Annabeth đang đứng chờ chúng tôi trong một con hẻm ở cuối phố Nhà Thờ. Cô ấy kéo Tyson và tôi khỏi vỉa hè khi chiếu xe cứu hỏa kêu inh ỏi lao vụt qua về phía trường Meriwether.
“Cậu tìm thấy cậu ấy ở đâu thế?” cô ấy gặng hỏi, chỉ về phía Tyson.
Giờ đây trong hoàn cảnh khác tôi thực sự vui mừng khi gặp lại cô ấy. Chúng tôi đã làm lành từ mùa hè năm ngoái bất chấp một thực tế rằng mẹ cô ấy là Athena, người không hòa thuận với bố tôi. Tôi nhớ Annabeth nhiều hơn những gì tôi muốn thừa nhận.
Nhưng tôi vừa bị lũ khổng lồ ăn thịt người tấn công và Tyson đã cứu tôi ba hoặc bốn lần. Và tất cả những gì Annabeth có thể làm là nhìn cậu ấy đầy giận giữ như thể cậu ấy chính là vấn đề.
“Cậu ấy là bạn tớ” tôi nói với Annabeth.
“Cậu ta vô gia cư phải không?”
“Việc đấy thì có vấn đề gì nào?” Cậu ấy có thể nghe thấy cậu nói đấy, cậu biết không? Tại sao cậu không tự đi hỏi cậu ấy?”
Cô ấy nhìn đầy kinh ngạc. “Cậu ta có thể nói được sao?”
“Tớ nói được” Tyson thừa nhận. “Cậu rất xinh.”
“Ôi, khiếp quá!” Annabeth tránh xa khỏi cậu ta.
Tôi không thể tin nổi cô ấy lại khiếm nhã như thế. Tôi đã kiểm tra tay của Tyson vì tôi chắc ràng chúng đã bị cháy sém bởi những quả bóng ném bốc cháy kia. Nhưng nom chúng vẫn bình thường với đầy bụi và sẹo với các đầu móng tay có kích thước khoai tây chiên hơi bẩn, nhưng chúng luôn trông như vậy cơ mà. “Tyson,” Tôi nói với sự hoài nghi. “Tay cậu thậm chí là không hề bị cháy xém.”
“Tất nhiên là không,” Annabeth cằn nhằn. “Tớ chỉ ngạc nhiên về việc bọn Laistrygonians căm ghét cậu đến mức tới tấn công cậu với cậu ta.”
Tyson có vẻ ngưỡng mộ mái tóc vàng của Annabeth. Cậu ta cố gắng để chạm vào nó nhưng cô ấy đã đánh và hất tay cậu ấy ra.
“Annabeth,” tôi nói, “cậu đang nói cái gì thế? Laistry gì cơ?”
“Laistrygonians. Những tên quái vật trong phòng thể dục ấy. Chúng thuộc chủng tộc ăn thịt người khổng lồ sống ở phía bắc xa xôi cơ. Odysseus đã gặp phải chúng một lần, nhưng tớ chưa bao giờ thấy chúng ở mỉền nam xa xôi như New York trước đó.”
“Laistry…Tớ thậm chí không thể nói được. Cậu gọi chúng bằng tiếng Anh là gì?”
Cô ấy suy nghĩ một lúc. “Canadians”, cô ấy quyết định. “Nào đi thôi. Chúng ta phải ra khỏi đây.”
“Cảnh sát sẽ theo tớ.”
“Đó là vấn đề nhỏ nhất của chúng ta,” cô nói. “Dạo này cậu có nằm mơ không?”
“Những giấc mơ về Grover ư?”
Mặt cô ấy trở nên xanh lè. “Grover? Không, Grover thì sao?”
Tôi kể ra cơn ác mộng của mình. “Tại sao? Cậu đã nằm mơ thấy gì?”
Mặt cô ấy đầy kích động, như thể những suy nghĩ của cô ấy đang chạy đua với tốc độ một triệu dặm một giờ.
“Trại,” rốt cuộc cô ấy cũng chịu thốt lên. “Có rắc rối lớn ở trại.”
“Mẹ tớ cũng nói về điều tương tự. Nhưng rắc rối kiểu gì?”
“Tớ không biết chính xác. Có thứ gì đó không ổn. Chúng ta phải tới ngay. Bọn quái vật đeo đuổi theo tớ trên mọi nẻo đường từ Virginia, cố chặn tớ lại. Cậu có bị tấn công nhiều không?”
Tôi lắc đầu. “Chẳng bị tí gì suốt cả năm… cho tới tận hôm nay.”
“Không ư? Nhưng bằng cách…” Mắt cô nhìn sang phía Tyson. “Ồ.”
“Ồ có nghĩa là sao?”
Tyson giơ tay lên như thể cậu ấy vẫn đang ngồi trong lớp. “Lúc ở phòng thể dục, bọn người Canadians đã gọi Percy bằng cái tên gì đó… Con trai Thần Biển?”
Annabeth và tôi nhìn nhau.
Tôi không biết phải giải thích ra sao nhưng tôi thấy Tyson đáng được biết sự thật sau khi suýt bị giết.
“Anh bạn to lớn,” tôi nói, “Cậu đã từng nghe những câu chuyện xưa về các vị thần Hy Lạp chưa? Như thần Zeus, thần Poseidon, thần Athena…”
“Có nghe,” Tyson đáp.
“Ừ… những vị thần này vẫn đang sống. Họ đi theo nền Văn minh phương Tây khắp nơi, sinh sống ở những nước mạnh nhất. Vì thế giờ đây họ đang ở Mỹ. Và đôi khi họ có con với con người. Những đứa con đó được gọi là con lai.”
“Ừ,” Tyson nói, như thế vẫn đang chờ đợi tôi nói ra điểm cốt yếu.
“Ừ, Annabeth và tớ đều là con lai,” tôi nói. “Chúng tớ giống như… các-anh-hùng-đang-trong-quá-trình-huấn-luyện. Và bất cứ khi nào bọn quái vật đánh hơi được mùi của bọn tớ, chúng sẽ tấn công. Đó là những gã khổng lồ trong phòng thể dục. Chúng là quái vật.”
Tôi nhìn Tyson chằm chằm. Tôi cảm thấy kinh ngạc và bối rối khi cậu ấy dường như không tỏ vẻ gì kinh ngạc hoặc bối rối về những điều tôi đang nói. “Thế… cậu có tin tớ không?”
Tyson gật đầu. “Nhưng cậu là… Con trai Thần Biển?”
“Ừ,” tôi xác nhận. “Bố tớ là thần Poseidon.”
Tyson cau mày. Giờ nom cậu ấy rất bối rối. “Nhưng…”
Có tiếng còi réo vang. Một xe cảnh sát lao qua hẻm của chúng tôi.
“Chúng ta không còn thời gian đâu,” Annabeth nói. “Chúng ta sẽ nói tiếp trên taxi.”
“Đi taxi đến trại sao?” tôi hỏi, “Cậu có biết mất bao nhiêu tiền không?”
“Cứ tin tớ.”
Tôi ngần ngừ. “Thế còn Tyson?”
Tôi tưởng tượng ra cảnh mình phải hộ tống anh bạn to lớn vào trại Con Lai. Nếu cậu ấy sợ hãi những gã du côn thông thường ở sân chơi bình thường này thì liệu cậu ấy sẽ ra sao với các á thần trong một trại huấn luyện? Mặt khác, cảnh sát sẽ tìm kiếm chúng tôi.
“Chúng ta không thể bỏ cậu ấy lại,” tôi quyết định. “Cậu ấy cũng sẽ gặp rắc rối.”
“Ừ.” Annabeth nhìn thật dữ tợn. “Chắc chắn là chúng ta cần phải đưa cậu ấy theo. Nào, đi thôi.”
Tôi không thích cái cách cô ấy nói như vậy, như thể Tyson là một căn bệnh ghê gớm mà chúng tôi cần phải đưa cậu ấy đến bệnh viện, nhưng tôi vẫn theo cô ấy đi xuôi xuống con hẻm. Cả ba chúng tôi lén lút đi xuyên qua các con phố nhỏ của khu thương mại trong khi một cột khói lớn từ phòng tập thể thao của trường đang dâng lên cuồn cuộn sau lưng tôi.
“Ở đây.” Annabeth ngăn chúng tôi dừng lại ở góc đường Thomas & Trimble. Cô ấy mò mẫm trong ba lô hồi lâu. “Tớ hy vọng vẫn còn sót một.”
Nhìn cô ấy nom tệ hơn so với lúc đầu tôi nhận ra. Cằm cô ấy có một vài vết cắt. Các nhánh cây nhỏ và cỏ dính cả vào trong phần đuôi tóc đuôi ngựa của cô ấy, như thể cô ấy đã ngủ vài đêm ngoài trời. Những vết rách trên đường viền của chiếc quần jeans nom rất đáng ngờ như những vuốt mèo.
“Cậu đang tìm gì thế?” Tôi hỏi.
Còi lại hú lên quanh chúng tôi. Tôi đoán rằng sẽ không lâu trước khi có thêm nhiều cảnh sát đi tuần tra ngang qua, tìm kiếm những tên tội phạm vị thành niên, những kẻ đánh bom phòng tập thể dục. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính Matt Sloan đã khai bậy với họ. Chắc chắn nó đã bẻ cong câu chuyện thành Tyson và tôi là những kẻ ăn thịt người khát máu.
“Tìm ra một đồng rồi. Tạ ơn các thần.” Annabeth lấy ra một đồng vàng mà tôi nhận ra đó là đồng drachma, tiền của đỉnh Olympus. Nó có hình thần Zeus ở một mặt và Tòa nhà Empire State ¹ nằm ở mặt còn lại.
“Annabeth này,” tôi nói, “tài xế taxi New York không lấy tiền này đâu.”
“Anakoche,” cô ấy hét lớn bằng tiếng Hy Lạp cổ, “Harma epitribeios!”
Như thường lệ, khi cô ấy nói bằng thứ tiếng trên đỉnh Olympus, tôi cũng hiểu được ít nhiều. Cô ấy nói, Dừng lại, Cỗ xe của Sự nguyền rủa!
Điều này không hoàn toàn khiến tôi hứng thú thực sự về kế hoạch của cô ấy.
Cô ấy ném đồng tiền ra giữa đường, nhưng thay cho việc kêu loảng xoảng trên mặt đường thì đồng tiền lại chui ngay xuống bên dưới và biến mất.
Trong giây lát vẫn chưa có gì xảy ra.
_______________
¹ Tòa nhà Empire State được mô phỏng từ hình dáng một chiếc bút chì, mang phong cách khá hiện đại, cao 381m với 102 tầng, xây dựng trong một thời gian ngắn kỷ lục, chỉ 16 tháng. Tên của tòa tháp được đặt theo biệt danh của thành phố New York (Empire State). Nó được coi là tòa tháp cao nhất thế giới trong suốt 40 năm, kể từ khi hoàn thành năm 1931, vượt qua kỷ lục của Chrysler Building. Chỉ cho tới khi Trung tâm thương mại thế giới (WTC) hoàn thành năm 1972, Empire State Building mới chịu đứng vị trí thứ hai. Thế nhưng, sau khi WTC bị đánh sập năm 2001, nó lại giữ vị trí quán quân ở New York và á quân tại Mỹ, sau Sears Tower ở Chicago. Tòa nhà Empire State do KTS Gregory Johnson thiết kế và Công ty Kiến trúc của ông. Shreve, Lamb and Harmon, thực hiện bản vẽ trong vòng chỉ 2 tuần. Thiết kế này lấy cảm hứng từ tòa nhà Carew Tower tại Cincinnati (bang Ohio). (ND)
Sau đó, đúng chỗ đồng tiền vàng rơi xuống, mặt đường đen sẫm lại. Nó biến đổi dần thành cái bể bơi hình chữ nhật giống có kích thước của một chỗ đậu xe - trong đó có chứa dung dịch đỏ như máu đang sôi sùng sục. Một chiếc xe hơi nhô lên từ mớ sền sệt đó.
Đó là một chiếc taxi. Đúng vậy, nhưng không giống những chiếc taxi khác ở New York, nó không có màu vàng. Nó có màu xám khói. Ý tôi nó trông như được tạo thành từ khói, như thể bạn có thể đi băng qua nó vậy. Có một vài từ được in trên cánh cửa xe, kiểu như GYAR SSIRES - nhưng chứng khó đọc của tôi khiến tôi rất khó khăn khi giải mã xem nó nói gì.
Cửa sổ hành khách kéo xuống và một bà già thò đầu ra ngoài. Bà ta có mái tóc hoa râm che phủ cả đôi mắt và nói lầm bầm rất khó nghe, như thể bà ta vừa mới được tiêm một mũi Novocain(1). “Hành khách đâu? Hành khách đâu?”
“Ba người tới Trại Con Lai,” Annabeth đáp. Cô ấy mở cửa ghế sau và vẫy tay gọi tôi vào, như thể đó là chuyện hoàn toàn bình thường.
“Ấy không,” bà già thét lên. “Chúng ta không chở loại này đâu.”
Bà ta chỉ một ngón tay xương xầu vào Tyson.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Ngày Trêu-chọc-những-Đứa-trẻ-To-xác-và-Xấu-xí sao?
(1) Là loại thuốc tê thường được dùng trong các trường hợp gây tê, gây mê tại chỗ chuyên sử dụng trong ngành nha khoa. (ND)
“Sẽ trả thêm”, Annabeth hứa. “Thêm ba đồng vàng nữa khi đến nơi.”
“Được!” bà già thét lên.
Tôi miễn cưỡng lê mình vào xe. Tyson chen vào giữa. Annabeth là người cuối cùng vào xe.
Nội thất trong xe cũng có màu khói xám nhưng nó mang lại cảm giác như đủ rắn chắc. Ghế kêu răng rắc và lổn nhổn, chả khác gì phần lớn những chiếc xe taxi khác. Không có tấm chắn bằng kính Plexiglas ngăn chúng tôi với bà già đang lái xe… Chờ một chút. Ở đó không chỉ có một bà già, mà có đến ba bà. Tất cả đang chen chúc trên chiếc ghế trước. Bà nào cũng có mớ tóc xõa che cả cặp mắt, hai bàn tay xương xẩu và mặc một chiếc áo đầm bằng vải bố có màu than chì.
Bà già đang lái xe nói, “Long Island! Không phụ thu phí tàu điện ngầm nhe! Ha!”
Bà ta nhấn ga, và đầu tôi đâm sầm vào cái đệm tựa lưng. Một giọng nói đã được ghi âm từ trước vang lên: Xin chào, tôi là Ganymede(1), người hầu rượu của thần Zeus. Và khi tôi ra ngoài mua rượu cho Chúa tể Bầu trời, tôi luôn luôn thắt dây an toàn!
(1) Ganymede là hoàng tử thành Troy, con vua Tros. Đó là một chàng trai đẹp đến nỗi không ai có thể làm ngơ trước nhan sắc của chàng và đến ngay cả thần Zeus cũng đem lòng quý mến. Thần Zeus đã biến thành chim đại bàng khổng lồ xuống bắt chàng lên đỉnh Olympus. Sau đó, Ganymede được ban cho sự bất tử và trở thành người dâng nước, rượu cho các vị thần trong những buổi yến tiệc. Ganymede cũng trở thành một chòm sao trong cung hoàng đạo mang tên Bảo Bình. (ND)
Tôi nhìn xuống và tìm thấy một dây xích đen lớn thay cho dây an toàn. Tôi thấy mình chưa bao giờ liều lĩnh… như thế.
Chiếc taxi tăng tốc ở quanh góc đường West Broadway và người đàn bà xám ngồi giữa thét lên, “Coi chừng! Rẽ trái!”
“Tốt thôi, nếu bà đưa tôi con mắt, Tempest à, tôi cũng có thể thấy điều đó!” bà lái xe phàn nàn.
Gượm đã. Đưa bà ta con mắt là sao?
Tôi không còn thời gian để hỏi vì người lái xe bẻ lái sang hướng khác để tránh một chiếc xe giao hàng đang lao tới, chạy băng lên lề đường với một tiếng thump lớn, rồi phóng như bay đến tòa nhà tiếp đó.
“Wasp!” bà già thứ ba nói với bà già đang lái xe. “Đưa cho tôi đồng tiền của cô gái kia. Tôi muốn cắn nó.”
“Bà vừa mới cắn nó, Anger à!” bà già lái xe đáp trả. Tên bà ấy hẳn phải là Wasp. “Giờ đến lượt tôi!”
“Không phải thế!” bà già có tên Anger kêu to.
Bà ở giữa, Tempest, gào lên, “Đèn đỏ!”
“Phanh!” Bà có tên Anger gào lên.
Thay vào đó, Wasp lại nhấn ga và lái lên phần đường bê tông, lê rít quanh một góc phố khác và húc ngã một máy bán báo tự động. Bà ấy khiến ruột gan phèo phổi của tôi như bắn tung đâu đó trên đường Broome.
“Xin lỗi,” tôi cất tiếng. “Nhưng… bà có thể nhìn thấy không?”
“Không!” Wasp hét ầm lên sau tay lái.
“Không!” Tempest cũng hét lên ở giữa.
“Có!” Anger hét lên từ phía cửa sổ.
Tôi nhìn Annabeth. “Họ bị mù sao?”
“Không hoàn toàn,” Annabeth nói. “Họ vẫn còn một con mắt.”
“Một mắt ư?”
“Ừ.”
“Mỗi người một mắt sao?”
“Không. Tất cả ba người chỉ có một mắt.”
Ngồi kế bên tôi, Tyson rên rỉ và túm chặt vào ghế. “Cảm giác không tốt tí nào.”
“Ôi, trời.” Tôi nói vì thấy Tyson từng bị say xe trong các chuyến đi dã ngoại của trường và đó không phải là điều mà bạn muốn ở cùng trong mười lăm mét. “Cố lên, anh bạn to lớn. Có ai đó có túi nôn hay cái gì đó đại loại như thế không?”
Ba bà già quá bận rộn với việc cãi nhau ầm ĩ, không thèm mảy may chú ý tới tôi. Tôi nhìn xéo về phía Annabeth, người đang cố bám chặt vì mạng sống quý giá của mình và tôi đã nhìn cô ấy theo kiểu tại-sao-cậu-lại-làm-điều-này-với-tớ.
“Này,” cô ấy nói, “Taxi Chị em nhà Grey là cách nhanh nhất tới Trại đấy.”
“Tại sao cậu không đi nó từ Virginia?”
“Nơi đó nằm ngoài vùng phục vụ của họ,” cô ấy đáp, như thể điều ấy là hiển nhiên. “Họ chỉ phục vụ trong phạm vi trung tâm New York và những quận quanh đó thôi.”
“Chúng ta có người nổi tiếng trong xe đấy!” Anger kêu to. “Jason. Bà có nhớ cậu ta không?”
“Đừng có nhắc tôi!” Wasp rền rĩ. “Và lúc đó chúng ta đâu có chiếc xe này đâu, đồ bà già gàn dở. Việc đó xảy ra cách đây ba ngàn năm rồi!”
“Đưa cho tôi cái răng nào!” Anger cố túm lấy miệng của Wasp nhưng Wasp đã hất tay bà ta ra.
“Chỉ khi Tempest đưa cho tôi con mắt!”
“Không!” Tempest rít lên. “Bà đã có nó hôm qua rồi mà!”
“Nhưng tôi đang lái xe, đồ mụ phù thủy già.”
“Xin lỗi nhé! Rẽ! Đó là cách bà rẽ đấy!”
Wasp thình lình quẹo sang Đường Delancey, nghiền tôi ở giữa Tyson và cánh cửa. Bà ta tăng ga và chúng tôi bắn thẳng lên Cầu Williamsburg với tốc độ bảy mươi dặm một giờ.
Ba chị em này giờ đây đang cãi nhau thực sự. Họ ra sức tát nhau khi Anger cố chộp lấy mặt Wasp và Wasp cố chộp lấy mặt Tempest. Với mái tóc họ bay tung lên, những cái miệng há to, cùng gào thét vào mặt nhau, tôi nhận ra rằng không ai trong số chị em này có đủ răng, trừ Wasp có một chiếc răng cửa duy nhất màu vàng rêu. Thay cho mắt, họ chỉ có mí mắt hõm và đóng lại, trừ Anger có một con mắt xanh lục đỏ ngầu trừng trừng nhìn mọi thứ đầy đói khát, như thể nó nhìn chưa đủ vậy.
Cuối cùng, Anger - người có lợi thế về cái nhìn - đã định nhổ cái răng ra khỏi miệng bà chị Wasp của mình. Điều này khiến Wasp phát điên tới mức bà ta thình lình rẽ ngoặt về phía gờ Cầu Williamburge và gào lên, “Ta phải có nó! Ta phải có nó!”
Tyson rên rỉ và ôm chặt lấy bụng.
“Ôi, nếu ai đó có hứng thú,” tôi nói, “chúng ta sắp chết đây.”
“Đừng lo,” Annabeth nói với tôi, nhưng giọng cô ấy đầy lo lắng. “Chị em nhà Grey biết họ đang làm gì mà. Họ rất khôn ngoan đấy.”
Điều này chỉ đến từ con gái của thần Athena, nhưng tôi không thể đoan chắc một cách chính xác. Chúng tôi đang lướt dọc gờ cây cầu dài bốn mươi mét trên sông East River.
“Ôi, khôn ngoan!” Anger cười toe toét trong chiếc kính chiếu hậu, lộ rõ cái răng mới giật được. “Chúng ta biết mọi thứ mà!”
“Các con phố ở Manhattan!”, Wasp khoác lác, vẫn tấn công chị mình, “Thủ đô của Nepal!”
“Địa điểm mà ngươi tìm kiếm!” Tempest nói thêm.
Đột nhiên hai bà kia đấm thùm thụp vào bà ta và kêu gào, “Yên lặng! Yên lặng! Cậu ta chưa hỏi cơ mà!”
“Cái gì?” Tôi cất tiếng. “Địa điểm gì cơ? Tôi không tìm bất cứ thứ gì…”
“Không có gì!” Tempest đáp. “Cậu nói đúng, cậu bé ạ. Không có gì đâu.”
“Nói cho tôi.”
“Không!” Tất cả bọn họ đều đồng thanh gào lên.
“Lần trước khi bọn tôi nói ra, mọi việc thật kinh khủng!” Tempest nói.
“Mắt đã bị quẳng xuống hồ!” Anger đồng ý.
“Phải mất nhiều năm mới tìm lại được nó!” Wasp rền rĩ. “Và nhân tiện nói về chuyện đó - trả nó lại đây!”
“Không!” Anger la chói lói.
“Mắt!” Wasp gào lên. “Đưa đây cho tôi!”
Bà ta giáng một cú mạnh vào lưng của bà chị Anger. Một tiếng nổ bốp đầy ghê tởm cùng thứ gì đó bay ra từ mặt Anger. Anger lóng ngóng với theo, cố bắt lại nó, nhưng bà ta chỉ có thể quờ quạng vào tay mình. Một cầu mắt màu xanh lầy nhầy trượt trên vai bà ta, rơi xuống cái ghế sau và lọt thẳng vào vạt áo tôi.
Tôi nhảy bật lên, khiến đầu cụng vào trần xe và con mắt đó cũng lăn tròn.
“Tôi không thể nhìn thấy gì hết!” Ba chị em đồng thanh hô to.
“Đưa con mắt cho tôi!” Wasp nài nỉ.
“Đưa con mắt cho bà ta!” Annabeth gào lên.
“Tớ không cầm nó!” Tôi đáp.
“Kia kìa, dưới chân cậu đấy,” Annabeth nói. “Đừng có dẫm lên nó. Nhặt lên đi!”
“Tớ không nhặt nó đâu!”
Chiếc taxi đâm sầm vào lan can cầu và trượt dài với tiếng rít rợn người. Cả chiếc xe rùng mình, xì ra làn khói xám như thể nó chuẩn bị sắp vỡ tung ra.
“Tớ sắp nôn đây!” Tyson cảnh báo.
“Annabeth,” tôi hét lên, “đưa cho Tyson cái balô của cậu!”
“Cậu điên à? Nhặt con mắt lên!”
Wasp giật mạnh vô lăng, chiếc taxi đi lệch ra khỏi lan can. Chúng tôi đâm chúi xuống phần cầu đi về hướng Brooklyn, lao nhanh hơn bất kỳ chiếc taxi bình thường nào. Đám chị em nhà Grey kêu thét lên và đấm thùm thụp vào nhau, khóc lóc về con mắt.
Cuối cùng, tôi thu hết can đảm, xé toạc một mảnh áo thun trên người - chiếc áo đã rách lỗ chỗ bở vô số vết cháy - và dùng nó để nhặt con mắt trên sàn lên.
“Cậu bé ngoan lắm!” Anger khóc như thể bà ấy biết được tôi có con mắt của bà ấy bị đánh mất. “Đưa nó lại cho ta!”
“Chỉ tới khi bà giải thích đã,” tôi nói. “Các bà đang nói về cái gì? Địa điểm nào mà tôi cần tìm?”
“Không có thời gian đâu!” Tempest khóc nức lên. “Nhanh lên!”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Như mong đợi, cây cối xe cộ và tất cả vùng lân cận giờ đang lướt qua trong một màn sương màu xám. Chúng tôi đã ra khỏi Brooklyn, đang lao thẳng tới trung tâm của Long Island.
“Percy,” Annabeth cản báo, “họ không thể tìm ra điểm đến của chúng ta nếu không có con mắt. Chúng ta vẫn sẽ đi với vận tốc như vậy cho tới khi chúng ta bị xé toạc ra hàng triệu mảnh.”
“Họ phải nói cho tớ trước đã,” tôi nói. “Hoặc tớ sẽ mở cửa sổ và ném con mắt xuống chỗ giao thông sắp tới.”
“Không!” Chị em nhà Grey gào lên. “Quá nguy hiểm!”
“Tôi đang hạ cửa sổ xuống đây.”
“Khoan đã!” Chị em nhà Grey thét lên. “Ba mươi, ba mốt, bảy lăm, mười hai!”
Họ đồng thanh gào lên như một tiền vệ đang ra hiệu trước khi trận đấu bắt đầu.
“Ý bà là gì?” Tôi hỏi. “Điều đó không có nghĩa!”
“Ba mươi, ba mốt, bảy lăm, mười hai!” Anger rền rĩ. “Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể nói được với cậu. Giờ hãy trả mắt cho chúng tôi. Sắp tới trại rồi!”
Giờ đây chúng tôi đã ra khỏi đường cao tốc, đang lướt qua vùng quên bắc Long Island. Tôi có thể nhìn thấy Đồi Con Lai phía trước chúng tôi với cây thông lớn ở đỉnh - cái cây của Thalia, nơi chứa sức mạnh cuộc sống của một anh hùng đã hy sinh.
“Percy!” Annabeth nói bằng giọng khẩn thiết hơn. “Đưa con mắt cho bọn họ ngay!”
Tôi quyết định không cãi cọ. Tôi ném con mắt vào lòng Wasp.
Bà ta vồ lấy nó, ấn nó vào hốc mắt của mình như thể ai đó đang đeo kính áp tròng và nháy mắt. “Chao ôi!”
Bà ta ấn mạnh vào cái phanh. Chiếc taxi quay tròn bốn hoặc năm lần trong đám khói và kêu ré lên, đứng khựng lại giữa con đường đi tới trang trại ở phía chân Đồi Con Lai.
Tyson để thoát ra một tiếng ợ lớn. “Tốt hơn rồi.”
“Được rồi,” tôi nói với chị em nhà Grey. “Giờ nói cho tôi biết những con số đó có nghĩa gì.”
“Không còn thời gian đâu!” Annabeth mở cửa xe. “Chúng ta phải ra khỏi đây ngay!”
Tôi đang định hỏi tại sao nhưng khi vừa nhìn lên Đồi Con Lai, tôi đã hiểu.
Trên đỉnh đồi là một nhóm trại viên. Và họ đang bị tấn công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...