Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng Bảo Bối Tiếp Tục


Phương Trì Hạ cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi lên.

TRở lại phòng, cũng không đợi anh về, trực tiếp ôm gối đi ngủ.

Mơ mơ màng màng, lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cửa phòng bị đẩy ra, đầu giường lõm xuống, hơi thở của Lạc Dịch Bắc đánh úp xuống.

Hơi thở của hắn rất ấm áp, Phương Tri Hạ cảm nhận được rất rõ ràng anh đang ở bên nhưng vẫn không mở mắt ra.

Lạc Dịch Bắc cũng không tin cô ngủ.

Mới một chút sao có thể ngủ?
Cánh tay duỗi ra, ôm người cô đến bên cạnh mình, hai tay bắt đầu làm chuyện xấu.

Phương Trì Hạ cả người mẫn cảm, cứng lại, cánh tay đột nhiên đưa ra.

Nhìn như một hành động rất tùy ý nhưng lại bất động thanh sắc đẩy ta anh ra.

Khóe môi Lạc Dịch Bắc cười một cái, đối với hành động của cô rất khinh thường.


ÁNh mắt nhàn nhạt nhìn tay cô một cái, nắm hai tay cô vòng ra sau lưng.

Động tác của hắn rất mạnh mẽ,khiến cho Phương Trì Hạ rất tức giận.

Ở bên ngoài chơi đùa với tình nhân, về nhà còn có sức giày vò cô,tinh lực thật nhiều a!
“Lạc Dịch Bắc, anh đủ rồi a!” Rủt mạnh cánh tay lại, cô hờ hững kéo ra khoảng cách giữa cô với anh.

Thanh âm của cô xen lẫn vài phân tức giận.

LẠc Dịch Bắc sũng sờ nhìn cô, không hiểu vì sao cô lại tức giận.

Ban ngày liền có bộ dáng không sao cả hiện tại sao lại tức giận?
Lòng của phụ nữ thật phức tạp!
Lạc Dịch Bắc cũng nén giận, kéo kéo cà vạt của mình, quay người đi vào tắm nước lạnh nửa giờ.

Ngày hôm sau, Phương Trì Hạ không biết tình hình của Phương Thành Danh như thế nào, muốn đến bệnh viện xem tình hình.

Diệp Vân biết cô muốn đi, cho là Phương gia sắp được cứu, vốn rất vui vẻ.

Ai ngờ, thấy Phương Trì Hạ đến tay không, bà ta sắc mặt châm chọc đứng một bên cửa, ngay cả mặt Phương Thành Danh cũng không cho cô thấy một chút.


Phương Trì Hạ bất đắc dĩ, buồn bã đi ra, chỉ có thể tiếp tục nghĩ biện pháp.

Lạc Dịch Bắc cô không thể tìm, nếu như nợ hắn ba trăm bốn trăm triệu, cô với anh có khả năng càng không thể rõ ràng.

Phương Trì Hạ quanh quẩn ở bệnh viện một lát, cuối cùng trong đầu nghĩ đến tên của Phí Tư Nặc
Do Dự một chút, cô gọi điện cho Phí Tư Nặc chỉ có thể hỏi hắn một chút.

Phí Tư Nặc vón nhiều việc, Phương Trì Hạ lần này xem như may mắn.

Gọi xong điện thoại, không đến vào phút người liền trực tiếp xuất hiện trước mặt cô.

Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê.

Ngồi đối diện, Phương Trì Hạ cúi thấp đầu, giãy dụa một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Điện hạ, có thể giúp tôi một chút không?”
Lời này của cô có ý thăm dò, giọng điệu không xác định, ba trăm triêu không phải số tiền nhỏ, cho dù người ta là người có tiền.

Phí Tư Nặc lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt rất sâu, cảm giác giống như có thể nhìn thấu hết tất cả.

KHông đợi Phương Trì Hạ tiếp tục, hắn chậm rãi nói “Trong nhà xảy ra chuyện sao?”
“Ngài biết?” Phương Trì Hạ khẽ giật mình, ánh mắt co co lại.

“Có chuyện gì ở thành phố C mà tôi khồng biết?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui