Cơ Dã Hỏa cười lạnh!
Hay cho một câu không có cách nào!
Anh duỗi tay, từng cái bẻ ngón tay Liễu Uyễển Lê ra, nhìn sắc mặt bà đột nhiên lạnh lùng, sắc mặt Cơ Dã Hỏa cũng trầm xuống.
“Nếu con không đồng ý đâu?”
*A Dận, tin tưởng mẹ, lạc đà gầy còn hơn ngựa to, coi như ba mẹ nghèo túng nhưng muốn đối phó một phụ nữ mang một con cũng không phải việc khó gì!”
Nội tâm Cơ Dã Hỏa bi phẫn!
Anh không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng dậy một chân đá chậu hoa cúc, tiếng chậu hoa vỡ tan.
Đáy mắt Liễu Uyễển Lê hiện lên một tia đau lòng, sau đó đã giấu đi rất nhanh.
Cơ Dã Hỏa như là một con thú nhỏ đang phẫn nộ, anh gầm nhẹ: “Mẹ, rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ không?”
*Đương nhiên rồi!”
“Mẹ đối xử như vậy với chính con ruột của mẹ sao?”
Liễu Uyễển Lê nhíu mày: “A Dận, mẹ làm vậy tất cả đều là Vì con.”
“Đủ rồi! Đừng nói là vì tốt cho con! Tất cả đều là vì bản thân mẹ, từ nhỏ đã như vậy, chỉ vì mặt mũi của mẹ mà dùng tài nguyên tốt nhát giáo dục con với Tiêu Dục, thật là vì muốn chúng con lớn lên có tiền đồ sao? Không phải! Mẹ chỉ là không nghĩ đến việc chú hai với chú ba ưu tú hơn so với chúng conl ở trường học, chỉ cần con và Tiêu Dục điểm thi không tốt về nhà động một tí đánh chửi, đây gọi là muốn tốt cho chúng con sao?”
*A Dận!”
“Con chịu đủ rồi! Có người mẹ ích kỷ lại hư vinh như vậy con chịu đủ rồi!”
Liễu Uyễển Lê tức giận đến mức cả người run run.
Cô bỗng nhiên giơ tay lên.
Cơ Dã Hỏa cứng cỏ: “Đánh đi! Nếu đánh con một lần là có thể trả công mẹ sinh dưỡng, vậy mẹ đánh chết con đi!”
Liễu Uyễển Lê cắn răng.
Giơ tay đến giữa không trung, rồi cứng đò dừng lại ở nơi đó.
*A Dận, tại sao con lại không hiểu ý tốt của mẹ.”
“Con không hiểu! Con không hiểu vì cái gì mẹ lại có thể vì danh vì lợi, làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như: vậy.
Mẹ, nếu như mẹ có chút tình thương đối với con thì sẽ không tiếp cận Quán Quán!”
“Không có khả năng!”
“Mẹt”
Liễu Uyển Lê siết chặt nắm tay, lạnh giọng nói: “Hôm nay ở đây mẹ nói con biết,Tiêu Dận,mẹ cho con hai lựa chọn!
Thứ nhất, an tâm ổn định kết giao cùng Tôn Thiến, thứ hai, chiều cố Lâm Quán Quán nửa đời sau!”
Cơ Dã Hỏa sửng sốt.
Liễu Uyển Lê đột nhiên cười lạnh, giọng trầm nói: “Mẹ nói chiếu cố, là đời này tay cô ta không thể động, chân không thể đi!”
Giọng nói của bà đoạn tuyệt, làm người khác không rét cũng phải run.
Cả người Cơ Dã Hỏa chắn động.
Bà nói phải đối phó Lâm Quán Quán… Là muốn phé cô?
Cơ Dã Hỏa không dám tin.
Người đàn bà trước mặt này, thật sự là mẹ của anh sao, nếu phải thì sao bà lại có thể đối phó tàn nhẫn như vậy với người anh thích, nhưng nều như hông phải vì cái gì anh lại cảm tháy đau lòng.
“Mẹ”
*A Dận, hôm nay mẹ lại dạy cho con một đạo lý.
Chỉ có ngàn năm làm giặc, không có ngàn năm phòng cướp, mẹ biết con có tiền, con có thể tìm bảo vệ chuyên nghiệp 24 giờ bảo vệ cô ta, thế nhưng… Chỉ cần là người, chắc chắn sẽ có thời điểm sơ hở, chỉ cần có thời điểm sơ hở, là mẹ có thể xuống tay với cô ta.”
Liễu Uyển Lê bưng cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: “Mẹ nhớ rõ Lâm Quán Quán năm nay mới 23 tuổi thôi, nếu cô ta biết bị con thích phải trả giá đau đớn như vậy, con nói xem cô ta có hận con không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...