Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
*Được rồi!”
Trong nồi sôi trào lên, Lâm Quán Quán lại đỗ nước lạnh thêm ba lần nữa, chờ nước sôi lần nữa, cô mới tìm đĩa đồ ăn và dùng muôi vớt sủi cảo ra đĩa.
“Anh có thể ăn rồi!”
Vừa quay đầu nhìn thấy Long Ngự Thiên, Lâm Quán Quán đưa cho anh đĩa đồ ăn trên tay: “Ăn đi!”
*Cô không ăn?”
Làm ơn!
Bây giờ là 2 giờ sáng.
Người bình thường nào lại muốn ăn ở cái thời điểm này!
Có thể thấy được!
Long Ngự Thiên chính là không bình thường!
Đương nhiên.
Lời này đánh chết Lâm Quán Quán cô cũng không dám nói, cô chỉ có thể cười theo: “Tôi không đói bụng, tranh thủ nóng anh ăn đi, kẻo nguội rồi ăn không ngon.”
Cô gói nhiều sủi cảo nhưng không cho hết vào nồi, từ trong tủ lạnh Lâm Quán Quán tìm được một ngăn chuyên dùng cho sủi cảo đông lạnh, từng viên từng viên một bỏ vào.
Một bên bỏ vào một bên cô dặn dò: “Phần còn lại tôi cho vào tủ lạnh bảo quản, khi nào muốn ăn thì chỉ cần cho vào nồi luộc chín là có thể ăn, néu anh cảm thấy không được tươi thì có thể đưa cho Hồng Vũ ăn, Hồng Vũ cũng thích ăn sủi cảo.”
Làm xong việc, Lâm Quán Quán chạy chậm đên trước mặt Long Ngự Thiên, nhìn anh bằng đôi mắt lượng lượng.
Nhìn xem!
Cô rất hiểu chuyện lại còn suy nghĩ chu đáo.
Nếu như vậy…
Có phải anh nên thực hiện lời hứa của mình và đưa cô về nhà không?
Thiếu gia làm sao bây giờ?
“Long Ngự Thiên…”
Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của cô, ánh mắt Long Ngự.
Thiên lại lạnh xuống, cầm lấy đĩa ăn, xoay người rời khỏi phòng bếp: “Chờ tôi ăn xong!”
Đồng ý luôn!
Lâm Quán Quán tự an ủi chính mình, nếu là đón gió tẩy trần, đương nhiên phải có đầu có đuôi.
Cả hai cùng nhau bước ra khỏi bếp.
Từ phòng bếp đi ra, trang trí của phòng khách lại là một cái cực đoan khác, Lâm Quán Quán nhìn đồ trang trí cổ xưa trước mặt, sau đó lại nhìn mái tóc dài và quần áo của Long Ngự Thiên, đột nhiên có ảo giác như từ hiện đại trở về thời cổ đại.
Phòng ăn.
Long Ngự Thiên ngồi trên ghế bành gỗ lê hoa cúc, cầm đũa chậm rãi gắp sủi cảo.
Khoan hãn nói.
Cách anh ấy ăn thực sự rất đẹp mắt.
.
||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
Bàn tay của anh rất đẹp, với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng nõn như ngọc.
Cầm một đôi đũa màu trắng ngà voi, dưới ánh đèn mờ ảo, tay và đôi đũa của anh ánh lên một màu trắng ấm áp, tựa như một bức tranh thiện tâm vui mắt.
Đột nhiên…
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Long Ngự Thiên ngắng đầu, dùng một đôi mắt phượng dài hẹp nhìn chằm chằm cô.
Lâm Quán Quán giật mình một cái, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Phil Rõ ràng cô biết Long Ngự Thiên đáng sợ cỡ nào, vậy mà thiếu chút nữa cô bị mê hoặc bởi vẻ đẹp ấy!
Cô nhéo đùi mình một cách dữ dội để khỏi mắt lý trí lần nữa.
“Long Ngự Thiên, ăn ngon không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...