"Cô phải đính hôn cho tôi, bằng không, đừng nghĩ đến chuyện tốt nghiệp."
Từng lời nói vang lên bên tai, Viêm Cảnh Hi lim dim nhìn ly rượu đỏ trong tay, con ngươi xinh đẹp màu hổ phách phản chiếu những tia mờ ảo lúc sáng lúc tối của quán bar.
"Viêm Cảnh Hi, đến lượt cậu rồi đó.
Một tuần sau cậu sẽ đính hôn, đến lúc đó hoa đã có chủ, bây giờ có dám chơi lớn một lần không?", Trương Hoa Đạt nói.
Đính hôn ư? Viêm Cảnh Hi thu hồi tầm mắt, cười nhạt một tiếng cũng không phản bác, cánh tay trái để trước ngực, tay phải nhẹ nhàng lắc ly rượu đỏ trong tay, trong mắt dần hiện ra một tia giảo hoạt.
"Thế nào có dám không?"
"Chút nữa, người đàn ông đầu tiên bước vào cửa, mặc kệ hắn là già hay trẻ, xấu hay đẹp, cậu đều phải lấy dây thắt lưng của hắn."
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, "Nếu như hắn không có dây lưng thì sao?"
"Vậy thì cởi cúc quần của hắn, tóm lại có một cái cúc quần là được.", Trương Hoa Đạt nói.
Viêm Cảnh Hi mỉm cười, tay trái đem đĩa đẩy tới giữa bàn, ngón tay thon dài gõ gõ lên chiếc đĩa, đưa mắt liếc nhìn, "Theo luật cũ, mỗi người một trăm tệ, nếu thua tớ đền gấp đôi."
"Cảnh Hi, trong mắt cậu lúc nào cũng chỉ có tiền, tiền, tiền.
Chẳng phải nhà cậu có rất nhiều tiền sao?", Trương Hoa Đạt hô.
Viêm gia có rất nhiều tiền, nhưng không phải là của cô.
Bọn họ cũng sẽ không cho cô!
Nếu không phải lúc tám tuổi, thầy bói nói cô có mệnh mẫu nghi thiên hạ, ở thời cổ đại ai cưới cô người đó chính là hoàng đế, vượng phu.
Cô cũng không bị Viêm gia nhận nuôi.
Vượng hay không thì cô không biết, nhưng sinh ra được mười ngày liền bị đưa vào cô nhi viện, vì cha mẹ mà tiết kiệm rất nhiều tiền, cũng tính sao?
Cái này không phải, trước khi cô tốt nghiệp, lại gả cô cho nhà họ Lục tiếng tăm hiển hách để đổi lấy phương diện làm ăn, tính vậy đi!
Đáy mắt cô xẹt qua một tia giảo hoạt, chân mày xinh đẹp khẽ nhướn, "Vậy các cậu có dám cược hay không? Không cược thì quên đi!"
"Cược, đương nhiên cược." Trương Hoa Đạt cười đùa, đem một trăm tệ đặt ở trong đĩa.
Những người thường hay ra vào quán bar này, ai ai cũng nhiều tiền, cô cũng sẽ không vì một trăm tệ này mà đau lòng thay họ.
Một trăm tệ đối với bọn họ chẳng đáng là bao, nhưng đối với cô thì một trăm tệ ấy cho thể cấp cho những đứa trẻ ở cô nhi viện một bữa ăn nhỏ, cũng có thể tích góp đủ tiền để rời khỏi nhà họ Viêm.
Thoát khỏi quân cờ vận mệnh.
Viêm Cảnh Hi đứng lên, đi đến phía cửa.
Cô rất đẹp.
Vẻ đẹp của cô không chỉ là ở ngũ quan xinh xắn, mà cô còn có một khí chất cao sang độc nhất vô nhị, trông có vẻ như lười nhác nhưng lại toát ra sự quyến rũ khó cưỡng, nhìn thì vui vẻ nhưng lại mang đến một sự xa cách.
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, đi đến cửa.
Một người đàn ông cao quý mặc áo gió màu đen từ cửa đi vào, cúi đầu, đang ra lệnh cho người đàn ông đi bên cạnh mình.
"Tiên sinh." Viêm Cảnh Hi ngọt ngào gọi.
Người đàn ông quay đầu nhìn lại, một đôi mắt tuấn mĩ nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc trong giây lát rồi lại trở về với đôi mắt thâm sâu kín kẽ.
"Anh có thể lấy dây thắt lưng của mình ra cho tôi mượn một chút được không?" Ánh mắt Viêm Cảnh Hi liếc về phía eo của người đàn ông, nở nụ cười vô hại.
Người đàn ông kinh ngạc một chút, hơi nhướn chân mày, đáy mắt càng thêm thâm thúy, trầm tĩnh nhìn Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi không ngờ anh ta lại phản ứng lạnh nhạt như thế, ánh mắt đen nhánh đầy lý trí.
"Cảnh Hi, cậu muốn đền tiền sao?", thanh âm của Trương Hoa Đạt vang lên.
Người đàn ông nhìn xa trông rộng, liếc mắt qua đám bạn học phía sau Viêm Cảnh Hi, ánh mắt lại rơi vào trên người cô gái trước mắt.
Viêm Cảnh Hi bị nhìn chằm chằm có chút quẫn bách, bàn tay vô thức vuốt mái tóc trên trán, lại một lần nữa lên tiếng hỏi, "Có được hay không?"
"Muốn xem dây lưng của tôi, cô có trả nổi không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...