầy chí khí, nhưng theo thời gian tiến lên, người có tài năng sẽ càng ngày càng được tôn trọng, đạt được càng nhiều quyền lực, kẻ tầm thường thì dậm chân tại chỗ, thậm chí dần dần rơi vào hạ tầng, đây là tương lai nhiều người không có khả năng nhìn thấy.
Lúc này trước mắt Bộ lạc Lạc Mông, chính là một Bộ lạc pháp luật sâm nghiêm hữu tự, dân chúng nhiệt huyết sôi trào, có chế độ tiên tiến đang quật khởi, Lạc Mông rớt lại phía sau không chỉ ở phương diện kỹ thuật, còn có văn minh. Xuân tiết của Lạc Mông, chính là làm theo khuôn phép, tuyên cáo xuân canh bắt đầu, mà xuân tiết của Bộ lạc Bỉ Mông, lại xác định chế độ, ủng hộ sĩ khí, thôi động năng lực sản xuất, vô luận là thứ tự hiến tế phức tạp, đồ tế tinh mỹ, hay ý nghĩa của nó, Bỉ Mông cũng đã gần như toàn thắng.
“Thánh ca, lễ tất!” Kim Hi xoay người đứng trước Vũ Nguyệt đại tế chung và Bảo Phù Thụy nữ thần đỉnh, chậm rãi mở hai tay, tiếng nói trong trẻo mà xa xôi, hát lên một bài hát không dâng trào 《Bỉ Mông phong》, tiếng ca không có phối nhạc linh hoạt kỳ ảo mà thần thánh vang vọng:
“Quê hương ta Bộ lạc Bỉ Mông
Nơi đó có con sông xinh đẹp
Đại Tế Ti nói dê bò lang thang khắp núi
Là Bảo Phù Thụy nữ thần phù hộ
Bầu trời xanh xanh từng đám mây trắng xóa
Dòng sông xinh đẹp nổi gợn nước trong
Song đầu kiêu giương cánh bay qua
Lưu lại tiếng ca động lòng người
Nga Vũ Nguyệt treo cao Bảo Phù Thụy
Nga chiếu rọi vạn dân Bảo Phù Thụy
Nga Vũ Nguyệt nữ thần Bảo Phù Thụy
Nga chúc phúc Bỉ Mông Bảo Phù Thụy
Nga cơm no áo ấm Bảo Phù Thụy
Nga mưa thuận gió hoà Bảo Phù Thụy
Nga sinh hoạt phú túc Bảo Phù Thụy
Nga đại thế an khang Bảo Phù Thụy ”
Một khúc 《Bỉ Mông phong》 là khúc ca sục sôi phấn khởi, làm người ta nhịn không được muốn nhảy múa, nên dùng để mở màn hiến tế, lôi kéo cảm xúc của Bỉ Mông. Mà 《Quê nhà》 thì trong veo tuyệt đẹp, tiết tấu nhẹ nhàng lưu loát, thực thích hợp để dùng năng lực Ngả Lộ Ni cộng hưởng sóng âm cho Giống đực biểu diễn, thanh xướng lại càng tăng thêm cảm giác tâm hồn nhẹ như mây. Bởi vì vận dụng năng lực Ngả Lộ Ni thúc đẩy chấn động sóng âm, cho nên khiến cho toàn thể Giống đực cộng hưởng, bọn hắn nhịn không được dùng năng lực Ngả Lộ Ni của mình phụ xướng, đột nhiên một màn hào quang trong suốt từ tượng thần phát ra, xuyên qua thân thể mọi người, bao phủ cả Bộ lạc Bỉ Mông, thậm chí bao lấy Khuê hà cùng phần đất xa xa không thuộc Bộ lạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...