Nhưng mẹ chồng Nguyễn Băng là người mà từ trước đến giờ không biết nói chuyện phải trái đúng sai gì, chỉ biết chụp tội không kính trọng mẹ chồng lên đầu cô. Cho nên cô chỉ phiền chán mà nhắm hai mắt lại.
Lại có người gõ cửa, Thẩm Thụ từ bên ngoài đi vào, thấy mẹ mình lại đang chỉ trích chị dâu, gương mặt thanh tú của cậu ấy thoáng qua một chút không kiên nhẫn được nói: "Mẹ, chị dâu cần được nghỉ ngơi, mẹ cứ gây ồn ào thế này không cẩn thận mà xảy ra chuyện gì thì có thể bị người ta bắt giữ đấy." Thiếu niên mười bốn tuổi, dáng vẻ tức giận nhưng nhìn rất đáng yêu.
Tô Cầm thấy con trai bảo bối nói vậy nên đã không bày ra bộ mặt mẹ chồng nữa, chỉ lạnh nhạt thốt lên: "Cô tự mà suy nghĩ kỹ đi, lần tới chúng ta lại nói chuyện, hơn nữa phải nhanh chóng dưỡng cho thân thể tốt lên, chưa đến 3 tháng nữa còn phải đi làm thụ tinh ống nghiệm đấy, dù sao cô cũng phải làm đến khi nào thành mới được dừng lại."
"Mẹ, về thôi, ba tìm mẹ khắp nơi đấy." Thẩm Thụ cao giọng nhắc nhở.
"Nguyễn Băng, tôi đang nói chuyện với cô, cô có thái độ gì vậy." Tô Cầm thấy Nguyễn Băng nghe mình nói chuyện nhưng rất lạnh nhạt không đáp, bà ấy cảm thấy lửa trong lòng lại một lần nữa bùng lên.
"Mẹ, con không muốn làm nữa, con..." Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng có một số việc Nguyễn Băng muốn nói cho rõ ràng.
"Cái gì, cô không muốn làm? Vậy tự cô có thể sinh con được ư? Cô đã không sinh được còn không chịu làm thụ tinh ống nghiệm, vậy cô ly dị đi! Mặt dày gả vào gia đình tôi, từ gà rừng biến thành phượng hoàng, cô cho rằng cô thực sự là phượng hoàng ư?" Tô Cầm lạnh lùng nói.
Nguyễn Băng rất kích động nói: "Được, vậy con...."
Con ly dị được chưa!
Cô muốn nói như vậy, nhưng một giọng nói trầm thấp khác đã chen vào: "Mẹ, đây là chuyện của con, mẹ đừng xen vào."
Thẩm Mặc vừa thay xong âu phục đặt may, từ bên ngoài đi vào.
"Thẩm Mặc, sao mẹ có thể không nói, ôi, lúc đầu con với Tiểu Tiểu, hai đứa đẹp đôi biết bao, chính là tiện nhân này chia rẽ hai đứa. Giờ cô ta đã không sinh được con còn không chịu ly dị, vậy...."
"Mẹ, mời mẹ đi cho! Là con không cho phép cô ấy làm thụ tinh trong ống nghiệm, nếu muốn sinh thì cứ để con." Thẩm Mặc nghe được cái tên đó thì cả người trở nên nóng nảy mà u ám, giống như một quả bom hẹn giờ, chạm một cái là có thể phát nổ, cái tên này là cấm kỵ của cả nhà.
Thẩm Thụ kéo cánh tay áo của Tô Cầm nói: "Mẹ, đi thôi."
Mặt Tô Cầm ảo não: "Vậy, vậy mẹ đi đây, Thẩm Mặc, buổi trưa con có về ăn cơm không?"
"Con không về." Thẩm Mặc lạnh nhạt nói.
Đến khi Tô Cầm ra đến cửa, anh ta lại bổ sung: "Sau này không có sự cho phép của con, ai cũng không được đến tìm cô ấy gây chuyện."
Anh ta nói những lời này là nói với Tô Cầm, cũng là nói với hai tên vệ sĩ bên ngoài.
Lời này của Thẩm Mặc làm Nguyễn Băng thả lỏng một chút, cô nhìn về phía Thẩm Mặc, có lẽ cô hơi mềm lòng.
Mặc dù anh ta từng làm những chuyện tồi tệ với cô, những hôm nay lại bảo vệ cô làm cô thấy cảm động, ly dị đi, để cho nhau một con đường sống.
Phòng bệnh vừa mới ồn ào bỗng nhiên trở nên vắng lạnh, không khí như ngưng tụ lại.
Nguyễn Băng há miệng nhưng không biết nên nói thế nào.
Cho đến khi Thẩm Mặc kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô: "Ăn táo không?"
Câu đầu tiên anh ta lại hỏi chuyện này, Nguyễn Băng rất ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt có sự hoang mang bao trùm nói: "Được."
Ngón tay Thẩm Mặc rất đẹp, kỹ thuật gọt táo cũng rất cao, chỉ gọt một lớp vỏ mỏng, trái táo kia giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, rất tròn trịa đẹp mắt.
Sau đó anh ta còn rất hiểu ý, cắt thành từng miếng nhỏ, đặt trong khay rồi để tăm xiên hoa quả lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...