Phái Diễn Xuất FULL


Tới tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu đã xảy ra vấn đề ở đâu, vì sao Lý Mộ không xóa những cảnh quay kia đi, tuy rằng không xóa cảnh của mình càng nhiều, nhưng từ đáy lòng cậu cảm thấy mâu thuẫn với việc quay những cảnh này.
Trang Khâm không ngừng tụng kinh trong lòng, cậu là một diễn viên, diễn xuất đều là diễn, đều là giả.
Cứ nghĩ như vậy, quả nhiên là dễ chịu hơn nhiều.
Mình chuyên nghiệp, Lý Mộ cũng chuyên nghiệp, bản thân cảm thấy trong lòng không ổn, người khác có tính sạch sẽ giai đoạn cuối còn chưa nói gì, nói không chừng Lý Mộ còn thấy khó chịu hơn cả mình.
Trang Khâm bên này không nhắn lại, Lý Mộ nằm trên ghế dựa đặt bên bể bơi nhìn chằm chằm điện thoại chờ một lúc, lại gửi thêm một tin nhắn cho cậu: “Ngày mai quay thẳng liệu cậu có cảm thấy căng thẳng không, đạo diễn Quách không cho qua thì phải làm sao?”
Trang Khâm: “… Đối diễn trước chẳng lẽ sẽ không căng thẳng?”
Lý Mộ: “Còn phải chia tình huống.”
Cái này mà cũng chia tình huống được?
Trang Khâm: “Có những loại tình huống nào?”
Lý Mộ: “Xem tố chất tâm lý của cậu nữa.”
Trang Khâm: “?”
Nghĩ rồi lại bảo: “Tôi đi hỏi đạo diễn Quách một chút.”
Cậu ra khỏi cửa phòng ngay, xuống phòng 118 tầng dưới gõ cửa.

Quách Bảo Châm mở cửa, trên người mặc một chiếc áo phông trắng và quần đùi cùng màu, nhìn bộ đồ là kiểu người lớn tuổi hay mặc, nhưng phối với khuôn mặt trẻ con của anh ta, trông rất giống sinh viên.
Trang Khâm: “Đạo diễn Quách có đang bận không?”
“Không, đang vẽ kịch bản phân cảnh.” Quách Bảo Châm bảo cậu bước vào, “Phòng tôi khá bừa, nhưng mà mát lắm, có việc gì không?”
Trang Khâm bước vào, đứng bên cạnh cửa: “Không phải chuyện gì lớn, quấy rầy ngài vài phút thôi…”
Cậu thấy tường phòng Quách Bảo Châm, dán đầy những kịch bản phân cảnh vẽ tay, hai mặt tường đều dày đặc.

Bản thân mình đóng phim mệt, nhưng thực ra có ai trong đoàn phim là không mệt đâu, đạo diễn cũng rất mệt, anh ta là trọng tâm của đoàn, ai cũng chờ anh ta ra lệnh.

Phải nói là người làm việc nhiều nhất.
Trang Khâm thu hồi ánh mắt: “Cảnh quay ngày mai…”
“Hả? Cậu nói tới cảnh hôn?”
Trang Khâm muốn hỏi Lý Mộ có từng đề xuất xóa cảnh quay này đi không, nhưng do tính cách, cậu không hỏi thẳng, chỉ nói: “Có nhất thiết phải đối diễn trước không?”
“Đã chuẩn bị trước chưa?”
“Chuẩn bị rồi.” Thực ra trong kịch bản viết rất kĩ càng tỉ mỉ, đây là cảnh hôn đầu tiên, giữa hai nam chính tồn tại sự áp chế, nhưng khi hôn, cũng vẫn có sự đấu đá giữa hai người đàn ông, trong suy nghĩ của Trang Khâm, đây hẳn là một cảnh quyết đấu dục vọng, điên cuồng cắn xé đối phương.
Cậu luôn tự mình suy nghĩ, chỉ là trước giờ chưa từng nghĩ tới những cảnh quay này.
Quách Bảo Châm sờ sờ cằm: “Có thể đối diễn trước, cũng có thể không đối diễn trước, tôi sợ hai người cắn rách môi nhau, ngày mai không quay được…”

Trang Khâm: “…”
Trang Khâm: “… Không đến mức cắn rách miệng chứ?”
“Ai mà biết trước được.”
“Nào.” Quách Bảo Châm gọi cậu, “Kịch bản phân cảnh của cảnh này là thế này, hai góc quay, một đặc tả, cố định, một quay cảnh lớn, cơ thể hai người cũng ở trong màn hình, thế nên không phải chỉ hôn thôi là xong, cơ thể cũng phải có động tác, hai người biểu hiện dục vọng trắng trợn của mình, kích tình giữa nam nam và nam nữ không giống nhau, trạng thái của một người không đúng, vẻ mặt có một chút không đúng, là NG.”
Trang Khâm suy nghĩ, không hiểu sao lại nói: “Vậy nhỡ miệng bị cắn rách rồi thì phải làm sao, không quay nữa?”
“Nếu bị rách không quay được, thì chỉ đành để lùi hai ngày nữa quay tiếp cảnh này thôi.” Theo suy nghĩ của Quách Bảo Châm, cảnh hôn nên tập trung vào mấy ngày liên tiếp, nhưng anh ta sợ hai diễn viên bây giờ quay không ổn, định để xem trạng thái ngày mai rồi lại quyết định.
Trang Khâm: “Ồ… vẫn phải quay.”
“Đúng vậy, thế nên cậu nghĩ cách qua luôn trong một lần đi, một lần không qua được, thì lại phải chịu quả đắng nhiều thêm một lần, đương nhiên, nếu như cậu không bài xích Lý Mộ, thực ra cũng chẳng sao.

Có điều làm đạo diễn, suy xét trên việc không thể lãng phí phim, hai người vẫn qua luôn trong một lần cho tôi đi.”
“Vậy…” Trang Khâm khựng lại một chút, “Tôi đi nói với Lý Mộ?”
“Ừ, nếu cậu không thoải mái, nói trước với tôi, nhưng phải nói trước với cậu, nếu ngày mai cậu quay không tốt, làm lãng phí cảnh phim của tôi, kéo dài hiệu suất đoàn phim, thì tôi không khách khí đâu, đừng để đạo diễn Chu báo cáo lại tôi với Khâu tổng.”
Kéo dài tiến độ của đoàn phim, chuyện này Trang Khâm tuyệt sẽ không để nó xảy ra.
Phải qua trong một lần.
Trang Khâm: “Tôi gửi tin nhắn cho anh ấy.”
Quách Bảo Châm lại đi ra mở cửa: “Hai người hôm nay nhẹ nhàng dịu dàng tí, tìm một nơi yên tĩnh, đừng có cắn rách môi nhau thật.”
Trang Khâm gật đầu, nghe thấy Quách Bảo Châm nói: “Ngày mai để lại hai cameraman, đạo diễn Chu tôi cũng sẽ đuổi ra.

Không phải sợ.”
Trang Khâm: “Tôi không sợ.”
Cậu vừa lên tầng, vừa nhắn tin cho Lý Mộ: “Vẫn đối diễn ở phòng 259 nhé?”
Lý Mộ lại không bắt được trọng điểm, nhắn lại: “Trợ lý của cậu muốn xem?”
Trang Khâm: “Tôi không cho cậu ta nhìn.”
Ngày thường thì thôi, quay cảnh kiểu này, cậu cũng ngượng có Tiểu Liên nhìn chằm chằm.

Tiểu Liên còn chưa có bạn gái đâu.
Lý Mộ đang thay quần áo, mèo đi tới bên chân anh, anh đọc được tin nhắn, cười: “Vậy được.”
Anh gõ chữ: “Hay là tới chỗ tôi đối diễn, tôi tới đón cậu.”
Trang Khâm gõ: “Không làm phiền…” Còn chưa gửi xong tin nhắn, Lý Mộ: “Chỗ tôi có một đầu bếp nấu món Quảng Đông.”
Trang Khâm xóa tin đi ngay: “Tôi tự mình đến cũng được?”

“Cậu biết đường không?”
“Biết, hẳn là sẽ tìm được.”
Lý Mộ: “Tự lái xe được không? Hay là phải có tài xế đưa cậu tới?”
Lý Mộ: “Tôi đang trên đường rồi, chờ tôi.”
Trang Khâm nhắn lại được.
Cậu thay quần áo, nhét kịch bản vào túi trước ngực, nhét không được, đành phải cho lại vào trong balo, cậu nghiêm túc súc miệng, trong túi cũng có kẹo cao su, nước vệ sinh và nước súc miệng, đều mang từ trong nước qua, ngày thường cũng dùng, nhưng không ngờ lần đầu chuẩn bị đầy đủ tất cả như vậy, lại là để quay cảnh hôn.
Trang Khâm mặc một chiếc áo chống nắng, mở ô đi ra ngoài, chạm mặt nhân viên công tác trong đoàn phim dưới tầng, người kia chào hỏi cậu, hỏi cậu ra ngoài chơi đấy à.
Trang Khâm nói là đi mua chút đồ, lát nữa sẽ về.
Nhân viên công tác đưa cho cậu một quả dừa: “Sáng nay chúng tôi mới mua một đống về, cho ngài một quả.”
“Cảm ơn.” Trang Khâm một tay che ô, một tay cầm quả dừa đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Lý Mộ dừng xe lại, anh xuống xe, hơi cúi đầu, đeo kính râm.

Sườn mặt của anh, hầu kết, cổ và hàm dưới, bày ra hình dáng hoàn mỹ dưới ánh nắng chói chang sau trưa của một ngày đầu tháng năm, tinh thần toàn thân dồi dào, một chút cũng không giống người ngày nào cũng đóng phim cường độ cao, thoạt nhìn, anh không hề có chút cảm giác “mệt mỏi” nào.
Trang Khâm nhìn anh, cúi đầu nhìn quả dừa xanh vừa mới chặt, tiện tay đưa cho anh.
“Cho tôi?”
“Ừm.”
“Cảm ơn.” Lý Mộ nhận lấy, khóe miệng mang ý cười, ngậm ống hút uống một ngụm, đôi mắt sau kính râm nhìn cậu chăm chú, “Vỏ sò để ở nhà, khi đưa cậu về tôi sẽ đưa cho cậu.”
Trang Khâm sập ô, ngồi lên xe.
Mấy phút sau, tới nơi, đây là lần thứ hai cậu tới, Lý Mộ ôm mèo trắng Sữa Chua đang lười biếng cuộn tròn nằm ngủ trưa trên thảm dưới ánh mặt trời lên.

Còn mèo này mỗi ngày đều ăn rất khá, đã mang tới cửa hàng vật nuôi tắm rửa, màu lông sáng hơn hẳn.
Ánh nắng chiếu lên cửa thủy tinh, điều hòa trong phòng bật với nhiệt độ rất thấp, cũng không thể coi là lạnh.

Trang Khâm thích ánh mặt trời, thích cảm giác ấm áp mà ánh mặt trời đem lại cho cậu, thế nên cậu ngồi trên sofa, cũng không kéo rèm lại.
Lý Mộ lấy nước lạnh và sữa chua cho cậu: “Chờ một chút, tôi lên lấy kịch bản.”
Trang Khâm co giật khóe mắt.
Cậu lấy một bịch giấy che sữa chua đi, nhắm mắt làm ngơ.
Cậu có chút đứng ngồi không yên, dọc đường đi cũng chưa ăn gì, chỉ sợ ăn vào khiến miệng có mùi vị, nghĩ nghĩ, lại lấy kẹo cao su trong túi ra ăn.
Miệng nhai kẹo cao su, cúi đầu xem đi xem lại cảnh tối hôm qua đã xem.
Nhân vật An Khả cậu sắm vai ban đầu bị động, sau đó biến thành người chủ động, tình cảm của nhân vật cậu đã phân tích được kha khá, nhưng còn phải phối hợp với động tác, khó khăn không ít.

Trang Khâm đứng dậy, chuyển đèn cây tới, Lý Mộ rửa mặt xong, cầm kịch bản xuống liền nhìn thấy cảnh này: “Dùng đèn cây làm camera?”
“Phải… Có hai góc quay, đặt ở hai vị trí này.”
Có hai góc quay, sẽ biết phải đối mặt với ống kính thế nào, phải diễn thế nào, hình ảnh trong đầu cậu sẽ càng rõ ràng, sẽ tái hiện lại hình ảnh rõ như một bức tranh.
Lý Mộ liền hỏi: “Cậu rất hợp làm đạo diễn, cậu từng học đạo diễn ở trường đại học?”
“Hệ kiến thức về đậo diễn chúng tôi cũng từng học, nhưng không toàn diện, về sau nếu như có cơ hội, tôi cũng muốn thử làm đạo diễn phim xem.”
Lý Mộ cũng để ý tới, hỏi cậu: “Kẹo cao su còn không?”
“… Còn.” Trang Khâm thò tay vào balo, “Anh muốn mấy cái?”
“Một đi.”
Trang Khâm “ừm” một tiếng, hiển nhiên có chút không được tự nhiên, rút một thanh kẹo cao su ra cho anh, Lý Mộ nhận lấy, cho vào trong miệng, không chút để ý: “Dùng mười phút tìm trạng thái trước đã?”
Trang Khâm: “Được…”
Cậu làm bản thân bình tĩnh lại: “Đạo diễn Quách nói… phải dịu dàng một chút.”
Đạo diễn Quách nói?
Lý Mộ đã tin hai phần, giọng nói mang theo ý cười: “Được, vậy tôi sẽ dịu dàng một chút.”
Anh ngồi bên cạnh Trang Khâm, hai người lật cùng trang, xem cùng đoạn.
Kịch bản của Lý Mộ sạch sẽ hơn nhiều, không biết có phải do anh không thích nhận xét này nọ lên giấy hay không, có điều dấu vết lật giở rất rõ ràng, có thể nhìn ra được mỗi ngày anh đều lật vài chục lần.
Kịch bản của Trang Khâm hơi lộn xộn, không phải là không quý trọng, cậu có thói quen viết lên, đánh dấu trọng điểm, đánh dấu điều mình tâm đắc, dán đủ giấy nhớ màu mè lên, Lý Mộ luôn thấy trên kịch bản của cậu màu sắc rực rỡ, nhưng chữ viết lại qua loa, cũng không thể nhìn rõ được.
Trang Khâm cố gắng vào trạng thái, đào “nhân cách thứ hai” dưới đáy lòng ra, cậu nhắm hai mắt lại, mắt không thấy kịch bản, tức là đang dùng tâm để xem.
Lý Mộ chú ý tới việc cậu cúi đầu, toàn thân đều cứng đờ căng chặt.
Rất muốn nhắc cậu thả lỏng bản thân, có thể nằm xuống, nhưng Lý Mộ lại không can thiệp.
Cách thức của anh và Trang Khâm không giống nhau, trong mắt Lý Mộ, tình cảm không thể nào tái tạo lại được, tuy bạn nhỏ rất cố gắng nhập vai, mà nghe đạo diễn nói, nhập vai đều phải trả giá bằng tình cảm thật ngoài đời, nhưng Lý Mộ cho rằng đóng phim chỉ có thể thông qua hành động hoặc hình tượng cụ thể để kích thích cảm quan của người xem, mới có thể khiến cho người xem sinh ra sự đồng cảm hoặc cảm thụ bất đồng.
Rất nhiều tình cảm trừu tượng phải biểu đạt ra bằng cách nào? Phải dựa vào tình cảnh kích thích.
Thế nên anh cảm thấy biểu đạt tứ chi càng mấu chốt hơn nhập vai, nhưng không có nghĩa anh không hưởng thụ cảm giác nhập vai, bởi vì lần này quay phim thực sự là một trải nghiệm thú vị, người sống trong thế giới tưởng tượng, công việc này đem lại sự hưng phấn và mạo hiểm cho anh, bất kì loại vận động nào cũng không sánh bằng.
Đa số diễn viên, đều là bởi vì thích cảm giác này, mới có thể tiếp tục được.
Mười phút rất nhanh đã trôi qua, Lý Mộ nhổ kẹo cao su đi, Trang Khâm trợn mắt, cảm xúc trong mắt trở nên rất mạnh mẽ, làm người ta nhận ra được rằng cậu đã nhập vai.
Trang Khâm cũng nhổ kẹo cao su ra, Lý Mộ buông kịch bản: “Còn căng thẳng không?”
Trang Khâm lắc đầu: “Bắt đầu thôi.”
Cảnh quay này trước đó có một câu thoại, cùng với động tác, Lý Mộ đứng lên, Trang Khâm ngồi trên sofa, trong kịch bản, chỗ cậu đang ngồi này chăn gối lộn xộn, xung quanh là quần áo rối loạn, phòng rất tối.
Cậu giơ tay ra với Lý Mộ.
Lý Mộ nắm được, Trang Khâm kéo anh tới trước người mình, Lý Mộ vuốt ve mặt cậu, vén mái tóc mướt mồ hôi dính trên mặt cậu ra.
Có rất nhiều lúc, Lý Mộ bị cậu cuốn nhập vai, Trang Khâm là một diễn viên rất có năng khiếu, ánh mắt cậu rất nồng nhiệt, sẽ thần không biết quỷ không hay cuốn người đi.
Lý Mộ nhìn vào đôi mắt cậu, chỉ một lát thất thần, đã có thể cảm nhận được yêu cầu bức thiết của cậu.
Cảm xúc của anh mênh mông, theo kịch bản, bàn tay dịu dàng lại mạnh mẽ áp lên mặt Trang Khâm, trong ánh mắt hai người đều có tình cảm không cần nói cũng biết.
“Không sao đâu.” Trang Khâm ngửa đầu nói.
Khác với kịch bản, ánh sáng chói mắt xuyên qua thủy tinh, chiếu lên trên người và khuôn mặt cậu, làm ấm cánh tay và cổ cậu, sườn mặt như có một lớp sáng vàng mỏng dát lên, Lý Mộ nhìn cậu chăm chú, cúi đầu xuống.
Kịch bản viết, họ nằm xuống, ôm, điên cuồng hôn môi.

Khi nhập vai, Trang Khâm cũng không để ý tới những việc ngoài diễn, môi hai người dán lại gần nhau, trong chớp mắt cậu cũng chỉ còn là An Khả đáng thương, trong lồng ngực bùng nổ khát vọng.

Cánh tay cậu vòng qua, ôm lấy Lý Mộ, dùng lực ôm chặt, cơ thể hai người dán trên sofa.
Lý Mộ bị cậu ôm lấy như vậy, cũng đè cậu lại, trong đầu rất rõ ràng, trong kịch bản không nói tới việc anh bị kích thích này, nhưng anh đã nghĩ tới cái từ “điên cuồng” này để hình dung, bản thân nên dùng sức một chút, hoặc thô bạo chút, cũng sẽ không chú ý tới kĩ xảo, mà tuân theo dục vọng rõ ràng lại trực tiếp.
Nhưng anh không làm vậy, vì vừa rồi Trang Khâm nói muốn anh dịu dàng một chút.
Anh một tay nắm lấy cằm Trang Khâm, nhưng không dùng lực, môi Trang Khâm thật mềm mại, Lý Mộ nghiêng đầu, chóp mũi đặt trên má cậu, dịu dàng ngậm lấy mút.
Vài giây sau, Trang Khâm ngoắc lấy sau cổ anh, bàn tay ấn trên gáy Lý Mộ, từ bị động biến thành đáp trả, nhưng tuy rằng cậu biết lí thuyết của chuyện này, nhưng lại thiếu kĩ xảo, như đang liếm kẹo, rất tham ăn, động tác cực kì chuyên chú.
Lý Mộ không biết bản thân diễn ra sao, nhưng cảm thấy cơ thể ngứa ngáy, tứ chi như có điện giật, còn bị cậu cắn một cái.
Toàn bộ cảnh quay, trong đầu Trang Khâm, hẳn là mười mấy giây, sau khi cắt nối biên tập hẳn là còn năm giây, cậu dùng tư duy đạo diễn cắt chuẩn xác, đúng chỗ là ngừng.
Trang Khâm buông bàn tay ấn sau đầu anh ra, ngửa đầu ra sau, thở dốc.
Lý Mộ bị cậu đẩy ra, Trang Khâm cầm lấy cốc nước đá đặt trên bàn kia, uống một ngụm, cảm xúc kia vẫn còn rất kịch liệt, vùi mình trong phim, không thoát ra được.
Đại não con người thực sự rất kì diệu, có thể thông qua tưởng tượng, tạo ra tình cảm chưa từng có này.

Đều nói diễn xuất là diễn sinh hoạt, nếu chưa từng trải qua, khó mà diễn ra được, nhưng lại có thể thông qua thể nghiệm để phục hồi lại tình cảm như cũ.
Cậu cầm lấy nước đi tới bên kia, cả hai đều ăn ý không nói gì, Lý Mộ thực ra đã sớm lấy lại tinh thần, muốn nhảy vào bể bơi để bình tĩnh lại, đáy lòng anh thực sự nghi ngờ, vừa nãy chỉ là diễn thôi sao?
Không đúng thì phải.
Trang Khâm ngồi trên thảm, nhìn ánh mặt trời sau trưa ánh trên mặt bể bơi ngoài cửa sổ, hai cảm xúc đang vật lộn, một là giả, lại rất giống thật, một là thật, lại rất giống giả.

Diễn viên sợ nhất, chính là sau khi nhập vai không phân rõ thật giả.
Cậu cắn bản thân thật mạnh, không biết đã dùng bao nhiêu sức, cảm giác đau đớn mãnh liệt kích thích thần kinh, mới hoàn hồn lại được.
“Cậu ổn chứ?” Lý Mộ đứng sau lưng cậu hỏi.
Trang Khâm híp mắt với ánh mặt trời, quay đầu lại nói: “Vẫn ổn.”
Cậu đối diễn quá nghiêm túc, không nên nghiêm túc như vậy.
Lý Mộ đi tới trước mặt cậu, khom lưng: “Miệng cậu bị rách rồi? Sao lại có máu?”
Anh không nhịn được giơ tay, Trang Khâm nhìn anh “A” một tiếng: “Có máu à?”
Ngón tay Lý Mộ nhẹ nhàng ấn lên khóe miệng cậu: “Cậu tự cắn à? Có đau không?”
Trang Khâm: “Tôi không…” Hình như có chuyện như vậy, nhưng chỉ hơi đau một chút, không cảm nhận được mùi máu tươi.
Lý Mộ nhìn cậu chằm chằm, giọng nói trầm thấp như làn gió đêm là người váng vất: “Chẳng lẽ là tôi cắn cậu? Tôi rõ ràng rất dịu dàng, cũng không dám dùng sức.”
Tác giả có lời muốn nói:
Unadon: Điểm hảo cảm +5
Sữa chua: Điểm hảo cảm -1, -1, -1, -1, -10…
Món ăn Quảng Đông: Điểm hảo cảm +5
Sữa chua: Điểm hảo cảm -1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui