Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám


Danh gia vọng tộc?
Tiêu Dục nhíu mày, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Lâm Quán Quán.

Rõ ràng.

Lâm Quán Quán chắc chắn không có tên trong danh sách của mẹ anh.

“Mẹ ơi, để con so sánh nhé.

Nếu con thích một cô gái, cô gái này xuất sắc về mọi mặt nhưng không có gia thế thôi thì sao.”
“Không thể!”
Liễu Uyễển Lê thẳng thừng từ chối.

“Không thể!”
Tiêu Dục có phần không đồng ý: “Mẹ, gia thế quan trọng như vậy sao?”
“Đương nhiên là quan trọng!” Liễu Uyễển Lê thậm chí không thèm nghĩ: “Nhà chúng ta như thế nào? Những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong thành phó thầy con không tìm được người phù hợp, người ta sẽ nói gì chúng ta?”
“Gia cảnh quan trọng hơn người mình thích sao?”
Liễu Uyễển Lê nhìn chằm chằm, nói như đang thuyết phục nhưng lại giống như là đang cảnh cáo: “A Dục, không phải mẹ cho con cơ hội thử sao.

Con cũng yêu đương với Lâm Vi bốn năm rồi, nhưng bây giờ không phải đã đến lúc chia tay sao?”


Cơ thể căng cứng của Liễu Uyễn Lê thả lỏng.

Bà vỗ vai Tiêu Dục hài lòng nói: “A Dục, con đã trưởng thành thật rồi, cân nhắc sự tình cũng chu toàn.

Cái này là do mẹ quá vội vàng! Chuyện xem mặt này tạm thời hoãn lại một chút cũng để mẹ tìm một ứng cử viên tốt cho con, sau đó sẽ sắp xếp cho con.”

“Tốt!
Bầu không khí dần ấm lên.

Tiêu Dục cũng quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Tiêu Kính Niên.

Tiêu Kính Niên lần này đến nước M để điều trị, tình trạng bệnh đã tạm thời được kiểm soát nhưng cơ thể vẫn đang hồi phục.

Ở quốc gia M, họ cũng rất chú ý đến tình hình trong nước, sau khi phát hiện ra công ty trong nước có vấn đề vệ sinh, Lâm Vi dính phải một vụ bê bối.

Bọn họ lập tức không thể ngồi yên mà đặt vé máy bay trở về trong nước.

Sau một hồi tán gẫu, Tiêu Dục hỏi Cơ Dã Hỏa: “A Dận đâu rồi, không về với mẹ sao?”
Sắc mặt Liễu Uyễển Lê không được tốt lắm khi nhắc đến anh ấy.

Tiêu Dục chú ý, lập tức hỏi: “Sao vậy, A Dận lại làm mẹ khó chịu à?”
Liễu Uyển Lê mím chặt môi: “Đừng nhắc nữa!”
Tiêu Dục đột nhiên nhìn Tiêu Kính Niên.

Tiêu Kính Niên thở dài: “Tính nó vẫn vậy.

Lần này ba bị bệnh, nó bận tới bận lui ở quốc gia M.

Mẹ con cũng không thể gặp mặt nó nhiều được.

Vì vậy, ba đã thuyết phục nó rời khỏi làng giải trí, trở về giúp đỡ từ công ty.”
Tiêu Dục thẳng lưng.

Sau đó nghe thấy những lời sau của Tiêu Kính Niên: “A Dận không đồng ý lập tức từ chối!”
Tiêu Dục không chút dấu vét thả lỏng một hơi.

“Cậu ấy từ khi còn nhỏ đã nỗi loạn rồi, cũng quen rồi.

Nếu có thể thuyết phục cậu ấy thì cũng đã thuyết phục được lâu rồi.

Làm sao có thể đợi đến bây giờ.”
“Thằng bé đó quá không nghe lời đi!” Liễu Uyển Lê tức giận: “Nó ở nước M bận rộn công việc, mà lại không biết nhận được tin tức gì, đột nhiên quyết định cùng chúng ta đồng thời trở về! Vừa tới sân bay Vân Thành liền đón xe đi, cũng không biết đến cùng là sự tình gì trọng yếu như vậy, trọng yêu đến nỗi ngay cả ba mẹ cũng đều không đưa về nhà!”
“Mẹ đừng giận, A Dận vẫn còn nhỏ.”
“Còn nhỏ? Năm nay nó hai mươi bốn tuổi rồi! Mẹ lúc hai mươi bồn tuổi đã đi lăn lộn khắp nơi rồi!”
Liễu Uyễển Lê tức giận uống một cốc nước.

Thấy vậy, Tiêu Dục lại rót thêm cho bà một cốc nước ấm.

“Quên đi, đừng nhắc tới nó nữa!” Liễu Uyễển Lê thở dài, đổi chủ đề, lại đưa mắt nhìn Tiêu Dục.

“Trong thời gian chúng ta đi nước ngoài, con có trở về nhà chính không?”
Nhà chính.


Trong nhà họ Tiêu, chỉ có trang viên của ông bà mới được gọi là nhà chính.

Tiêu Dục lấy một lon bia trong tủ lạnh, mở ra nhấp một ngụm, cáu kỉnh nói: “Không có!”
“Tại sao không?” Liễu Uyễn Lê hỏi.

“Mẹ! Mẹ biết ông nội của con đều nghe lời Khương Ninh.

Ông ấy bị vợ quản nghiêm khắc.

Khương Ninh cũng không thích con.

Con qua đó có phải là tự rước lấy nhục nhã không!” Tiêu Dục nói tiếp.

“Ông nội đã nói với phóng viên bây giờ ông ấy không còn nhận con là cháu trai nữa.

Con còn qua làm gì! Qua nhìn sắc mặt sao?”
“Ngốc quá!”
“Mẹ.”
“Ông nội có bao giờ không chào đón con đâu? Cháu và A Dận lớn lên bên cạnh ông ây, dù ông ây có giận mẹ và ba con đi chăng nữa thì cũng không liên lụy đến hậu bối đâu!
Nhìn A Dận đi, A Dận và ông rất hòa thuận, ông nội không phải cũng không có bài xích nó hay sao!”
Tiêu Dục càng thêm khó chịu!
Anh ta ghét bị so sánh với A Dận về mọi thứ.

Đồng thời.

Trong lòng anh cũng coi thường Tiêu Dận.

Ha ha.

Ông nội đã cắt đứt quan hệ với gia đình họ trên báo mà cậu ta còn liếm láp trên mặt đi lấy lòng khoe mẽ.

Cậu ta không chỉ hòa thuận với ông nội mà còn có liên hệ với chú hai và chú ba.

Càng thậm chí hơn.


Cậu ta sống ở Cẩm Cung.

Sống bên cạnh chú hai và chú ba.

Theo anh ta, hành vi này không khác gì có tình xu nịnh!
Dù sao thì cậu ta cũng là một ngôi sao lớn, có nhiều tiền, làm kiểu xu nịnh này thì thật kinh tởm.

Nói trắng ra là chỉ nhìn chú hai và chú ba giàu có và quyền lực.

Nhưng người ta có tiền nữa, đó cũng là người ta.

Ngay cả khi cùng họ là Tiêu, chẳng lẽ lại ngươi lấy lòng người ta, người ta sẽ còn phân cho ngươi một chút tài sản?
Quả thực buồn cười!
“Mẹ ơi, ông nội thích A Dận thì để A Dận dành nhiều thời gian hơn cho họ đi.”
“Thằng nhóc này, làm sao lại không hiểu dụng tâm của mẹt”
Tiêu Dục nhíu mày: “Dụng tâm gì?”
Liễu Uyển Lê Sự tình gì nhất định phải làm rõ nói mới nghe hiểu được saol Liễu Uyễển Lê kiên nhẫn nói: “Mặc dù khách sạn của chúng ta là công ty niêm yết chưa lên sàn nhưng so với Tập đoàn quốc tế Tiêu Thị thì cũng chẳng thắm vào đâu! Bắt kỳ công ty con nào của Tập đoàn quốc tế Tiêu Thị đều có lợi nhuận ròng hàng năm tốt hơn chúng ta!”
“Thì làm sao.”
“Thì làm sao? A Dục! Tập đoàn quốc tế của họ Tiêu là công ty do ông nội con lập ra.

Mặc dù Tiêu Lăng Dạ là người quyết định trụ sở chính nhưng phần lớn cổ phần của công ty đều nằm trong tay ông nội của con! Còn con là cháu trai của ông nội, chắc chắn có cơ hội giành được cổ phần trong tay ông ấy!”
Tiêu Dục sửng sốt.

Nhịp tim đột ngột tăng lên!
“Ý mẹ là, để con cạnh tranh với chú hai đoạt lại tập đoàn họ Tiêu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui