Trong quán cà phê yên tĩnh truyền đến tiếng Mạc Bảo Bối rống giận, dẫn tới cái ghé mắt từ mọi người, từng người một tò mò mo men nhìn theo nơi phát ra thanh âm, khi phát hiện là Mạc Bảo Bối xong lại sợ, cúi đầu nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Quán cà phê mở ở quanh trường học, phần lớn khách hàng đều là học sinh trường học, cho nên rất nhanh đã có lời đồn truyền ra ngoài, nói rằng Mạc Bảo Bối và tam giác vàng hội học sinh gây mâu thuẫn.
Một truyền mười, mười truyền một trăm, tin tức nhanh chóng biến đổi thành Mạc Bảo Bối đoạn tuyệt với hội học sinh, thậm chí mục tiêu là Mạc Bảo Bối thông báo tuyệt tình với Hàn Kì ôn văn lễ độ, Mạc Bảo Bối giận đến mức nổi đóa trong quán cà phê.
Liên tưởng tới vị hôn phu người lai vừa xuất hiện khi Mạc Bảo Bối đi học, sau cũng chưa từng thấy Mạc Bảo Bối bước vào cửa hội học sinh, cộng thêm chuyện liên lạc ở quán cà phê lần này, tất cả mọi người cảm thấy Mạc Bảo Bối chân chính đoạn tuyệt với người khác.
Lý do là vừa bắt đầu ba người kia thấy cô gái mình thích có vị hôn phu đều chết tâm, không hề tiến hành cạnh tranh công bằng nữa, cho nên đoạn tuyệt.
Không qua thời gian một ngày, tin tức này cũng đã truyền đi xôn xao. Mạc Bảo Bối và đám người Hàn Kì sẽ không đi giải thích với người khác, hơn nữa Mạc Bảo Bối đích xác là rất tức giận, cho dù thường xuyên học chung một phòng học cũng không cho Cố Thiếu Thông một biểu cảm tốt, lại càng khẳng định độ tin cậy của chuyện này.
Hôm nay, Mạc Bảo Bối vừa cùng với ba người khác thực hiện chọn tiết mục tiến vào thi vào vòng hai, quyết định xong mười bảy tiết mục sau đó rời khỏi phòng sử dụng để tập múa.
Vốn dĩ mệt đến ngất ngư hơn nữa nhìn thấy mấy người nhàn nhã, Mạc Bảo Bối đã đủ buồn bực, tuy nhiên còn không buồn bực bằng sau khi cô ra khỏi phòng tập múa.
Vừa đi tới ngã rẽ hành lang, không hiểu ra sao Mạc Bảo Bối lập tức bị người ta tạt nước vào mặt.
Lửa giận lên cao nhìn cô gái trước mắt, Mạc Bảo Bối hận không thể giết Cố Thiếu Thông để tiết hận, bởi vì người dội nước vào mặt cô chính là thiên kim tiểu thư nhà giàu Lý Thu Nhi bị Cố Thiếu Thông vứt bỏ đầu học kỳ.
Đưa tay lau một mặt nước, Mạc Bảo Bối nhìn bốn người trước mắt. Ngoài tiểu thư Lý Thu Nhi nhiều tiền ra, sau lưng còn có ba nữ học sinh đi theo vẽ đường cho hươu chạy, nheo mắt lại, Mạc Bảo Bối nhìn Lý Thu Nhi.
Cái nhìn trực tiếp này của Mạc Bảo Bối hù sợ Lý Thu Nhi, chợt lui về sau một bước, bị ba nữ sinh sau lưng cô ta đỡ một tay bước chân mới đứng vững.
- Tôi là thiên kim tiểu thư tập đoàn dược liệu Lý Thị, cô dám đánh tôi, cẩn thận tôi cho không yên trong trường học. Không tin cô giỏi thì có thể thử một chút! - Lý Thu Nhi làm bộ hù dọa Mạc Bảo Bối, tăng thêm chút lòng tự tin cho mình.
- Bây giờ ngay cả Hàn Kì cũng không giúp cô, cô cho rằng cô còn có thể lớn lối trong trường học sao? Không có ba người bọn họ che chở, cô chỉ là một đứa bình thường nhỏ bé mà thôi, cô thật cho rằng mình có thể lật trời sao? Cô phải làm cho rõ ràng lập trường của mình, Cố Thiếu bọn họ chẳng qua cảm thấy cô mới mẻ, phách lối chơi xong liền không có hứng thú ném cô qua một bên, cô thật sự nghĩ rằng đám các cô sẽ là cả bạn tốt đời sao? Đừng có nằm mơ.
- Đúng thế, Cố thiếu chỉ thấy cô chơi kích thích mới để ý cô, phách lối rồi còn không phải không để ý đến cô sao? Thật sự cho là mình có rất nhiều sức quyến rũ sao? – Một nữ sinh đi theo bên cạnh Lý Thu Nhi nói phụ họa, hai người khác gật đầu một cái, mặc dù Lý Thu Nhi nói năng có vẻ có lý hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, tuy nhiên khiến Mạc Bảo Bối cảm thấy khó chịu.
Lúc nào thì Mạc Bảo Bối cô đến lượt mấy con nhỏ chết tiệt này ra sức đè đầu cưỡi cổ rồi hả? Có phải gần đây cô quá dịu dàng hay không?
Rất tốt, rất có can đảm! Chẳng qua, đích đối ngược nhau, vậy thì tất phải có giác ngộ tổn thương.
- Cô trừng tôi làm gì? Cô xem cô là ai? Dám trừng tôi như vậy. Không có đám Hàn Kì làm chỗ dựa, cô cho rằng tôi còn có thể sợ cô sao? Vọng tưởng hão huyền! Cô chẳng qua là một kẻ bình thường, trước kia là kiếp trước cô đốt nhiều nhang thơm mới có thể quen Hàn Kì bọn họ. Chỉ tiếc, ông trời không quan tâm cô, về cô vẫn nên an phận một chút cho tôi, chớ chọc tôi mất hứng, nếu không cô cứ chờ bị đuổi ra khỏi trường học đi. - Lý Thu Nhi cao ngạo nói.
Lúc này, chính là thời điểm học sinh tan lớp, rất nhiều các bạn học khóa múa và khóa thể dục vừa lúc tan lớp từ phòng ra, cộng thêm những người vừa mới tham gia lựa chọn tiết mục, thư tất cả hình ảnh này vào trong mắt, trực tiếp làm thành một vòng, làm người đứng xem hiện trường.
Một mặt cảm thấy Lý Thu Nhi đó nói cũng có đạo lý, dù sao người nhà thường với người nhà có tiền vẫn có khác biệt, cho nên mấy người đó vẫn luôn có dáng vẻ cao cao tại thượng, có rất ít bạn bè. Mà Mạc Bảo Bối thì có duy nhất một người bạn bình thường. Mặt khác, các sinh viên cũng rất muốn biết được đến tột cùng Mạc Bảo Bối luôn luôn cường hãn, hôm nay có thể vì sợ cường quyền của Lý Thu Nhi đó mà đánh không lại hay không?
Đang lúc tất cả mọi người đang nhìn chăm chú kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, đã có bạn học nhiều chuyện dùng điện thoại di động gởi nhắn tin hoặc gọi điện thoại gọi những bạn học khác tới đây quan sát.
- Vậy sao? - Mạc Bảo Bối cười lạnh hỏi, trong giọng nói rất khinh thường - Xem cô có bản lĩnh này hay không!
Đang lúc này, ba người Hàn Kì, Cố Thiếu Thông cùng với Lôi Lợi xuất hiện, tất cả mọi người ngùng thở tập trung tư tưởng nhìn tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy Cố Thiếu Thông cầm một chai nước suối trong tay đang uống, nhìn thấy khuôn mặt Mạc Bảo Bối toàn là nước, mà Lý Thu Nhi ở đó dáng vẻ diễu võ dương oai, gấp đến độ lập tức chạy đến trước mặt, giơ chai nước suối khoáng trong tay lên như muốn đổ phần nước suối còn lại lên trên đầu Lý Thu Nhi.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn một màn này!
Không phải nói Mạc Bảo Bối đã hoàn toàn đoạn tuyệt với mấy người này sao? Tại sao Cố Thiếu Thông còn phải giúp đỡ Mạc Bảo Bối? Chẳng lẽ nói, chuyện hoàn toàn đều không phải như lời đồn đãi sao? Như vậy, vì chuyện gì mấy ngày nay Mạc Bảo Bối toàn làm mặt thối cho mấy người họ nhìn?
Tất cả nghi vấn đều quanh quẩn trong mỗi người trong đám sinh viên.
Tay Cố Thiếu Thông đang giữa không trung bị ngăn cản lại, mà người ngăn cản anh chính là Mạc Bảo Bối. Mọi người càng thêm kinh ngạc, trực tiếp há mồm ra không thể tin nhìn.
- Lấy mấy thùng nước cho tôi! - Mạc Bảo Bối phân phó mấy nam sinh cách cô gần đó. Mối thù của mình, đương nhiên là phải mình báo mới có thể tương đối thỏa nguyện.
Mạc Bảo Bối cô trước giờ không phải là một người dễ trêu chọc.
Mấy nam sinh sợ sệt nhìn Hàn Kì, không dám lội vũng nước đục này. Dù sao Lý Thu Nhi đó cũng không phải là dễ chọc, nhà cô ta lại có quan hệ buôn bán lui tới mật thiết với trường học, huống chi họ còn học dược, sau này rất có thể có cơ hội bước vào làm việc trong tập đoàn Lý Thị, họ cũng không muốn bởi vì chuyện ngày hôm nay mà đắc tội thiên kim đại tiểu thư này.
Hàn Kì nhìn cảnh cáo mấy nam sinh một cái, làm sao anh lại không biết những người này đang suy nghĩ gì chứ? Chẳng qua, tập đoàn Lý Thị chỉ là một tập đoàn hạng hai mà thôi, so với buôn bán của gia tộc Hàn Kì, kém xa rồi.
Mấy người bị cảnh cáo nhanh chân bỏ chạy, chạy thẳng đi lấy nước.
- Cô. . . . . . cô muốn làm gì? - Lý Thu Nhi bắt đầu cảm thấy hơi sợ, không biết vì sao sao hiện tại cô ta đã có loại cảm giác cả người lạnh lẽo.
Mạc Bảo Bối cười nhìn Lý Thu, không đáp lời, chỉ là cảm giác cái loại nụ cười âm u không nói lời nào đó khiến Lý Thu Nhi cảm thấy càng thêm kinh khủng.
- Hàn Kì, không phải là anh đã cắt đứt với cô ta rồi sao? Tại sao muốn giúp cô ta? Anh nên giúp em mới đúng, ba anh có quan hệ làm ăn với ba em. - Lý Thu Nhi sợ đến đi tìm cứu binh, hi vọng Hàn Kì có thể đứng ở cạnh mình.
Cô thật sự không ngờ chuyện sẽ biến thành tình trạng này, vốn cô cho rằng hôm nay nhất định có thể lấy lại tôn nghiêm trước kia của mình. Học kỳ trước kết thúc, cũng chỉ vì nói cô gái này mấy câu, Cố Thiếu Thông lập tức vứt bỏ mình còn nói cả đời không qua lại với nhau nữa, làm cho cô thành trò cười, thật vất vả đợi đến hôm nay, thế nhưng. . . . . .
Lý Thu Nhi có chút tuyệt vọng, nhớ tới Mạc thủ đoạn bình thường của Bảo Bối, đã sợ đến tay chân lạnh lẽo, nhưng kiêu ngạo khiến cô vẫn đứng kiên cường, vì cô quyết không thể ngã xuống.
- Ai nói? - Hàn Kì hỏi, câu nói đầu tiên công phá tất cả lời đồn - Hơn nữa, hai nhà chúng ta trước giờ cũng không có quan hệ lui tới, tôi nghĩ có thể cô nhớ lộn. - Hàn Kì không khách khí nói.
Lúc này Lý Thu Nhi mới nhận thấy được nguy hiểm tới gần mình, liền nhanh chân muốn chạy, rời khỏi chỗ này.
Nhưng Mạc Bảo Bối làm sao để cô được như ý chứ? Một tay bắt được Lý Thu Nhi, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên:
- Tôi đồng ý cho cô đi lúc nào?
- Cô dám? - Lý Thu Nhi nhìn Mạc Bảo Bối, trong mắt đều là không cam lòng và ương ngạnh dứt khoát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...