Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám


Lâm Vi tức giận lái xe trở về căn hộ.

Cô ta trực tiếp lái xe đến gara dưới tầng hầm, sau đó quẹt thẻ vào thang máy.

Cửa thang máy mở ra.

Nhìn hành lang trồng trải, Lâm Vi thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay…
không có phóng viên nào bao vây ở đây.

Nhưng ngay sau đó, cô ta liền nghiền chặt răng.

Không có phóng viên, đồng thời là gián tiếp giải thích …
lực chú ý của cô đã không còn cao nữa …
Đây quả là một cú đòn tàn khốc đối với nghệ sĩ.

Lâm Vi nhập mật khẩu cửa phòng, mở cửa căn hộ, cô ta đạp giày cao gót, đi chân trần đến ghế sô pha trong phòng khách, nặng nề lao người tới.

Rất nhanh.

Một tiếng kêu chán nản phát ra, sau đó, tiếng khóc càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng gào khóc thảm thiết.

Chỉ một buổi sáng.

Cô ta dường như đã trải qua cả một cuộc đời, ban đầu đại thắng, sau này đại bại.

Nghĩ đến bố mẹ bị cảnh sát bắt đi, lại nghĩ đến tương lai của mình … Lâm Vi càng đau lòng khóc.


“Dingdong! Dingdong!”
Một lúc sau, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lâm Vi khóc đến choáng váng đầu óc, hai mắt sưng lên thành như quả óc chó, tóc tai bù xù, váy trắng không chỉ nhuộm một màu xám xịt, vừa rồi sau khi bị quãng vài cái, chiếc váy đã nhàu nát … hình ảnh hiện tại của cô ta có thể trực tiếp đóng vai ma nữ.

Cô ta đứng dậy khỏi ghế sô pha, loạng choạng đi ra cửa.

Mở camera ngoài cửa.

Tôn Dĩnh đang đứng ngoài cửa.

Tôn Dĩnh?!
Tại sao cô ấy ở đây!
Lẽ nào công ty quyết định không phong sát cô nữa?
Nghĩ đến đây, Lâm Vi vội vàng mở cửa phòng.

“Tôn Dĩnh…”
“Lâm Vi, dọn dẹp sơ qua đi…”
Lâm Vi sững sờ, “Cái gì?”


Một phòng làm việc rộng khoảng mười mét vuông để Tiểu Thiến ở.

Có quá nhiều thứ trong phòng thay đồ của cô ta.

Quần áo hàng hiệu, túi xách, giày dép và một chiếc két sắt nhỏ.

Trong két sắt đều là đồ trang sức cô ta sưu tầm được, còn có của Tiêu Dục đưa cho cô.

Do đó Chỉ thu dọn đồ đạc cũng mắt cả buổi.

Lâm Vi cũng thật tàn nhấn.

Cô ta đã lấy đi tất cả những thứ cô ta mua trong căn hộ, nhưng những món đồ lớn không thể lấy đi, cô ta tìm một cái búa đập chúng ra từng mảnh.

Tôn Dĩnh, “…”
Người của công ty chuyển nhà, “…”
Lòng dạ hẹp hòi của Lâm Vi đã hoàn toàn bị phơi bày.

Tôn Dĩnh cũng không ngăn cản cô ta, sau khi xong việc, cô nhờ người của công ty chuyển nhà chuyền hết đồ của Lâm Vi xuống lầu.

Nhìn thấy những người công nhân chuyển đồ từng thùng từng thùng, Tôn Dĩnh cười nói: “Tôi chắc hơi lo lắng quá cho cuộc sống tương lai của cô rồi.

Có vẻ như tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

Chỉ cần cô tiết kiệm một ít, những món hàng xa xỉ trong căn hộ này nếu bán đi, sẽ đủ cho phần đời còn lại của cô.


Sự quan tâm của Tôn Dĩnh rơi vào tai Lâm Vi, còn hơn cả sự chế giễu.


Cô ta hừ lạnh một tiếng, ném chìa khóa cho Tôn Dĩnh, kéo vali sải bước rời đỉi.

Tôn Dĩnh nhìn căn hộ lộn xộn, lắc đầu, khóa cửa rồi rời đi.

Tầng dưới.

Người của công ty chuyển đồ đã chuyển đồ lên xe tải, còn Tôn Dĩnh thì không thấy đâu nữa.

Xuống lầu, trời đã chạng vạng, đèn đường đã bật sáng.

Gió thu thổi qua, Lâm Vi ôm chặt lấy cánh tay mình.

Người lái xe hỏi: “Những thứ này chuyển đi đâu vậy?”
Lâm Vi sững sờ.

Chuyển đến đâu?
Giá nhà ở Vân Thành quá cao, mặc dù kiếm được nhiều tiên trong mây năm qua nhưng cô ta tiêu xài hoang phí nên hầu như không có tiền tiết kiệm.

Tất nhiên, không thể mua được một căn nhà ở Vân Thành.

Vì vậy, ngoài căn hộ này, cô ta không có bất động sản nào khác ở Vân Thành cả.

*Tiểu thư…”
“Ông mới là tiểu thư, cả nhà ông đều là tiểu thư!”
Lâm Vi tức giận quát người lái xe.

Lái xe”…
Chết tiệt!
Nghe nói rằng đây là một ngôi sao!
Có thể là một ngôi sao ngay cả với phẩm chất này?
Như tất cả đều biết, cơn giận của Lâm Vi đã bị đè nén cả ngày nay, cũng không có người trút giận, chẳng qua là người lái xe bị dính đạn thôi.

Chờ một lúc.

Lâm Ví vẫn không có lên tiếng.


Tài xế hạ cửa kính xe xuống, sót ruột thúc giục, “Cô ơi, dù sao thì cũng phải cho tôi biết địa chỉ chứ.

Thời gian của chúng tôi cũng là thời gian mà.

Tôi còn phải về nhà với vợ.

con!”
Lâm Vi quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Gấp cái gì! Tôi đang nghĩ!”
Người lái xe cũng không vừa.

“Tôi nói cô cái người này, có biết lịch sự là gì không? Mẹ nó, cô có tin tôi đem hết thảy đồ vật của cô vứt xuống xe không, chẳng qua nễ tình cô một thân một mình! Còn làm mình làm mẫy!”
Hồ lạc bình dương bị khuyển khi!
Lâm Vi tức giận tới rùng mình.

Nhưng sợ tài xế sẽ thật sự ném đồ của cô ta đi, nghiền răng nghiền lợi, cuối cùng là nén giận vào.

Cô ta nghĩ chút.

Bố mẹ cô ta có một ngôi nhà, nhưng đó là một tiểu khu kiểu cũ, riêng tư không đủ tốt, cô ta bây giờ đầy tai tiếng, chắc chắn không thể dọn đến.

Chỉ còn lại anh A Dục.

Lâm Vi mở cửa xe tải, ngồi vào ghế lái phụ.

“Đi “Địa chỉ.”
“Tiểu khu Tử Kim Uyễn!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui