"Tôi không hề nói mình là người tốt!" Lạc Dịch Bắc hơi thở lạnh lùng rồi lên tiếng, ngón tay bắt lấy cằm cô, lòng bàn tay chậm rãi vỗ về chơi đùa da thịt hai bên gò má cô, bàn tay đột nhiên bóp mạnh cằm cô, khuôn mặt tuấn tú đối diện trước mặt cô đang đanh lại.
Phương Trì Hạ đau tới nhíu mày, quay sang bên, muốn tránh hành động của hắn, lại bị động tác nhanh nhẹn của hắn ngăn lại.
Kiên quyết xoay mặt cô về, đè mặt cô về đối diện mình.
Thân thể hắn áp trên người cô, khắc chế cô hết mức, nặng nề đè lên cơ thể cô, Phương Trì Hạ rất nhanh thấy ngực thiếu dưỡng khí khó mà thở được, khuôn mặt đỏ lên một chút.
Lại Dịch Bắc nhàn nhạt quét ánh mắt lên người cô, khóe môi nở một nụ cười giễu cợt.
Cô gái ngốc, hắn không hề làm gì cả, mà bắt đầu chịu không nổi rồi!
Phương Trì Hạ nhìn qua nhìn lại thấy trong mắt hắn là vẻ khinh miệt, trong lòng tức giận, tay nhỏ bé đang đặt trên đầu hắn, đủ để nâng dậy, liền cắn một miếng thịt trên cổ hắn một cái.
Cô cắn rất mạnh, trong cổ họng còn cảm thấy vị máu tươi, chỗ cắn Lạc Dịch Bắc còn để lại vết răng.
Đỏ rực đỏ rực, như đóa hoa xinh đẹp nở rộ.
Lạc Dịch Bắc nổi cáu, cau mày, rõ ràng đau, nhưng lại không thấy vẻ không vui.
Đầu ngón tay vỗ về chơi đùa chỗ mình mới bị cô cắn, nhìn chằm chằm lòng bàn tay dính chút giọt màu đỏ thẫm kia, hắn cũng chỉ lấy khăn nhẹ nhàng lau đi, sau đó ánh mắt lần nữa rơi xuống người trước mặt.
Phương Trì Hạ thất kinh, phản xạ có điều kiện định lùi về sau, lại bị hắn đè trở về.
Trở tay kìm cô lại, dùng một tay bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, một lần nữa nghiêng mặt về phía cô.
Phương Trì Hạ có mùi hương rất dễ chịu, vô cùng sạch sẽ, tâm lại trong sáng không nhiễm bụi, như là trong núi đột nhiên có gió, hay là như một làn suối trong mát, tươi mát khiến người ta mê luyến.
Người như vậy, rất dễ khiến đàn ông mất tự chủ.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới cô là bảo bối gì đó, Lạc Dịch Bắc phá vỡ cái nhìn của cô, ánh mắt có vẻ rất ghét bỏ.
"Lạc Dịch Bắc, anh!" Phương Trì Hạ chịu không nổi cái dạng này của hắn, muốn thoát khỏi tay hắn, Lạc Dịch Bắc bất thình lình hung hãn túm chặt cô.
Phương Trì Hạ cứng hết người, mặt nóng lên, cúi người ghé vào đầu vai hắn định lại thú tính cắn hắn một cái.
Cô rất phòng bị con người này, thần kinh căng thẳng vô cùng, phòng hắn tựa như phòng con mãnh thú, như phòng dòng nước lũ.
Vừa nghĩ tới hắn đã nhiều ngày không trở về, cô thấy rõ ánh mắt càng ngày càng chán ghét hơn xưa.
Thời khắc này hai người, đều ghét đối phương.
"Cút ra!" kéo chiếc chăn đơn bên cạnh đắp lên người, cơ thể đảo qua, Phương Trì Hạ đang ở trên người bị rớt xuống đất.
Động tác của cô rất chật vật, ngồi co dưới đất, tóc dài rối tung, ánh mắt còn đang mơ hồ.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô như vậy rất điên, nhất là hôm nay cô đã không phối hợp rất nhiều lần.
"Tự lên hay là muốn tôi đây tự xuất thân, chọn đi!" nhìn cô từ trên nhìn xuống, hắn lạnh lùng cảnh cáo.
"Làm sao? Muốn chơi hôn ở trong cường ~ bạo?" Phương Trì Hạ không nhìn hắn, giọng lạnh ngắt châm chọc.
"Tôi không nhìn ra cô không vui chỗ nào cả.
" Lạc Dịch Bắc mỉa mai cười, nói một câu không đổi sắc.
Phương Trì Hạ tức đến run người, khuôn mặt đỏ rực cầm gối đập lên người hắn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...