Ông Xã, Lần Này Là Thật!

"Chị Nguyễn, chúng ta bắt đầu ngay nhé."

Phòng bệnh lạnh lẽo, người bác sĩ cũng nói bằng giọng rất lạnh nhạt. Nguyễn Băng gật đầu, sau đó cô cảm nhận được đôi tay lạnh giá đang chạm vào mình. Váy cô bị cởi ra, hai chân được mở với một góc độ hết sức xấu hổ, thân thể cô không tự chủ được mà phát run.

"Xin cô hãy thả lỏng, tôi sẽ lấy trứng của cô ra, như vậy mới có thể thụ tinh cho trứng, nhưng chồng cô lúc nào mới đến vậy, cũng đã mấy lần rồi, anh ta đều không đến để cung cấp t*ng trùng, cứ như vậy thì chúng tôi có là thần y cũng không có cách nào làm được." Lời này là của một cô y tá tương đối lớn tuổi, cô ấy nói rất nhiều nhưng Nguyễn Băng chỉ cười gượng, sau đó là một trận đau nhức truyền tới.

Người chưa từng làm thụ tinh ống nghiệm sẽ không thể nào hình dung được loại đau đớn đó, cứ mỗi 3 tháng cô đều phải tới đây một lần để lấy trứng, nhưng Thẩm Mặc lại không tới, cho nên trứng này cứ lần lượt bị vứt bỏ một cách vô ích.

Quả trứng không được thụ tinh, đến cuối cùng cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Giống như việc một người chồng không đụng tới vợ mình, cuối cùng chỉ có thể làm chuyện cười cho người ta mà thôi.


Nguyễn Băng mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng ra khỏi phòng giải phẫu, bỏ lại sau lưng là câu nói của vị bác sĩ kia hỏi chồng cô bao giờ tới, câu nói này làm cô hận không thể chạy đi nhanh hơn nữa.

Chồng..., ngay cả việc anh ta ở đâu cô cũng không biết.

Cô và Thẩm Mặc kết hôn theo lệnh cha mẹ, ông nội của Nguyễn Băng đã cứu ông nội của Thẩm Mặc khi ở chiến trường, cho nên đã định thân cho con cháu hai nhà.

Trước khi kết hôn, cô chỉ mới gặp mặt Thẩm Mặc một lần. Khi đó, anh ta phong thái văn nhã, khôi ngô tuấn tú hơn người, cô rất thích mẫu đàn ông như vậy.

Nhưng đêm tân hôn sau đó đúng là một cơn ác mộng, anh ta uống say khướt rồi nhào tới, cô cố gắng giãy giụa, nhưng rất nhanh sau đó không còn chút sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo của mình bị xé thành hai mảnh, anh ta đè trên người cô, thô bạo phát tiết cả đêm, làm cho cô thực sự cảm nhận được nỗi đau của đêm tân hôn là như thế nào.

Hôm sau, tỉnh dậy, anh ta giường như biến thành ma quỷ: "Tôi sẽ cùng cô từ từ mà chơi!"

Nói xong anh ta nghênh ngang rời đi.

Từ đó về sau, cô một mình cô đơn ở trong phòng cưới của hai người, cô chỉ mong muốn có một đứa con, bởi vì cô quá cô đơn.

Đứng ở cửa bệnh viện, cô do dự cầm điện thoại di động lên, điện thoại bên kia có người nhận.

"Lại là cô!" Giọng nói của Thẩm Mặc lạnh nhạt.


"Mẹ bảo anh tháng này --"

"A, như vậy là muốn t*ng trùng của tôi, để cô có thể tiếp tục bảo đảm tốt thân phận Thẩm thiếu phu nhân của mình ư?" Thẩm Mặc cười một cách lạnh lùng, "Cô cứ chờ xem." Trong điện thoại là âm báo máy bận.

Nguyễn Băng sửng sốt một chút, cuối cùng cô lại cười, nếu trước đây cô còn có chút hảo cảm với anh ta, thì những tổn thương một năm nay cũng đã làm những hảo cảm đó tan thành mây khói. Cô không muốn máy móc lạnh băng lại một lần nữa tiến vào cơ thể mình, cũng không muốn hiểu rõ thế nào là đau đớn tuyệt vọng nữa, đá quá đủ rồi.

Khi đã tỉnh táo hơn một chút, cô thấy mình đã ngồi ở chỗ đăng ký làm thủ tục ly dị ở tòa án.

"Chào cô, cô... tới làm thủ tục gì?"

Nhân viên văn phòng liếc ánh mắt nghi hoặc về phía vị trí trống không bên cạnh Nguyễn Băng.


"Ly dị." Lúc nói ra hai chữ này, toàn thân cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.

"Vậy.... Xin hỏi chồng cô lúc nào sẽ đến?"

Nguyễn Băng thấy chóp mũi cay cay: "Tôi làm thủ tực trước được không? Cần phải điền những giấy tờ gì, tôi sẽ mang về cho anh ta ký tên."

Nhân viên văn phòng khẽ mỉm cười nói: "Xin lỗi, lúc ly hôn, cần phải có mặt của cả hai người trong cuộc, không thể mang về ký được."

Lúc Nguyễn Băng rời đi, nhân viên văn phòng còn tốt bụng nhắc: "Tốt nhất là ngày mai tới, nếu không sau đó là đợt nghỉ dài mười một ngày, nhưng hai người cũng nên suy nghĩ lại một chút rồi hãy quyết định."

Thật ra Nguyễn Băng cũng chưa biết nên nói với Thẩm Mặc về chuyện này như thế nào, cô thậm chí còn có thể tường tượng ra anh ta dùng giọng lạnh nhạt nói: "Cô còn học được cách uy hiếp tôi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui