Hiện tại đã là mười một giờ đêm, đại bộ phận các quán cơm đã đóng cửa, chỉ có các nightclub là mới đầu tiến vào thời điểm náo nhiệt.
Hách Vân Sanh lái xe mang theo Hiểu Hiểu xuyên qua ánh đèn neon lóng lánh trong thành phố, hướng đến khu buôn bán luôn hoạt động 24 tiếng của Hách thị.
Ánh mắt nhìn nghiêng qua Hiểu Hiểu, cậu vẫn một mực ngồi yên lặng,dõi mắt nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ, ngón tay trắng nõn thon dài vô thức mà gãi gãi lên kính xe, dường như muốn lấy cái gì đó vậy, Hách Vân Sanh có chút buồn cười:” Nhìn cậu kìa! Đang rất khẩn trương sao?”
Hiểu Hiểu có vẻ không nỡ rời mắt đi mà nhìn về phía Hách Vân Sanh, ẩn trong đáy mắt là ánh sáng long lanh, ngũ quan dưới ánh đèn neon nhiều màu sắc càng thêm nổi bật, tựa như có một loại vầng sáng lưu ly đang không ngừng luân chuyển xung quanh cậu:”Chủ nhân, Hiểu Hiểu … Hiểu Hiểu chưa từng thấy qua những thứ này, thật là đẹp a!”
Khi Hiểu Hiểu vừa nói xong, Hách Vân Sanh liền hiểu được tại sao Hiểu Hiểu lại biểu hiện như thế.
Vừa rồi anh còn cảm thấy buồn cười, hiện tại, không hiểu trong ngực tại sao lại có cái gì đó làm tắc nghẽn. Thật khó chịu.
Trên mặt không có biểu tình gì quá mức, thân thể ngồi thẳng, mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Hiểu Hiểu quan sát nét mặt Hách Vân Sanh, cũng làm theo anh ngồi thẳng người lên, không chớp mắt nhìn nhìn anh, nhỏ giọng dò hỏi:”Chủ nhân, ngài mất hứng ạ? Có phải chủ nhân không thích Hiểu Hiểu nhìn ngó bên ngoài không? Hiểu Hiểu sẽ không nhìn đi đâu nữa, xin chủ nhân đừng giận Hiểu Hiểu…”
Dứt lời, Hiểu Hiểu gục xuống, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình chôn xuống thật thấp, không cho phép mình có cơ hội liếc nhìn cảnh vật bên ngoài nữa, cũng không để người khác có thể nhìn thấy nét mặt của mình.
“Không phải, tôi không có tức giận gì hết. Tôi không hề có ý không muốn cho phép cậu nhìn ra bên ngoài…”, Hách Vân Sanh hơi dè dặt nói:”Hiểu Hiểu, sau này tôi sẽ thường xuyên dẫn cậu đi ra ngoài chơi.”
Hiểu Hiểu sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Hách Vân Sanh lại đột nhiên nói như vậy với mình. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hiện lên nụ cười rạng rỡ:”Hiểu Hiểu cám ơn chủ nhân.”
Nhân viên tại khách sạn Hách thị có tác phong làm việc rất nhanh nhẹn và ân cần, xe Hách Vân Sanh vừa dừng trước cửa lớn, liền có hai nhân viên chạy tới, một trái một phải mở cửa xe.
Hách Vân Sanh thong thả bước xuống xe, đem chìa khóa ném cho một người, để hắn lái xe vào bãi đỗ. Mà Hiểu Hiểu ở bên kia lại co mình lại, cúi đầu không dám bước ra.
Hách Vân Sanh xoa xoa thái dương, nói với nhân viên đang vịn vào cửa: ” Để tôi, em trai tôi hơi sợ người lạ.”
Anh đi đến bên phía Hiểu Hiểu, giúp cậu tháo dây an toàn, đưa tay giữ chặt khuỷu tay cậu, muốn kéo cậu ra ngoài.
Không nghĩ tới anh còn chưa dùng bao nhiêu lực, Hiểu Hiểu là thuận theo lực đạo của anh đi ra ngoài. (pé chỉ nghe lời chủ nhân thui á ^^)
Người đã kéo ra được, Hách Vân Sanh định sẽ buông tay.
Thế nhưng bên này Hách Vân Sanh vừa thả tay ra, bên kia Hiểu Hiểu lại bất ngờ chủ động, nhẹ nhàng cầm lấy nắm tay của Hách Vân Sanh, đồng thời sợ hãi liếc nhìn anh, trong mắt bởi vì tiếp xúc với nhiều người cùng hoàn ảnh lạ lẫm mà hiện lên sự khủng hoảng.
Hách Vân Sanh thở dài một hơi, một lần nữa nắm lấy tay cậu đi vào khách sạn.
Hách Vân Sanh ngoại trừ cùng với khách hàng đến đây bàn bạc công việc, bình thường cũng không đến những nơi như thế này dùng bữa. Nhưng dù là chỉ thỉnh thoảng, trên dưới chuỗi hệ thống Hách thị không ai không biết đến anh, những kẻ ưa thích xua nịnh lại càng nhớ kĩ anh. Vì vậy khi anh vừa đến cửa, tổng giám đốc khách sạn đã dẫn đầu một đoàn nhân viên bước tới chào đón anh. Những người này hoặc ít hoặc nhiều đều đã có kinh nghiệm che giấu tốt vẻ a dua nịnh nọt, chỉ là ở trong mắt của một người đặc biệt mẫn cảm cùng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế như Hiểu Hiểu mà nói, tất cả đều biến thành dục vọng hèn mọn cùng bỉ ổi.
Đối với những tình huống như thế này, thân thể của Hiểu Hiểu theo bản năng rất nhanh lùi về sau một bước, cơ hồ đem cả người mình hoàn toàn giấu đi ở phía sau Hách Vân Sanh, bàn tay nhỏ bé được anh nắm nhẹ trong lúc vô ý thức siết chặt tay anh hơn.
Hách Vân Sanh quay đầu lại thấy bộ dáng rõ ràng đang sợ hãi của Hiểu Hiểu, đưa tay ngăn những người kia dừng bước lại, không kiên nhẫn mà quát: “Các người không có việc gì hay sao mà kéo ra hết vậy? Tôi không cần nhiều người hầu hạ đến vậy, tìm một người giúp tôi một gian phòng là được.”
Tất cả nhân viên tại Hách thị, bất luận là trực thuộc trực tiếp hay gián tiếp, chỉ cần cùng Hách thị, dù chức vụ có nhỏ đến đâu cũng đều biết, tổng giám đốc Hách thị năng lực làm việc cực kì cao, con người lại vô cùng táo bạo.
Đã từng có người đối với vấn đề này đưa ra lời giải thích hợp lý _ thiên tài mà, luôn có một điểm thiếu hụt tính cách a.
Vì thế, đám người kia vừa bị Hách Vân Sanh gầm gừ đã tự biết khó mà vội vã tẩu tán đi, sợ làm thánh tử này nổi giận, chỉ chừa lại tổng giám đốc đại diện cho sức mạnh của khách sạn ở lại tiếp tục ứng phó.
“Hách tổng, mời ngài đi hướng này.”
Hách Vân Sanh gật gật đầu, kéo Hiểu Hiểu đi theo.
Tổng giám giám đốc chi nhánh của chuỗi khách sạn trực thuộc Hách thị, ông có thể bò lên được tới vị trí này không phải là ngày một ngày hai, tinh thần luôn luôn phải ở mức cao độ, đơn nhiên nhãn lực đánh giá người khác cũng là một yếu tố thiết yếu. Ông ta gặp Hách tổng xưa nay luôn khép kín lại cùng với một cậu bé dung mạo phi thường xinh đẹp nắm nắm kéo kéo, trong lòng liền hiểu rõ ngọn nguồn, đặc biệt giới thiệu cho hai người một gian phòng ấm áp.
Tuy ông ta đã hiểu sai tâm tư của Hách Vân Sanh, nhưng ngoài ý muốn lại khiến anh vui vẻ. Không gian này thiết kế bộ ghế theo phong cách Nhật Bản, xung quanh là tranh chữ cổ mang đến nét lịch sự tao nhã, ở giữa gian phòng được trải thảm Tatami hình vuông dài khoảng năm mét, phía trên là một cái bàn vuông thấp chân. Theo cạnh bàn rũ xuống một tầng vải tựa như chăn lông tinh xảo, mục đích chính là để che chân sưởi ấm.
Hách Vân Sanh ngắm nghía bốn phía, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở cái bàn vuông thấp, anh hài lòng với sáng ý độc đáo này, thỏa mãn gật đầu.
Cử chỉ này ở trong mắt của tổng giám đốc, lại không phải là ý tứ theo đúng quỹ đạo a. Ông ta cho rằng, Hách tổng nhất định là hài lòng vì cái bàn vuông thấp đằng kia mà cao hứng đây.
Bình thường khách đến đây nếu có dẫn theo tình nhân hoặc nam sủng đều yêu thích cái loại thiết kế này, hiển nhiên cái bàn có một tác dụng đặc thù, nguyên nhân có lẽ nằm ở không gian bên dưới nó đã bị che kín. Ây da! Muốn làm gì thì làm a, vụng trộm hay XXYY cũng không sợ người khác nhìn thấy a. (cháu thích suy nghĩ của chú >._
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...