Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám
“Vậy con nói với anh trai con, ngày mai chở Tâm Can về nhà chính ăn cơm tất niên.”
“Con thì sao?”
“Con cũng thuận đường vê đây đi.”
Tiêu Diễn giận.
Dựa vào cái gì anh trai và Tâm Can phải đi về, còn anh chính là thuận đường?
“Mẹ, mẹ quá thiên vị đi!”
“Ít nói nhảm đi, nói với anh con, nhớ chưa?”
Tiêu Diễn nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ nhấp môi, mặt không cảm xúc lắc đầu.
“Mẹ, nếu anh con không về thì sao?”
“Mẹ kêu con đi hỏi thì đi hỏi đi!”
Tiêu Diễn khóc ròng chạy đi.
Anh phải làm sao đây.
Di động trong tay thành củ khoai lang phỏng tay, Tiêu Diễn ném cũng không được, không ném cũng không được.
Mẹ nó, bảo sao anh trai đưa anh nghe điện thoại, khẳng định biết có hố, có ý hiểm hại anh!
Phải đến mức này sao!
Còn không phải là vì Duệ Duệ gọi anh một tiếng chú hai Sao.
Lần sau anh không khoe nữa là được rồi chứ gì.
“Anh.”
Mắt thấy Tiêu Diễn rơi vào thế khó xử, lúc này Tiêu Lăng Dạ mới thong thả ung dung bỏ chén trà xuống, vươn tay.
Tiêu Diễn nhanh chóng đem điện thoại ném vào trong tay anh, sau đó chạy như bay trồn ra xa.
Tiêu Lăng Dạ nghe điện thoại: “Là con!”
“Lăng Dạ.” Thanh âm Khương Ninh lại dịu dàng: *Đến cuối năm rồi, đừng có ép bản thân quá, công việc không gấp thì cứ chậm rãi làm là được rồi.
Ngày mai là đến giao thừa, đến lúc đó con mang Tâm Can trở về ăn cơm tất niên đi, ba mẹ đã chuẩn bị đón Tết xong xuôi rồi còn chuẩn bị mấy cái Tâm Can thích ăn nữa.”
“Không cằn!”
Tiêu Lăng Dạ nói nhàn nhạt ngắt lời bà.
Đầu dây bên kia, Khương Ninh lập tức lên giọng: “Lăng Dạ.”
“Con với Tâm Can, năm nay không trở về nhà chính ăn tết.”
“Vậy các con ở đâu?” Thanh âm Khương Ninh nâng lên khoảng tám: “Đừng nói là các con muốn ăn tết với người phụ nữ Lâm Quán Quán kial”
Người phụ nữ kial Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ lạnh lùng: “Mẹ, chú ý từ ngữ!”
“Lăng Dạ! Người phụ nữ kia rốt cuộc có gì tốt cơ chứ?
Con nói cho mẹ biết con thích cô ta ở điểm nài, mẹ dựa theo tiêu chuẩn tìm người còn tốt hơn cho con được không?”
“Xin lỗi!”
“Lăng Dạ.”
“Con chỉ cần cô ấy!”
Khương Ninh thở gấp, ở đầu dây bên kia im lặng cả nửa ngày không nói chuyện.
Tiêu Lăng Dạ không do dự chút nào: “Nếu không còn việc gì thì con cúp máy.”
“Con dám!”
Tiêu Lăng Dạ lại nhíu mày: “Còn có việc gì không?”
Khương Ninh tức giận: “Con không thích mẹ như vậy sao, vì một người phụ nữ mà ngay cả ba mẹ cũng không cần nữa à?”
“Thứ nhất, con không có không thích mẹ, là mẹ không thích con của con và mẹ của con con! Thứ hai, Lâm Quán Quán có tên có họ, mẹ không nên xưng hô cô ấy là người phụ nữ kia! Thứ ba, không phải con không cần ba mẹ, là mẹ không chấp nhận người một nhà con.”
Khương Ninh nửa ngày không nói chuyện, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
Thanh âm Tiêu Lăng Dạ nhàn nhạt: “Thời gian không còn sớm, mẹ nghỉ ngơi đỉ.”
Nói xong, trực tiếp tắt máy.
Bên cạnh.
Tiêu Diễn yên lặng giơ ngón tay cái lên với Tiêu Lăng Dạ.
Dám nói chuyện như vậy với mẹ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...