Phải biết rằng.
Con người cậu chủ rất bá đạo.
Đừng nhìn anh ta có việc gì không có việc gì dọa Lâm Quán Quán sợ tới mức tái mặt, nhưng cũng chỉ có anh ta có thể dọa, đổi lại là người khác… động đến thịt trong lòng anh ta, anh ta không bẻ gãy cổ Bác Hách là cũng đã rất nể mặt rồi.
Bác Hách còn muốn đuổi theo.
Hoằng Dụ vươn tay ra, chặn đường đi của ông ta.
Bác Hách vừa kinh vừa tức giận, “Hoằng Dụ! Ngay cả cậu cũng vậy sao? Cậu và Hồng Vũ và cậu chủ cùng nhau lớn lên, là người bên cạnh cậu ấy, các người không thể khuyên nhủ cậu chủ sao?”
Mặt Hoằng Dụ không chút thay đổi, “Tôi chỉ nghe cậu chủ!”
Bác Hách cực kỳ tức giận, “Bây giờ cậu chủ bị hồ ly tinh kia mê hoặc, bây giờ cậu chủ căn bản không đủ lý trí!”
Hoằng Dụ vẫn mặt không chút thay đổi, “Tôi chỉ nghe cậu chủ!”
Cậu là một khúc gỗ!
“Tôi chỉ nghe cậu chủ!”
“Cậu…”
Bác Hách cực kỳ tức giận, phất tay áo mà đi!
Hoằng Dụ cầm điện thoại di động thao tác một lượt, thản nhiên nói với bóng lưng Bác Hách, “Vé máy bay đã đặt! Lúc tám giờ ba mươi phút tối, bây giờ ông có thể quay trở lại và đóng gói, sẵn sàng để bay!”
Dưới chân Bác Hách chậm lại, bả vai khẽ run rẩy, tựa hồ đang cực lực áp chế cơn giận!
‘Đi thong thả, không tiễn!
Trên lầu.
Hồng Vũ và Tâm Can đã đánh thành một mảnh.
Hồng Vũ và Tâm Can… ngoài tuổi tác và ngoại hình khác nhau, thì có những thói quen tương tự đáng kinh ngạc.
Họ đều là những người đam mê đồ ngọt.
Họ đều có cành lá lớn, vô tư!
Cho nên, đó không phải là điều kỳ lạ khi mà hai người họ có thể chơi với nhau.
Lúc Long Ngự Thiên lên lầu, Tâm Can và Duệ Duệ đã tắm rửa, hai đứa trẻ kia thay quần áo do người giúp việc đưa tới, Duệ Duệ ngồi trên sô pha một mình, Hồng Vũ đang ngồi trên thảm bên chân cậu bé, cúi đầu, vụng về dùng nhíp gấp mảnh thủy tinh trên bắp chân cậu bé.
Hồng Vũ chưa bao giờ làm công việc tinh tế này, ánh mắt cô ta cũng nhanh chóng thành mắt gà, sức trên tay cũng không khống chế được.
Cô ta sử dụng nhíp để gấp.
Mảnh thủy tinh vốn chỉ đâm vào một nửa, lập tức đâm vào bắp chân.
Máu chảy ngang!
Duệ Duệ kêu rên một tiếng, trán vừa tắm rửa nhất thời toát ra một tầng mồ hôi nhỏ.
“Chị Hồng Vũ, chị nhẹ một chút!” Tâm Can kêu lên.
“Xin lỗi xin lỗi, chị không cố ý…”
Duệ Duệ căn răng, cậu bé hít sâu một hơi, “Nếu muốn tra tấn cháu, có thể sảng khoái một chút! “
Hồng Vũ nhất thời ấm ức không chịu được!
Cô ta rõ ràng là rất có ý giúp cậu bé xử lý vết thương, hoàn toàn không có ý muốn tra tấn cậu bé mà.
“Duệ Duệ…”
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Duệ Duệ mím môi, nhắm mắt lại, bộ dạng “Mặc cho dì làm thịt.”
Hồng Vũ hộc máu.
Cô ta thực sự không cô ý!
Cô ta từ nhỏ đến lớn cũng thường xuyên bị thương, nhưng mỗi lần cô ta bị thương đều là Hoằng Dụ xử lý cho cô ta, nếu Hoằng Dụ không ở bên cạnh, vết thương nhỏ thì cô ta sẽ mặc kệ, vết thương lớn thì sẽ đến bệnh viện xử lý… cô ta thực sự chưa bao giờ làm công việc này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...