Khoảng cách hai người gần quá.
Hô hấp của anh mang theo hơi thở nóng rực phun ở cổ cô, nóng nóng, nhột.
Lâm Quán Quán bắt an giật giật.
“Làm sao vậy?”
“Nóng!”
Nóng thật sự!
Văn phòng Tiêu Lăng Dạ có độ ấm vừa đủ, cô mặc áo lông vũ, cảm thây rât nóng, nghe vậy, Tiêu Lăng Dạ buông cô ra.
Lâm Quán Quán nhanh chóng nhảy khỏi cái ôm của anh, cởi áo lông vũ ra, treo cạnh áo khoác vest của anh.
.
Truyện Mạt Thế
“Chụp có thuận lợi không?”
Lâm Quán Quán đem tình huống lúc sáng nói với anh một chút, sau đó, cô nhìn quanh: “Duệ Duệ với Tâm Can đâu?”
Tiêu Lăng Dạ chỉ vào một cái cửa nhỏ bên cạnh bàn làm việc: “Trong phòng.”
“Ách, đây là cái phòng?”
Tiêu Lăng Dạ ngồi khá lâu rồi, giờ phút này cũng đứng lên hoạt động một chút, anh đi đến bên người Lâm Quán Quán: * n! Đây là phòng ngủ, trước đó vừa mới tiếp nhận công ty rất bận, có đôi khi thường xuyên tăng ca đến rạng sáng, cho nên cố ý làm một cái phòng ngủ nhỏ, mệt mỏi thì vào trong ngủ một chút.”
Lâm Quán Quán nhẹ nhàng đầy cửa ra.
Phòng ngủ không lớn.
Chỉ để một chiếc giường cùng một cái ngăn tủ, bên trong còn phòng tắm củng nhà vệ sinh, điều kiện cũng rất tót.
Lúc này.
Kéo màn lên.
Hai đứa nhỏ nằm ở trên giường, ngủ gương mặt hồng hồng.
Duệ Duệ còn tốt, tư thế ngủ rất ngoan.
Tâm Can thì không, ghé vào trên giường, dầu mông, khóe miệng còn chảy nước miếng.
Hai đứa nhỏ ngủ ngon lành, Lâm Quán Quán cũng không có kêu bọn nhỏ, lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Quay người lại, đụng phải ngực Tiêu Lăng Dạ rắn chắc hữu lực.
“Ai u.”
Cái mũi bị đụng đau.
Lâm Quán Quán vừa muốn xoa cái mũi, cả người lại bị anh ân vào trong lòng ngực.
Trái tim Lâm Quán Quán nhảy bang bang.
Trong phòng rất ấm áp, trên người Tiêu Lăng Dạ chỉ mặc.
một sơ mi trắng, lúc này, cô dán vào ngực anh, cách miếng vải hơi mỏng, có thể rõ ràng cảm nhận được trên người anh truyền đến độ ấm nóng rực cùng với tiếng tim đập trầm ổn.
“Tiêu Lăng Dạ.”
“Ngoan, đừng nhúc nhích, để anh ôm chút.”
*ÁP Lâm Quán Quán quả nhiên thành thành thật thật đứng im.
Hai người vẫn duy trì tư thế này, cũng không biết qua bao lâu, cô tựa hồ nghe thấy tiếng Tiêu Lăng Dạ cười khẽ một tiếng.
Cảm xúc Lâm Quán Quán đã bị ảnh hưởng, tâm tình cũng trở nên rất tốt, cô ngửa đầu nhìn anh: “Anh rất vui vẻ sao?”
“ỪmI”
Lâm Quán Quán hỏi anh tại sao, anh lại cười mà không nói.
Cô dựa vào ngực anh, cười trêu ghẹo.
“Tiêu Lăng Dạ, sẽ không bởi vì em tới cho nên tâm tình anh mới tốt đó chứ?”
Tiêu Lăng Dạ không nói chuyện, xem như cam chịu.
Thật đúng là vậy nha.
Gương mặt Lâm Quán Quán có chút phiếm hồng: “Em ở chỗ này có khi nào sẽ quấy rày anh làm việc không?”
Lâm Quán Quán không biết nói gì: “Vậy, nếu không em đi trước nhé?”
“Hay là em chờ anh làm xong đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...