Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích

TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@ Phượng Xồ type)

Mark và Courtney ngồi băng sau, trên chiếc xe cảnh sát hai màu đen trắng, để tới đồn cảnh sát Stony Brook. Chú cảnh sát dễ thương – sĩ quan Wilson đã đón hai đứa tại nhà của Mark. Khi chú cảnh sát xuất hiện trước cửa, Mark tưởng chú ấy sẽ nói: “Mày bị bắt rồi, thằng ngố.” Và tra xoẹt cái còng vào hai tay nó. Nhưng không, anh chàng cảnh sát này rất thân thiện, thậm chí dọc đường còn hỏi hai đứa thích hụ còi không. Mark chỉ muốn bảo ngay: “OK. Mở còi đi!”. Tính trẻ con làm nó thích mê. Nhưng đây là chuyện nghiêm túc, đâu phải lúc đùa. Hơn nữa, cô bạn Courtney mắt long sòng sọc như bảo: “Cậu mà đồng ý hụ còi, tớ bụp liền.” Vậy là chiếc xe lăn bánh trong im ả.

Cả hai vẫn còn hơi bàng hoàng. Vừa đọc xong nhật ký sau cùng của Bobby và vừa được biết là cậu Press đã chết. Chúng chỉ gặp cậu Press mấy lần, nhưng qua những dòng nhật ký của Bobby, hai đứa được biết về ông nhiều hơn. Nghe tin về cái chết bi thảm của ông, làm sao tránh khỏi bàng hoàng. Cũng may nhờ tin Bobby, nên hai đứa nguôi ngoai phân nào. Chúng đang mong ngóng được nghe tin tức từ lãnh địa Veelox.

Nhưng trên hết, là cái thực tế trước mắt mà chúng đang phải đối diện trong thế giới này, ngay bây giờ.

Mark biết rất rõ lý do đại uý Hirsch triệu tập hai đứa. Đó chính là vụ nhật ký mà thằng Andy Mitchell đã lấy cắp. Chắc chắn Mitchell đã trao cho cảnh sát để lãnh thưởng. Ngoài chuyện đó, đâu còn lý do gì khác nữa khiến đại uý phải cho gọi chúng đến.

Mấy tháng trước, Mark và Courtney đã gặp đại uý Hirsch. Chính hai đứa là người đầu tiên báo cho cảnh sát biết vụ mất tích của Bobby và gia đình. Nhưng sau đó, qua nhật ký, chúng được biết sự thật về những gì đang xảy ra cho Bobby. Dù hoàn toàn không biết gia đinh Pendragon đã đi đâu, nhưng chúng đã hiểu ký do vì sao họ biến mất. Họ ở đây để nuôi dạy Booby trở thành một Lữ khách, và họ đã hoàn thành trách nhiệm. Đó là lý họ rời khỏi đây để đi… tới đâu đó.

Chưa bao giờ Mark và Courtney nói với cảnh sát những gì chúng biết. Vì chuyện khó tin quá. Hai đứa sợ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, hay bị coi là những đối tượng khả nghi nhất. Tệ hơn nữa, nếu mọi người biết sự thật, sẽ gây khó khăn hơn cho các Lữ khách hoàn thành nhiệm vụ, thứ nhất là khi họ có việc phải thi hành tại Trái Đất Thứ Hai này. Vì vậy sau khi suy nghĩ và bàn bạc với nhau, Mark và Courtney quyết định giữ bí mật.

Nhưng bây giờ, thằng Andy Mitchell đã nộp nhật ký cho cảnh sát, mọi chuyện sẽ nổ tung ngay trước mặt chúng.

Những lo lắng đó cứ dằn dọc Mark suốt cho tới khi sĩ quan Wilson lái xe vào bãi đậu trong đồn cảnh sát Stony Brook. Hai đứa đều cố làm ra vẻ thản nhiên như không có gì sai trái. Phải hết sức thận trọng khi trả lời cảnh sát, nếu chúng không muốn ngập vào rắc rối.

Sĩ quan Wilson đưa hai đứa đi qua khu vực làm việc của cảnh sát, rồi bảo chúng ngồi đợi trong đúng cái phòng họp mà chúng đã gặp đại uý Hirsch mấy tháng trước.

Căn phòng không có gì, trừ hai bìa hồ sơ dày cộm ở cuối chiếc bàn họp dài. Cả Mark và Courtney đều biết trong hai bìa cứng đó chứa đựng gì. Chính đó là nguyên nhân làm hai đứa phải đến đây. Không thốt một lời, chúng chỉ lẳng lặng liếc nhìn nhau. Làm sao biết được, đằng sau tấm gương hai chiều chạy dài suốt một bức tường, chúng không đang bị nhìn và nghe trộm? Mark băn khoăn, không biết Courtney đang nghĩ gì. Trông cô bạn nó rất bình tĩnh. Thế là tốt. Courtney phải giữ bình tĩnh cho cả hai. Vì Mark đang chỉ muốn khai ráo hết cho yên chuyện.

Đại uý Hirsch nhanh nhẩu bước vào phòng, nói:

- Chào. Cám ơn đã đồng ý tới đây. Mời ngồi.

Mark và Courtney tới ngồi cạnh nhau ở đầu bên kia bàn họp. Đại uý Hirsch ngồi cuối bàn, trước hai bìa cặp hồ sơ. Ông ta mặc bộ đồ công vụ màu xám như mọi khi, cà vạt nới lỏng. Mark tự hỏi ông ta có đi ngủ với bộ đồ đó không nhỉ. Đại uý nhìn Mark, rồi lại nhìn Courtney như muốn chúng lên tiếng trước. Nhưng cả hai im thin thít. Ông ta hỏi:

- Vậy là cả hai cháu đều quen biết Andy Mitchell?

- Dạ.

- Hai cháu thấy cậu ta thế nào?

Mark chỉ muốn nói, nó thấy Mitchell là một thằng khốn kiếp đáng ghét, nhưng lại sợ đại uý Hirsch cho là nó có thái độ đối chọi.

Courtney nói thẳng;

- Nó là thằng khốn kiếp đáng ghét.

Khiếp thật! Cô bé chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ gì về thái độ của mình. Đại uý Hirsch gật đầu, lấy một cặp bìa cứng, rút một thứ giơ ra cho hai đứa xem, và hỏi:

- Thấy cái này quen quen không?

Đó là trang đầu trong nhật ký đầu tiên của Bobby. Quá quen thuộc. Courtney nhìn Mark. Mark ráng bình tĩnh, dù mối lo sợ của nó đã thành sự thật. Mitchell đã nộp nhật ký cho cảnh sát. Mark vẫn giữ nhật ký cuộn tròn, buộc một sợi dây, giống hệt như khi Bobby gửi tới. Nhưng thằng Mitchell đã vuốt thẳng để bỏ lọt vào bìa kẹp giấy. Mark càng thêm ghét cay ghét đắng thái độ vô phép đó của thằng đần Mitchell. Cố nén giận, Mark nói:

- Dạ, cháu thấy quen quen.

- Quen quá đi chứ.

Courtney đế thêm, giọng hơi nóng nẩy. Mark chỉ sợ khi nhìn thấy mấy tờ nhật ký Courtney lại “nổ đạn” lung tung, nhưng phúc đức thay, cô bé im lặng.

Bỏ lại tờ giấy vào cặp bìa, viên đại uý bảo:

- Andy Mitchell mới giao nộp một tiếng trước. Cậu ấy vẫn còn ở đây. Tôi muốn tất cả cùng gặp nhau.

Mark kinh ngạc hỏi:

- Nó đang ở đây? Ngay lúc này?

Đại uý hỏi:

- Phải. Có sao không?

Courtney nói ngay:

- Không sao. Cứ để thằng hèn đó vào đi.

Đại uý Hirsch gật đầu về phía tấm gương. Vậy đúng là chúng đã bị theo dõi rồi. Ớn thật. Một giây sau, cửa mở và thằng Andy Mitchell hớn hở bước vào, trông cứ như mới trúng lô xổ số đặc biệt. Mặt nó vênh váo với nụ cười đầy tự mãn. Vừa thấy Mark và Courtney, Mitchell tắt nụ cười. Nhưng nó bình tĩnh lại ngay, nhếch mép nói:

- Trời đất! Lẹ quá vậy? Hai đứa bắt đầu hoảng chưa?

Nó khịt mũi và cười rất khả ố. Đại uýn Hirsch lên tiếng;

- Ngồi xuống, Andy.

Mitchell gác chân lên ghế, ngồi lên đầu bàn. Mark cứ ngỡ thằng Mitchell sắp khạc nhổ ngay xuống sàn. Nó lếu láo hỏi đại uý Hirsch:

- Sao kéo dài mãi vậy. Quí vị định mời tôi ăn trưa à?

Viên đại uý không trả lời, quay sang nói với Mark và Courtney:

- Andy đã đem những trang giấy tới đây. Cậu ấy bảo, đây là bằng chứng về những gì đã xảy ra cho Bobby Pendragon. Nếu đúng sự thật như vậy, cậu ta sẽ được thưởng một số tiền lớn.

Mitchell lại khụt khịt:

- Ông hiểu chính xác đấy. Hai mươi lăm ngàn đô.

Mark thấy tay Courtney nắm chặt. Nó biết cô bạn đang cố kềm chế để không phóng qua mặt bàn, lọi ngay mặt con chồn hôi kia một quả. Hay, có khi cô bé muốn loi chính Mark không biết chừng.

Đại uý Hirsch mỉm cười thân mật:

- Andy, cậu có thể cho tôi biết, bằng cách nào cậu sở hữu những trang giấy này, được chứ?

Chỉ thẳng Mark, nó trả lời ông ta:

- Tôi đã nói rồi. Nó giữ những trang giấy đó. Hai đứa giữ bí mật, không cho ai biết chuyện đang xảy ra. Tôi nghĩ, bổn phận công dân bắt tôi phải đem giao nộp.

Mark nhắm mắt. Khiếp chưa! Bổn phận công dân! Hay quá ta! Đại uý Hirsch lịch sự nói:

- Đó không phải là điều tôi hỏi. Cậu Mitchell, tôi hỏi bằng cách nào cậu sở hữu được những trang giấy này.

- Ông hỏi… tôi… lấy được… cách nào?

Rõ ràng nó không hiểu nghĩa “sở hữu” là gì. Thằng đần.

Đại uý Hirsch kiên nhẫn nói:


- Đúng vậy.

Mitchell bắt đầu lúng túng. Mấy lần định mở miệng, nó lại cứng lưỡi không biết nói sao cho phải. Sau cùng nó nổi sùng:

- Ừa, tôi lấy đó. Thì sao nào? Ông cũng sẽ phải làm giống vậy thôi, đúng không? Vụ này không thể giữ bí mật như thế được. Mọi người cần biết.

Đại uý Hirsch vẫn ôn tồn:

- Vậy là cậu đang cho tôi biết, cậu ăn cắp của Mark Dimond?

Rõ ràng là Mitchell không thích câu chuyện đi theo hướng này.

- Ừa, thì là ăn cắp. Nhưng đó không phải là vấn đề.

Viên đại uý gật đầu, rồi cầm lên cặp giấy thứ hai. Mark và Courtney im lặng, không tỏ chút thái độ gì. Đại uý rút ra một tập giấy trắng với những hàng chữ đánh máy khít nhau, kín từ lề bên này qua lề bên kia.

- Mitchell, tôi sẽ đọc để cậu nghe thử xem có gì quen thuộc không nhé…

Mitchell đáp:

- Cứ việc.

Viên đại uý nhìn xuống trang giấy trên cùng, bắt đầu đọc lớn:

“Mark ơi, mình hy vọng bạn đang đọc những dòng này.

Ôi, thật ra mình mong được bất kỳ ai đọc những dòng này, vì điều duy nhất có thể làm mình không hoá điên lên ngay lúc này, là phải viết hết lên giấy, để rồi đây…”.

Mitchell thốt lên, hơi phân vân:

- Chính là từ trong nhật ký. Cái đầu tiên. Mọi chuyện bắt đầu như vậy đó. Ông… ông… đang đọc từ… cái gì vậy?

Đại uý Hirsch đưa tập giấy đánh máy sạch sẽ cho Mitchell nhìn:

- Mark và Courtney đưa tập bản thảo này cho tôi tuần trước.

Mitchell sững sờ, há hốc:

- Sao? Cái gì? Tôi chẳng hiểu gì hết.

Đại uý Hirsch bỏ xấp giấy xuống, cười khùng khục:

- Rõ ràng quá. Có gì mà không hiểu.

Mitchell bối rối, hỏi gặng:

- Các người giở trò gì thế này?

Đại uý Hirsch đáp, cố không phì cười:

- Đây là cuốn truyện Mark và Courtney đã viết. Một quyển truyện. Một quyển tiểu thuyết. Cậu hiểu là gì chứ? Là một chuyện tưởng tượng.

Mitchell bàng hoàng nhìn Mark và Courtney. Hai đứa ngồi ngây thơ như hai thiên thần vô tội. Nó thét toáng lên:

- Không. Không phải hai đứa nó viết! Chính thằng Pendragon đã viết! Đó mới là sự thật!

Courtney lắc đầu, rồi nói với viên đại uý:

- Như chúng cháu đã nói, có thể là trò trẻ con, nhưng đó là cách duy nhất để chúng cháu nhớ tới Bobby. Chúng cháu đã tưởng tượng ra lý do mất tích của bạn ấy…

Mark tiếp ngay:

- Đúng vậy. Thậm chí cháu còn viết tay trên giấy vàng ố, giả như chính Bobby đã viết. Điều đó làm cho câu chuyện… có vẻ giống thật hơn.

- Nhưng bọn cháu cũng đã đánh bằng máy tính nữa, để dễ kiểm soát hơn. Chỉ là tưởng tượng, nhưng bọn cháu cảm thấy sung sướng được giả bộ như Bobby đang lên đường trong một cuộc phiêu lưu lớn, thay vì… thay vì thật sự chẳng biết bạn ấy đang ở đâu. Bây giờ… phải ngồi đây, thú thật chuyện này… thật ngượng quá.

Nghe Courtney bày tỏ, đại uý Hirsch thân tình nói:

- Có gì mà ngượng. Con người ta có nhiều cách để đối phó với những gì mất mát. Cách của hai cháu rất… rất sáng tạo.

Mitchell nhảy khỏi ghế, gào lên:

- Ông bị tụi nó giỡn mặt rồi. Nói láo! Chúng toàn nói láo. Nói… láo! Chính… mắt tôi thấy cuộn giấy hiện ra từ một tia sáng chói loà, từ… từ cái nhẫn của nó. Thử nhìn cái nhẫn của nó đi!
Mark nhún vai, xoè mười ngón tay. Chẳng có cái nhẫn nào hết.

Mitchell thật sự hoảng hốt. Mark có thể thấy rõ thằng Mitchell đang từ tình thế có hai mươi lăm ngàn đô-la chắc chắn sắp nằm trong túi, bỗng bị xem như một thằng ăn cắp đần độn đi tin vào những chuyện hoang đường. Nó cố xoay chuyển tình thế trong tuyệt vọng, lắp bắp hỏi Đại úy Hirsch:

- Được… được rồi. Nhưng hãy cho tôi biết: vì sao hai đứa nó đem những trang giấy in này đến ông? Hả? Để tôi nói ông nghe. Chúng nó chơi tôi, để chạy tội.

Đại úy Hirsch tỏ ra kiên nhẫn:

- Không. Họ tới đây báo là bản viết tay bị mất trộm. Họ mang theo bản đánh máy là để chứng minh cốt truyện là của họ. Rất thẳng thắn. Tôi đã tưởng, chẳng bao giờ thấy những trang bị mất, nhưng rồi cậu xuất hiện. Quá thuận lợi!

- KHÔNG!

Mitchell đau đớn hét lên. Nó mất trắng rồi.

Đại úy Hirsch nhìn Mark và Courtney hỏi:

- Hai cháu có muốn khởi tố Mitchell không?

Hai đứa nhìn nhau, rồi Courtney nói:

- Dạ thôi. Lấy lại mấy trang bản thảo là đủ rồi ạ.

Mark nói rất tình cảm:

- Đúng vậy. Nghĩ cũng tội nghiệp cậu ấy. Bọn cháu không bao giờ nghĩ chuyện bọn cháu viết hay đến nỗi có người tin là thật.

Courtney phì cười:

- Đúng vậy!

Mitchell mếu máo:

- Nhưng đó là chuyện thật, phải không?


- Cậu Mitchell, cậu về được rồi đó. Nhưng trước hết, tôi muốn cậu xin lỗi hai người này vì chuyện cậu đã gây ra.

Mitchell nhìn Mark đầy căm ghét, phẫn nộ, làm Mark rùng mình ngã người trên ghế. Nhưng Courtney thì tỉnh bơ. Cô bé đâu có ngán Mitchell. Mặt Mitchell đỏ bừng như đang bị đau đớn kinh khủng, rồi nó lí nhí:

- X… xin xin…lỗi.

Courtney nói với vẻ đầy thông cảm:

- Được rồi, Andy. Quên đi. Coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

Mark nói thêm:

- Đúng thế.

Đại úy Hirsch ra lệnh:

- Cám ơn Mitchell. Giờ thì đi đi.

Mitchell tẩn ngẩng mấy giây. Nó ráng nghĩ cách đảo ngược tình thế, nhưng không đủ thông minh để làm điều đó. Nó nhìn Courtney. Cô bé nhoẻn cười, nháy mắt.

- AAAA!

Không thể chịu đựng hơn nổi nữa, Mitchell vừa rống lên vừa chạy ra khỏi phòng.

- Courtney, cháu nói đúng. Thằng đó thấy ghét quá.

Courtney nói với giọng lễ phép chưa từng có:

- Cảm ơn đại uý. Cháu biết đại uý đúng là người để chúng cháu tìm đến khi cần giúp đỡ.

- Không có chi. Bổn phận của tôi mà. Nhưng tôi có một yêu cầu.

- Đại uý cứ nói.

- Hai cháu cho tôi được đọc truyện này chứ? Hấp dẫn thật đó.

Hai đứa lại nhìn nhau. Mark nói:

- Dạ được. Nhưng đại uý đọc bản in. Chúng cháu muốn giữ bản viết tay.

Ông đại uý đẩy xấp nhật ký của Bobby cho Mark:

- Đương nhiên. Hai cháu lấy đi. Cái thằng Mitchell ngốc thật. Nó thật sự tin chuyện này là thật được sao?

Mark và Courtney chỉ còn biết ngơ ngác nhún vai.

Mấy phút sau, Mark và Courtney đã ra khỏi đồn cảnh sát, cùng nhau đi về đại lộ. Nhật ký đầu tiên của Bobby trở về an toàn trong ba-lô của Mark. Hai đứa đã lễ phép từ chối đi quá giang bằng xe của sĩ quan Wilson, bảo thích được đi bộ hơn, vì với chuyện căng thẳng vừa qua, chúng cần thư giãn lại.

Đến thẳng tiệm đồ ăn Cầm Viên, hai đứa mua hai hộp khoai tây chiên, một lon nước Coca và một lon nước Moutain Dew - nước cam lon có vị cà phê. Mark lấy lon nước Dew. Hai đứa vào công viên bỏ túi, ngồi trên băng gỗ, thưởng thức bữa tiệc mừng.

Từ lúc ra khỏi đồn cảnh sát, không đứa nào nói một tiếng. Cứ như là cả hai đều ngẫu nhiên ghé vào tiệm Cầm Viên mà không cần phải thảo luận. Cuối cùng, sau khi xơi xong miếng khoai tay chiên vàng giòn tan cuối cùng, Mark lên tiếng:

- Courtney, mình xin lỗi.

Courtney nốc hết phần Coca còn lại, rồi đáp:

- Làm mất trang nhật ký đó là do rủi ro. Cũng có phải lỗi tại mình chứ không chỉ mình bạn. Nhưng không cho mình biết từ đầu vụ Mitchell khám phá ra nhật ký thì... Mark, bạn quá tệ.

- Mình biết, mình biết. Cứ tưởng có thể tự lo được vụ thằng đó. Lại thêm mắc cỡ phải thú thật với bạn. Nhưng khi nó muốn được thấy tất cả mấy cuộn nhật ký và bắt đầu nói tới vụ chúng ta sẽ nổi tiếng nếu công bố cho cả thế giới biết, thì... mình hết biết phải làm gì.

- Đáng lẽ phải cho mình biết trước khi chuyện xảy ra tệ hại đến mức đó chứ.

Nghe cô bạn nói, Mark hiểu là cô rất giận. Mark đáp đầy vẻ biết lỗi:

- Ờ... Nhưng kế hoạch của bạn siêu thật.

Mark nhớ lại, ngay sau khi Mitchell đòi đọc hết nhật ký, nó đã thú thật tất cả với Courtney. Courtney không nổi giận. Trái lại cô bé bàn với Mark tìm kế lật ngược thế cờ. Courtney biết Mitchell sẽ báo cảnh sát để lấy thưởng. Đúng là một thằng không có não. Hai đứa tính toán phải hạ Mitchell bằng cách giả bộ chính chúng đã viết ra nhật ký đó. Suốt ba đêm, Courtney mệt đứ đừ đánh máy lại những trang giấy đầu tiên của Bobby. Sau đó chúng in ra giấy và đem tới Đại úy Hirsch. Đồng thời bịa chuyện, báo cho ông biết bản viết tay của chúng đã bị mất trộm. Mấu chốt của toàn thể vấn đề là phải ra tay trước Mitchell. Hai đứa đều không muốn bịa đặt nhưng đây là tình thế bắt buộc. Phải ngăn chặn thằng Mitchell phổ biến câu chuyện về Bobby.

Hoá ra, chỉ có phân nửa câu chuyện là bịa đặt. Vì rốt cuộc, đúng là thằng Mitchell đã đến nhà Mark và lấy cắp cuốn nhật ký thật. Nếu Mitchell đọc xong và trả lại cho Mark, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng hai đứa biết Mitchell sẽ không làm vậy. Vì nó là một đứa tham lam. Nó sẽ ôm nhật ký đến đồn cảnh sát, và sẽ... lọt ngay vào bẫy. Quả lừa thật ngoạn mục. Hai đứa lấy lại được nhật ký của Bobby và thằng Mitchell hết còn trổ mòi hăm doạ đi báo cảnh sát, để đòi hỏi đọc thêm nhật ký được nữa.

Dù mọi chuyện đều êm thấm, nhưng Mark vẫn cảm thấy áy náy vì đã không trung thực với Courtney. Courtney bảo:

- Khi đưa cho mình xem nhật ký đầu tiên, bạn đã kéo mình vào vụ này. Nếu muốn mình còn tiếp tục, bạn phải luôn tỏ ra trung thực với mình.

Mark rên rỉ:

- Mình không giấu bạn gì nữa đâu. Thề đó.

Hai đứa im lặng. Rồi từ từ, Courtney mủm mỉm cười bảo:

- Nhưng thấy thằng Mitchell ngẩn tò te vì tiếc của, hơi bị sướng há?

Mark cười sằng sặc. Hai đứa đưa cao tay vỗ mạnh vào bàn tay nhau. Rồi Mark kéo sợi dây đeo chìa khoá trên cổ. Lủng lẳng cạnh cái chìa khoá là chiếc nhẫn. Nó lấy ra, đeo lại vào ngón tay.

Không còn gì phải làm nữa, hai đứa bắt đầu về nhà. Tới đường nhà Courtney, cô bé hỏi:

- Sao? Bạn sẽ gọi cho mình chứ?

- Ngay khi nhận được nhật ký mới.

Hai đứa ôm nhau chào tạm biệt.

Phải đến năm tháng sau, hai đứa mới lại đi cùng nhau.

Cả hai trở lại đời sống bình thường ở nhà và lớp học. Vì người bạn chung độc nhất của hai đứa là Bobby. Không có chuyện Bobby, chúng chẳng có lý do gì gặp nhau. Thỉnh thoảng đi qua hành lang, Courtney nhìn Mark như hỏi: “Sao?”. Mark lắc đầu. Chưa có gì.

Courtney chơi trong đội bóng cháy Stony Brook. Cô là cầu thủ giao banh. Mùa xuân năm đó đội của cô chưa hề nếm mùi thất bại.

Đề án lớn của Mark là sáng tạo một con robot tác chiến cho hội chợ khoa học địa phương. Sở trường của Mark là vật lý và cơ khí mà. Con robot là một tay sát thủ, có khả năng hủy diệt đối thủ bằng móc, cưa, búa tạ. Nó giành được giải nhất và đang nghiên cứu sao cho hoàn hảo hơn, để đưa lên tivi.

Sinh nhật mười lăm tuổi của Courtney là ngày 6 tháng Ba. Mark gửi cho cô bạn tấm thiệp với dòng chữ: “Mừng sinh nhật Courtney. Hô hây hô!”

Hai đứa gặp lại nhau một lần vào ngày 11 tháng Ba. Ngày sinh nhật Bobby. Chúng đến tiệm Cầm Viên trên đại lộ mua khoai tây chiện, Coca Cola và Dew, vào công viên bỏ túi, mừng sinh nhật Bobby. Hai đứa đều thắc mắc, chẳng hiểu Bobby có biết là nó đã mười lăm tuổi rồi không.


Một sự kiện đáng nhớ nữa là: lễ mãn khoá của trường trung học cơ sở Stony Brook vào tháng Sáu. Mark đỗ thủ khoa, nên được đề cử đọc diễn văn. Nhưng Mark quá bối rối, nên nhường danh dự này cho bạn xếp thứ hai. Tuy nhiên nó vẫn được phần thưởng là một cuốn từ điển to đùng. Bước kế tiếp là lên bậc phổ thông trung học - một bước chuyển lớn kinh hồn. Hai đứa sẽ vào trường Davis Gregory, một trường trung học lớn tại Stony Brook. Chẳng biết Davis Gregory là ai, nhưng cả hai đều đoán đó phải là một nhân vật quan trọng. Mark tự hỏi, liệu một ngày nào đó, có ngôi trường mang tên Bobby Pendragon không.

Mùa hè uể oải trôi qua. Courtney chơi trong đội bóng chày và đoạt chứng chỉ vệ sĩ sơ cấp. Mark hoàn chỉnh con robot sát thủ, sẵn sàng cho cuộc thi toàn tiểu bang. Nó đã nhận được giấy mời và đã hoàn tất mọi thủ tục. Danh tiếng đã cận kề.

Mark luôn đeo nhẫn trên tay, chờ đợi nhật ký của Bobby. Thật tình, cả hai đứa đều cố không nghĩ đến Bobby, vì càng lâu không nhận được nhật ký, chúng càng lo có chuyện chẳng lành đã xảy ra. Không muốn hình dung ra chuyện tồi tệ đó, thì gạt Bobby ra khỏi tâm trí là hay hơn cả.

Thế rồi, ngày 21 tháng Tám đã có hai chuyện xảy ra. Một là sinh nhật thứ mười lăm của Mark. Nó tổ chức theo kiểu thông thường hàng năm: nhận quà tặng là mấy bộ quần áo phát khiếp của má nó và tấm phiếu quà tặng của ba có thể giúp nó mua đồ thoải mái trong cửa hàng điện tử.

Sự kiện thứ hai là: Mark nhận được một cú phôn kỳ lạ.

Giọng một viên chức nữ bên kia đầu dây:

- Xin cho gặp ông Mark Dimond.

- Tôi đây.

- Tôi là Cô Jane Jansen, phó chủ tịch Ngân hàng Quốc gia Stony Brook. Ông biết ngân hàng chúng tôi chứ ạ?

Giọng Cô Jane Jansen này y hệt một bà giáo già khó đăm đăm. Mark ngập ngừng:

- À… dạ, em biết. Trên đại lộ Stony Brook.

- Chính xác. Ông… À, cậu biết một người tên là Courtney Chetwynde chứ?

- Biết, nhưng có chuyện gì vậy?

- Cậu Dimond, mời cậu và cô Chetwynde tới chi nhánh chúng tôi càng sớm càng tốt. Nhớ mang theo giấy tờ tuỳ thân. Vì tôi nghĩ đây là một chuyện hệ trọng đấy.

Thật kỳ lạ. Vì Mark làm gì có tài khoản ngân hàng. Họ cần gặp nó và Courtney làm gì? Mark vừa định nói với người đàn bà dở hơi bên đầu dây là để nó hỏi ý kiến ba má trước, nhưng giọng bà ta đã oang oang như dội bom vào tai nó:

- Đây là chuyện có liên quan tới một ông tên là Robert Pendragon.

Oa! Mất câu đó như một phép lạ.

- Chúng em tới ngay đây.

Mark vội nói, rồi cúp máy, không để người bên kia đầu dây kịp nói lời tạm biệt. Nó gọi ngay cho Courtney. Rất may cô bé có nhà. Nửa tiếng sau, hai đứa đã đứng trước toà nhà màu xám to lớn với tấm bảng đồng có mấy chữ: NGÂN HÀNG QUỐC GIA STONY BROOK.

Mark chẳng bao giờ hiểu vì sao thị trấn Stony Brook lại có thể có một ngân hàng quốc gia, nhưng ngân hàng này tồn tại lâu lắm rồi nên chắc họ phải biết rõ việc họ làm chứ. Toà nhà kiểu cổ, cũ kỹ với một hành lang lớn có mái trần cao bằng vòm kính. Trông không giống những ngân hàng từ thời phim câm. Đồ đạ toàn bằng đồng thau, gỗ sẫm màu được đánh bóng, và những cái ghế được bọc da. Nhưng khách hàng lại rất đông. Họ rì rầm chuyện trò nho nhỏ, cứ như đang ở trong thư viện vậy. Mark nghĩ, ngân hàng này chắc không hề có gì thay đổi từ năm được xây dựng lên. Trên viên đá nền ngoài cửa, nó đã thấy đó là năm 1933.

Mark và Courtney báo cho nhân viên tiếp tân biết, chúng tới để gặp cô Jane Janse. Hai đứa được mời ngồi trong phòng chờ. Cả hai ngả người lên ghế da êm ái, chờ đợi người đàn bà bí ẩn có tin tức về Bobby.

Courtney hỏi:

- Mark, bạn có biết chuyện gì không?

- Biết chết liền.

Một giây sau, hai đứa thấy một người đàn bà gầy như cây sậy tiến ra. Bà ta mặc bộ đồ màu xám, tóc bới cao, gọng kính đen, tròng kính tròn xoe. Mark biết ngay, đây chính là Cô Jane Jansen. Đúng là người sao giọng vậy. “Cô” Jansen già khú khụ. Mark thắc mắc, có lẽ bà ta đã làm tại đây từ khi ngân hàng này mới cắt băng khánh thành.

Bà ta bước tới, hỏi nhỏ nhân viên tiếp tân. Nhân viên tiếp tân chỉ tay về Mark và Courtney. Cô Jansen nhìn hai đứa, mặt nhăn lại.

Courtney thì thầm:

- Chắc không phải bà ta muốn gặp tụi mình đâu.

Cô Jansen tiến lại hai đứa. Dáng dấp tề chỉnh, nhưng cái cổ cứng ngắc. Mỗi khi đổi hướng nhìn, bà ta phải xoay trở cả thân hình. Bà ta hỏi cộc lốc:

- Cậu Dimond? Cô Chetwynde?

- Dạ.

Nghe Mark trả lời, Cô Jansen nghi hoặc hỏi:

- Có giấy tờ chứng minh không?

Hai đứa đưa cho Cô Jansen thẻ học sinh. Bà ta chăm chú đọc qua gọng mắt kính, rồi lại nhăn mặt:

- Cả hai còn quá nhỏ.

Courtney hỏi vặn:

- Bà phải nhìn thẻ của tụi cháu mới phát hiện ra được vậy sao?

Mark nhăn nhó. Courtney lại bắt đầu lanh chanh rồi.

Cô Jansen lườm Courtney, đưa lại hai thẻ học sinh, hỏi với giọng kẻ cả:

- Đây là kiểu ăn mặc của tuổi trẻ ngày nay để đến dự một buổi họp sao?

Mark và Courtney nhìn nhau. Cả hai đứa đều mặc quần soọc áo thun, đi bốt. Có gì sai trái đâu? Courtney nói:

- Chúng cháu mới mười lăm, thưa bà. Bà mong gì ở chúng cháu chứ? Chúng cháu không có những bộ đồ lịch lãm như bà đang mặc.

Cô Jansen biết bị nói móc, nhưng không thèm chấp:

- Mời theo tôi.

Nói xong, bà quay người đi về cuối ngân hàng. Courtney trợn mắt nhìn Mark. Mark nhún vai, rồi hai đứa đi theo người đàn bà bé nhỏ, còm nhom, cứng ngắc. Một phút sau, cả hai ngồi đối diện bà ta bên một cái bàn lớn bằng gỗ sồi. Cô Jansen bắt đầu cắt nghĩa:

- Chúng tôi đang giữ một bao thư gửi cho cô cậu. Chúng tôi đoán đó là một vật thừa kế của một người họ hàng của cô cậu. Một trong hai người có họ hàng gì với ông Robert Pendragon không?

Một câu hỏi khó trả lời. Mark vừa định bảo, chỉ là bạn thôi. Nhưng Courtney đã lên tiếng trước:

- Dạ có. Đó là một người bà con xa.

Cô Jansen tiếp:

- Thực ra chuyện đó cũng không thành vấn đề. Vì những lời chỉ dẫn trong này rất minh bạch.

Bà ta trao bao thư cho Mark. Đó là một bao thư vàng ố, cũ kỹ, trên đó ghi hai cái tên: “Mark Dimond” và “Courtney Chetwynde”. Đúng là nét chữ của Booby. Hai đứa đều cố nén nụ cười tươi rói.

- Chúng tôi được chỉ thị chuyển bao thư này cho cô cậu đúng ngày hôm nay. Chúng tôi cũng được chỉ thị là cô cậu phải mở nó ra ngay lúc này.

Mark nhún vai, mở bao thư, rút ra một tờ giấy gấp hai. Tờ giấy cũng vàng ố như cái bao. Dưới hàng chữ bay bướm “Ngân hàng Quốc gia Stony Brook” in trên đầu tờ giấy, là mấy chữ “Tài khoản An toàn, hộp #15-224”.

Trong bao thư còn có một thứ nữa: một chìa khoá nhỏ.

Không biết phải làm gì với mấy thứ này, Mark và Courtney đưa cho Cô Jansen. Nhìn chìa khoá và những chữ trên giấy, bà ta đứng dậy nói:

- Mời theo tôi.

Vừa đi theo, Courtney vừa thì thầm với Mark:

- Vụ này kỳ lạ quá.

Cô Jansen đưa Mark và Courtney vào một nơi mà hai đứa vẫn mơ ước được vào: nhà kho mênh mông của ngân hàng. Một cánh cửa khổng lồ hình tròn, khi đã khép lại là không còn ai ra được nữa.

Mark tưởng sẽ thấy những bao tiền ngồn ngộn, những chồng tiền chất đống, thậm chí cả những thỏi vàng sáng chói. Nhưng chẳng có gì. Cô Jansen đưa hai đứa vào một gian phòng toàn tủ bằng đồng. Có những cái to bằng tủ sắt trong trường, có những cái chỉ lớn hơn vài phân. Đây là những hộp tài khoản an toàn của Ngân hàng Quốc gia Stony Brook.

Cô Jansen đi dọc hàng tủ, quan sát những con số khắc trên đó. Sau cùng bà ngừng lại ở tủ số 15-224, trao lại chìa khoá cho Mark.

- Bây giờ cô cậu là chủ sở hữu của những gì chứa trong hộp số 15-224. Tôi để cô cậu một mình, để xem xét những gì trong đó. Sau đó, xin vui lòng khoá lại và trao trả chìa khoá cho tôi. Có thắc mắc gì không?


Mark nói:

- Cháu thắc mắc. Ai mở tài khoản này.

- Tôi nói rồi, một ông tên là Robert Pendragon.

Courtney hỏi:

- Ông ta đã đến đây? Bà có thấy ông ấy không ạ?

Vẻ mặt cô Jansen trở nên nhăn nhúm hơn bao giờ hết;

- Tôi biết cô coi tôi là một mụ già lẩm cẩm, cô Chetwynde, nhưng tôi đoan chắc với cô, tài khoản này được mở từ trước khi tôi vào làm việc tại ngân hàng này rất lâu.

Mark hỏi:

- Là bao giờ?

- Phải kiểm tra lại mới biết chính xác ngày nào, nhưng tôi tin là khoảng tháng Năm.

Courtney kinh ngạc kêu lên:

- Bobby tới đây ba tháng trước.

Cô Jansen gắt:

- Thôi nào, cô Chetwynde. Tôi không ngốc đến thế đâu. Đừng giỡn kiểu đó với tôi. Tài khoản này được mở vào tháng Năm năm 1937.

Mark và Courtney đờ ra, há hốc mồm:

- Còn thắc mắc gì nữa không?

Cả hai đứa chỉ còn biết lắc lắc đầu.

- Vậy thì tôi trở lại làm việc.

Cô Jansen nhìn hai đứa đầy khó chịu, rồi mới quay đi.

Mark và Courtney không nhúc nhích nổi. Đầu óc hai đứa rối tung vì những gì mới nghe. Không thể tin được! Sau cùng Courtney lên tiếng:

- Có thể như thế được sao?

- Chỉ còn một cách để tìm hiểu thôi.

Mark nói, rồi tra khoá vào hộp số 15-224. Hộp này cao khoảng sáu mươi phân, hơi lớn hơn những hộp khác. Cửa mở ra ngoài, để lộ một hộp thép có tay cầm. Trong lúc Mark giữ cánh cửa, Courtney nắm tay cầm, kéo ra. Chiếc hộp bằng cỡ hai hộp đựng giấy. Mark bảo:

- Đem ra kia.

Sát một vách tường là bốn chiếc bàn có vách ngăn, giống như bàn trong thư viện trường. Mấy cái bàn này cũng xưa cũ như tất cả những gì trong ngân hàng này. Courtney đặt hộp thép lên một cái bàn, rồi hai đứa kéo ghế ngồi sát bên. Mark rất mừng, vì không có ai khác trong phòng.

Hai đứa lom lom nhìn hộp thép chưa mở. Không biết bên trong có gì. Tim Mark đập thình thịch. Nó biết Courtney cũng vậy.

- Courtney, mình không thở nổi nữa.

- Vậy thì mở ngay đi. Mình cũng đang muốn chết đây.

Mark cầm nắp hộp ngập ngừng, rồi nâng lên.

Bên trong hộp gần như trống rỗng, ngoại trừ dưới đáy có một chồng bốn quyển sách, quyển nào cũng được bao bìa bằng da đỏ. Tất cả đều có kích cỡ bằng loại giấy máy tính khổ A-4 và dày chừng một phân rưỡi. Có cái lạ là bìa sách không có dấu hiệu, chữ nghĩa gì.

Nhưng trong hộp còn thêm một thứ nữa. Kẹp giữa chồng sách và thành hộp là một bao thư. Rút bao thư ra mà tay Mark run bần bật. Đó là loại bao thư giao dịch thông thường với địa chỉ người gửi được in trên góc trái. Đó là địa chỉ của ngân hàng. Người viết thư này đã viết ngay tại đây. Trên bao thư còn có nét chữ của Bobby với hàng chữ: “Gửi Mark và Courtney.”

Courtney gượng cười:

- Đúng là của chúng mình.

Mark lo lắng mở bao thư, lấy ra trang giấy có dấu hiệu Ngân hàng Quốc gia Stony Brook, với những hàng chữ của Bobby.

Mark và Courtney thân mến,

Mình phải gấp rút thu xếp vụ này, vì không có nhiều thời gian. Vấn đề là: mình đã bị mất chiếc nhẫn. Đó là lý do hai bạn không nhận được nhật ký của mình. Cả mấy tháng nay mình không có nhẫn. Dù vậy, mình vẫn tiếp tục viết. Tất cả những gì xảy ra, theo lệ thường mình đều trút lên trang giấy. Nhưng điều đó làm mình muốn phát khùng. Vì mình không muốn giữ cả đống nhật ký. Không được an toàn. Sau cùng mình nghĩ ra một giải pháp.

Mình đã tới Stony Brook. Biết Ngân hàng Quốc gia đã có từ lâu. Quả vậy, nó đây rồi. Một chuyến đi chớp nhoáng. Tuy nhiên, khu đại lộ hoàn toàn khác hẳn, nhưng mình vẫn hy vọng cửa hàng Cầm Viên ở đó, để gấp rút mua một hộp khoai tây chiên. Nhưng mình không gặp may. Hai bạn biết thay vào đó là gì không? Tiệm hớt tóc! Vẫn ngôi nhà đó, nhưng công việc khác. Kỳ lạ chưa?

Mình có thể nói hoài không hết chuyện lạ lùng này, nhưng không có đủ thời gian. Nếu kế hoạch của mình thành công – mình nghĩ không lý do nào thất bại được – thì hai bạn sẽ ngồi ngay chỗ mình đang ngồi để đọc thư này.

Mình đã bỏ cả bốn cuốn nhật ký vào hộp tài khoản an toàn. Tất cả cuộc phiêu lưu được giữ tại đây. Rất hy vọng, lần sau các bạn sẽ nhận được tin mình chuyển qua bằng nhẫn. Có thể mình đã biết chiếc nhẫn của mình bây giờ đang ở đâu, và mình sắp lên đường tới đó.

Cảm ơn và nhớ hai bạn lắm lắm.

Bobby

31 tháng Năm năm 1937

Tái bút: Nếu vẫn còn mấy cái bàn gỗ này trong nhà kho, hãy nhìn dưới cái gầm bàn tận cùng bên phải.

Mark và Courtney đọc đi đọc lại cho đến khi tin chắc đã hiểu hết ý Bobby. Bằng cách nào đó, Bobby đã tới đây vào năm 1937 và để lại nhật ký. Điều đó đã rõ. Bobby biết Ngân hàng Quốc gia vẫn còn trong hiện tại, vì vậy không có lý do nào làm kế hoạch của nó không thành. Vấn đề cả hai đứa đều thắc mắc là: bằng cách quái quỷ nào mà thằng bạn của chúng lại có thể nhảy phóc về năm 1937? Điều đó lại khơi dậy những câu hỏi về khả năng ống dẫn có thể phóng Lữ khách xuyên qua thời gian cũng như qua các lãnh địa.

Hai đứa cùng chăm chăm nhìn cái bàn đang ngồi. Trông rất cũ kỹ và rất có thể chính là cái bàn Bobby đã ngồi viết thư. Rồi hai đứa cùng quỳ xuống, nhìn gầm bàn cuối cùng bên phải. Thật tình chúng không biết phải tìm kiếm gì, cho đến khi... Courtney bật kêu lên:

- Ôi Trời! Nhìn này!

Courtney chỉ một chỗ dưới gầm bàn. Có dấu khắc trên mặt gỗ. Muốn nhìn rõ, chỉ có cách nằm xuống sàn, ngửa mặt lên nhìn.

Mấy chữ khắc đó là: “Chúc mừng sinh nhật Mark!”

Trong tư thế nằm ngửa, Mark và Courtney cười ha hả. Chính xác trăm phần trăm kiểu Bobby. Mark ước đã đem theo máy ảnh để chụp một pô, lưu lại cùng nhật ký. Nó dự tính sẽ trở lại để làm chuyện này.

Chui ra khỏi gầm bàn, hai đứa đứng dậy, nhìn bốn quyển nhật ký trong hộp. Courtney nói:

- Không thể ngờ toàn thể câu chuyện lại được giữ lại đây.

- Chúng mình nên đem về nhà.

- Ừa, nhưng mình nóng ruột muốn chết rồi. Đọc trang đầu đi.

Mark không có lý do để từ chối. Nó cầm lên quyển trên cùng. Viền sách rất tươm, cứ như chưa hề được mở ra lần nào.

- Rõ ràng không phải bằng da thuộc.

Mark nhận xét, rồi thận trọng lật bìa sách.

Không giống nhật ký gửi từ Denduron và Cloral, nhật ký này đã được Bobby đánh máy. Khổ giấy cỡ giấy in máy tính, nhưng nặng hơn và màu kem. Chữ đánh máy rất lem nhem. Không sạch như giấy in máy tính. Rõ ràng những trang giấy này được đánh máy bằng một máy tính chữ cổ lỗ sĩ. Chưa bao giờ hai đứa nhìn thấy nét chữ và loại giấy giống thế này. Cứ như đang nhìn một mảnh của lịch sử vậy. Trên một phương diện nào đó, chính xác là như vậy.

Courtney đề nghị:

- Ít ra cũng phải đọc xem bạn ấy đang ở đâu chứ.

- OK.

Hai đứa cùng ngồi xuống, bắt đầu đọc.

***
Đọc tiếp Pendragon 3 - Cuộc Chiến Bất Thành


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui