(*) V587: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc. V5= uy vũ, hùng mạnh; 87= độc đoán. Ở đây có nghĩa giáo chủ là một người vô cùng hùng vĩ:v
Mọi người gần như đều bị người đàn ông hoàn mỹ đột nhiên xuất hiện xông vào xông vào này làm cho kinh sợ, không sai, là kinh sợ. Sống hai mươi mấy năm, cũng gặp không ít trai đẹp, nhưng trong vòng một ngày lại nhìn thấy hai anh đẹp trai cực phẩm đến mức khiến cả người và than cùng phẫn nộ, vậy thì hoàn toàn là vận may bùng nổ đến mức làm người ta khó có thể tin. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người gần như đều hãm sâu dưới dung mạo khiến người ta thán phục của người đàn ông này.
Vậy mà, hoàn toàn khác với sự ngạc nhiên mừng rỡ của mọi người, An Cẩn Du giờ phút này chẳng những không có cảm thấy nửa phần vui sướng, ngược lại bị dọa đến không nhẹ, trong lòng âm thầm phun một câu nói tục: XXX con mẹ anh, tại sao người này lại chạy tới? Không phải cô dặn anh ngoan ngoãn ở nhà đợi chờ mình trở về sao? Sao lại tự tiện chạy ra ngoài một mình, còn chạy đến chỗ nhiều người như vậy, bị người khác nhận ra thì làm sao bây giờ? Bị anh Duệ biết, cô sẽ bị trừ tiền lương, cô nhất định sẽ bị trừ tiền lương đấy!
Đang lúc người nhỏ trong nội tâm An Cẩn Du lệ rơi đầy mặt, thương tiếc tiền lương đang mọc cánh nhanh chóng bay khỏi mình, một bàn tay đúng lúc duỗi tới, kéo kéo tay của cô, kéo cô trở lại từ thế giới của mình.
An Cẩn Du chấn động toàn thân, quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với vẻ mặt lo lắng của Diệp Sơ Tình, cùng với một chút tức giận chỉ sang bên cạnh.
Lúc này An Cẩn Du mới nhớ tới, Lương Thu Tuệ ở đối diện vẫn còn chờ xem chuyện cười của mình. Niếp Quân Hạo xuất hiện vào lúc này cũng là chuyện tốt, dù sao cũng đã rồi, nhất định không kịp đuổi về, không bằng......
Niếp Quân Hạo đứng tại chỗ, mắt phượng hẹp dài nhãn nhìn lướt qua đại sảnh náo nhiệt, nhíu nhíu mày, đang muốn đi qua từng bàn một xem một chút xem An Cẩn Du ngồi ở chỗ nào, chợt nghe thấy một bên truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập.
Niếp Quân Hạo quay đầu lại nhìn, thoáng chốc liền thấy một bóng dáng quen thuộc vọt tới từ nơi không xa, nhoáng cái nắm cánh tay của mình, sau đó một giọng nói quen thuộc cũng truyền vào trong tai Niếp Quân Hạo, mang theo nhiệt tình trước nay chưa từng có: "Thân ái, cuối cùng anh cũng tới, vậy mà lại làm bọn em đợi lâu như vậy."
Niếp Quân Hạo ngẩn ra, ngay sau đó tai nhọn đỏ lên, trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng, đáng chết, sao hôm nay con lừa ngốc nhỏ lại như vậy...... Chủ động?
Nhưng rất nhanh, Niếp Quân Hạo liền khôi phục nguyên dạng, trong lòng ngây ngất nghĩ, quả nhiên bên trong bản 《Bách khoa toàn thư yêu đương》 kia nói không sai, tạo ra chút kinh hỉ thích hợp cho đối tượng theo đuổi của mình gì đó, là chất xúc tác đẩy mạnh tình cảm lẫn nhau tốt nhất.
Nhìn bộ dáng nhiệt tình như lửa của con lừa ngốc nhỏ này một chút, nhất định là giật nảy mình đối dung mạo anh tuấn siêu phàm cùng phong độ nhẹ nhàng phong cách rồi, không uổng công hôm nay mình cố ý lấy bộ quần áo tên Tô Minh Duệ kia đặt mua cho mình ra mặc, ghi cho anh ta một công lao tốt.
Bởi vì An Cẩn Du chủ động, cái đuôi của Niếp Quân Hạo cũng sắp vểnh lên đến trời rồi. Mà những người vây xem bên cạnh kia thấy An Cẩn Du xông tới, hơn nữa rõ ràng nghe được những lời An Cẩn Du nói với Niếp Quân Hạo, hoàn toàn đã sợ ngây người.
Người đàn ông tuấn mỹ phảng phất giống như Thần này chính là bạn trai An Cẩn Du [email protected]&đ, bạn trai có chuyện việc không thể tới được kia?!
An Cẩn Du ôm chặt cánh tay Niếp Quân Hạo, mặc dù ngoài mặt hơi cười cười với Niếp Quân Hạo, khóe mắt cũng cẩn thận quan sát phản ứng người bên cạnh, sau khi nhìn rõ trên mặt những người này ít nhiều gì cũng lộ ra mấy phần khiếp sợ, mới vừa hài lòng thu lại ánh mắt, hạ thấp giọng nói một câu: "Phải biểu hiện tốt một chút, trở về thuởng cho anh."
Niếp Quân Hạo sững sờ, còn không kịp thưởng thức hàm nghĩa trong lời này của An Cẩn Du, liền bị An Cẩn Du cứng rắn kéo tới phía trước.
Ngay từ lúc An Cẩn Du đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ người đàn ông đột nhiên xuất hiện đó, trong lòng Lương Thu Tuệ đã khẽ động, thầm hô một tiếng không tốt, sau lại thấy An Cẩn Du thân mật đi lên kéo tay thiếu niên kia như vậy, thiếu niên cũng không có chút vẻ cự tuyệt nào, trên mặt ngược lại mang theo nụ cười thản nhiên, càng khẳng định suy đoán trong lòng cô ta.
Hiện tại nhìn thấy An Cẩn Du mang người nọ đi qua chỗ bọn họ, trong lúc đó lại tiếp nhận các loại ánh nhìn chăm chú hâm mộ của những người bên cạnh, càng thêm hung hăng cắn môi mỏng, suýt nữa đã cắn chảy ra máu.
Những ánh mắt tràn đầy hâm mộ này rõ ràng nên là của cô ta, là của cô ta! Rõ ràng tối nay cô ta mới là nữ chính, tại sao hai người kia lại muốn giành danh tiếng của cô ta như vậy, tại sao?
"Tiểu Tuệ, bình tĩnh một chút." Làm chị em thân thiết với Lương Thu Tuệ nhiều năm như vậy, Diệp Linh đương nhiên biết chút suy nghĩ kia của Lương Thu Tuệ, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở đối phương, cũng với đó, nhìn gò má thanh tú có chút vặn vẹo của đối phương, đáy lòng cũng không kềm được dâng lên một chút cảm giác vui sướng.
Mặc dù ả cũng biết mình như vậy là không đúng, nhưng lòng hư vinh của Lương Thu Tuệ lại đối xử bình đẳng với bất luận kẻ nào, không kể địch ta. Ban đầu khi ả và Trương Lệ tìm bạn trai đã nói với Lương Thu Tuệ, kết quả Lương Thu Tuệ vừa thấy bạn trai hai người liền là vẻ mặt khinh thường, coi khinh các loại, điểm này đến bây giờ Diệp Linh vẫn còn nhớ. Mặc dù cuối cùng ả cũng không có chia tay với bạn trai bởi vì mấy lời kia của Lương Thu Tuệ, về sau Lương Thu Tuệ gặp lại bạn trai ả cũng bộc lộ ra loại cảm xúc này, nhưng mặc kệ là trong lòng ả hay bạn trai ả, không thể nghi ngờ đều là một cây gai.
Mà nay, thấy cô ta bị thua thiệt ở chỗ người khác, mặc dù Diệp Linh hiểu rõ không nên, trong lòng vẫn dâng lên một chút sảng khoái.
Lương Thu Tuệ cũng không biết hành động việc làm trước kia của mình đã thương tổn tới bạn tốt, dưới nhắc nhở của Diệp Linh, cô ta cố gắng áp chế thù hận cuồn cuộn trong lòng mình. Đợi đến khi An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo tới đây, cô ta căn bản đã có thể ngừng bộ dạng trên mặt lại rồi.
Lúc Niếp Quân Hạo đi tới theo An Cẩn Du, Lương Thu Tuệ đã biết điều cho người lấy thêm một cái ghế để ở bàn bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, Niếp Quân Hạo lễ độ gật đầu một cái với Hạ Minh Hiên, lúc nhìn về phía Diệp Sơ Tình lại phát hiện người chị em tốt lúc trước còn hơi lạnh nhạt với mình này của An Cẩn Du, vậy mà lại biểu hiện ra vẻ vui mừng rõ rang khác với lần trước, không khỏi có chút nghi ngờ.
Niếp Quân Hạo đang muốn hỏi, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nữ xa lạ: "Tiểu Du, không giới thiệu một chút?"
Lúc này Niếp Quân Hạo mới phát hiện ra, một bàn này, trừ mấy người bọn họ ra còn có những vài người trai gái khác, người mới vừa lên kia chính là một cô gái ngồi ở đối diện, dáng dấp coi như không làm… người nhìn thất vọng.
An Cẩn Du nghe Lương Thu Tuệ hỏi, cũng không già mồm cãi láo, cười nhạt đưa tay chủ động nắm tay Niếp Quân Hạo, còn mười ngón tay giao nhau, nói: "Vị này là bạn trai của mình, Niếp Quân Hạo. Quân Hạo, mấy vị bên kia đều là bạn học thời đại học của em cùng bạn trai các cô ấy."
Đây là lần đầu tiên Niếp Quân Hạo nghe thấy An Cẩn Du giới thiệu mình như vậy trước mặt mọi người, chỉ trong chốc lát như vậy, anh vậy mà đã được phù chính (*), quả thật là tươi đẹp đến không thể tốt đẹp hơn!
(*) Phù chính: Từ cổ, chỉ thiếp được lên làm vợ. Ở đay Giáo chủ có ý là, ảnh được lên làm bạn trai chính thức rồi:v
Sững sờ ngắn ngủi đi qua, Niếp Quân Hạo cũng có chút đắc ý mơ hồ. Phán đoán của anh quả nhiên không sai, hội bạn học gì đó chính là thời cơ tốt dùng để tuyên bố chủ quyền, anh xem về sau những người này còn ai dám tùy tiện mơ ước con lừa ngốc nhỏ này nhà anh!
Lương Thu Tuệ nghe An Cẩn Du giới thiệu chính mình, ngay cả một tên cũng không có, nụ cười trên mặt suýt nữa không giữ được, ho nhẹ hai tiếng rồi mới nói tiếp: "Bạn trai, thì ra là anh Niếp này chính là bạn trai của Cẩn Du nha. Chỉ là, Cẩn Du, vừa rồi không phải cậu nói hôm nay bạn trai cậu có chuyện, không thể tới sao?"
An Cẩn Du đối mặt với câu nói giống như chất vấn của Lương Thu Tuệ cũng không lo lắng, cười nhạt nói: "Tối nay Quân Hạo quả thật có chút chuyện muốn làm, chỉ là Thu Tuệ cậu cũng nói việc quan trong như gặp mặt bạn học, sao có thể không hợp ý nhau liền không tới? Cho nên mình liền cho anh ấy địa chỉ, để nếu anh ấy làm xong việc mà còn có thời gian, cứ tới đây một chuyến. Vừa rồi mình thấy đã hơn tám giờ, cho rằng có thể là anh ấy bị việc gì kéo chân nên không tới được, cho nên mới nói như vậy, không ngờ anh ấy lại còn tới vì tớ."
Nói xong, An Cẩn Du quay đầu nhìn về phía Niếp Quân Hạo, có chút hối lỗi nói: "Quân Hạo, xin lỗi nha, vừa rồi thấy anh đã trễ thế này mà còn chưa có tới đây, còn tưởng rằng sẽ không tới, đã nói với bọn họ rằng anh có việc không thể tới. Vì thế, có người vẫn còn bênh vực kẻ yếu vì em, nói anh không đủ săn sóc, chuyện lớn như gặp mặt bạn học cũng không đi cùng, oan uổng anh."
An Cẩn Du cố ý cắn nặng bốn chữ lớn “bênh vực kẻ yếu”, sắc mặt Lương Thu Tuệ khẽ biến, Niếp Quân Hạo cũng hơi nheo hai mắt lại.
Anh đã nói tại sao hôm nay con lừa ngốc nhỏ lại chủ động hơn so với bất cứ lúc nào, rõ ràng lúc trước có nhắc đi nhắc lại không cho mình tới đây, nhưng vừa nhìn thấy chính mình chẳng những không có nổi giận, ngược lại nhiệt tình kéo mình tới đây, thì ra là bị bắt nạt à.
Làm Giáo chủ ma giáo nhiều năm như vậy, qua lại cùng những phe phái chính nghĩa bề ngoài quân tử, nội tâm lại là tiểu nhân hàng thật giá thật của giang hồ nhiều năm như vậy, mắt nhìn người, bản lĩnh phân biệt bên trong của Niếp Quân Hạo có thể nói là dày công tôi luyện. Mặc dù ưu điểm này đều sẽ mất linh vào lúc đối mặt An Cẩn Du, nhưng đối mặt với tình huống như hôm nay thì vô cùng hữu dụng.
Người phụ nữ đối diện kia, nhìn qua nói cười ríu rít, rất thân thiết, nhưng phần địch ý cùng thù hận đối với An Cẩn Du trong mắt cô ta lại không thể nào che giấu được, kĩ thuật diễn vụng về như vậy cũng dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt mình, quả nhiên là không biết sống chết.
Niếp Quân Hạo nhớ lại mấy câu đối thoại của An Cẩn Du cùng người phụ nữ này, nhìn lướt qua nam nữ có đôi có cặp trên bàn này, lại nghĩ đến thái độ hoàn toàn khác biệt của Diệp Sơ Tình đối với mình khi chính mình vừa mới ngồi xuống, trong lòng đã hiểu đại khái. Trước khi mình đi vào, chỉ sợ là người phụ nữ này đang lấy điểm yếu là An Cẩn Du không mang bạn trai tới, châm chọc ức hiếp cô.
Nghĩ tới đây, hai tròng mắt đen như mực của Niếp Quân Hạo không khỏi hơi trầm xuống, có thứ gì đó từng chút từng chút lắng đọng ở bên trong, khiến cho hai tròng mắt kia của anh càng trở nên thâm thuý.
Tay phải của Niếp Quân Hạo ôm eo của An Cẩn Du như để tuyên bố chủ quyền, cười đến cực kỳ mê người nói: "Thật là rất xin lỗi, mới rồi trên đường có chút kẹt xe, cho nên tới trễ một chút, khiến mọi người đợi lâu."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Thấy Niếp Quân Hạo, tất cả con gái ở đây, bao gồm cả An Cẩn Du đều không khỏi sửng sốt. An Cẩn Du vẫn còn tốt, ngày thường gặp người này nhiều, ít nhiều cũng có chút sức miễn dịch, sửng sốt một chút liền nhanh chóng hồi hồn lại, nhưng những cô gái khác lại không được may mắn như vậy.
An Cẩn Du bị Niếp Quân Hạo ôm lấy, vụng trộm nhìn thoáng qua đáy mắt toát ra vẻ say đắm sáng rọi của những cô gái kia, hai mắt chợt trầm xuống, tay phải không tự chủ dung sức bấm một cái trên hông của Niếp Quân Hạo. Người này cũng đã hứa với mình, sao lại vẫn còn thích phóng thích hormone phái nam khắp nơi, không thấy các cô gái này cũng bị anh mê đến thần hồn điên đảo rồi sao? Còn nói mình có cử chỉ thân mật với người đàn ông khác, tôi thấy anh mới chính là thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thiếu dạy dỗ!
An Cẩn Du bất đắc dĩ thở dài, lần đầu tiên ý thức được người yêu quá ưu tú cũng là một chuyện vô cùng nhức đầu.
Niếp Quân Hạo bị An Cẩn Du bấm một cái, mặc dù cũng không phải là rất đau, nhưng cũng là sợ hết hồn, nghi hoặc cúi đầu nhìn qua An Cẩn Du một cái, lại phát hiện cô vùi ở trong lồng ngực mình, có chút tức giận nhìn những cô gái lộ vẻ háo sắc với mình kia. Niếp Quân Hạo sững sờ, thầm nghĩ, cô nhóc này, không phải là...... Ghen tị đi.
Nghĩ như vậy, tâm tình Niếp Quân Hạo rất tốt, một mặt dưới đáy lòng vui rạo rực cảm thán cô gái nhỏ ghen thật đáng yêu, một mặt lại đắc chí vì sức quyến rũ không có gì sánh kịp của mình.
Chẳng qua, anh cũng hiểu bây giờ không phải là lúc vui mừng việc này. Nụ cười mê cười trên mặt Niếp Quân Hạo không giảm, cũng giơ tay lên lấy một ly thủy tinh hình trụ rỗng tếch từ bên cạnh, rót đầy một ly bia, lạnh nhạt nói: "Đúng rồi, nói đến bênh vực kẻ yếu, tôi thường xuyên nghe tiểu...... Tiểu Du nói, lúc trước, thời đại học các cô vẫn rất săn sóc cô ấy. Vì việc này, thân là bạn trai cô ấy, tôi đây không kính các cô một ly thì thật sự không được, tới, vị này......"
Truyện_được-đăng+duy.nhất,tại die nd anl equy+don
Lương Thu Tuệ thấy Niếp Quân Hạo nhìn tới chính mình, vội nói: "Tôi họ Lương, tên......"
Lương Thu Tuệ còn chưa kịp nói xong, Niếp Quân Hạo đã đứng dậy cắt lời cô ta: "Cô Lương, ly này tôi mời cô, cảm ơn sự săn sóc của cô đối với Tiểu Du."
Trên mặt Lương Thu Tuệ là vẻ xấu hổ khi bị Niếp Quân Hạo cắt ngang, nhưng vẫn bưng cái ly trước mặt mình lên, cười nhạt đụng một cái với Niếp Quân Hạo, khiêm tốn nói: "Đi ra khỏi nhà, ai lại không có phiền toái gì, chăm sóc lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau."
Hai người uống một hơi cạn sạch bia trong ly của mình, Niếp Quân Hạo vừa châm chọc rượu thời đại này thật là khó uống trong lòng, vừa nhìn lướt qua Lương Thu Tuệ ở đối diện, cười một tiếng nói: "Tiểu Du nhà chúng tôi nhìn rất kiên cường, nhưng kỳ thật mình trôi qua thật không dễ dàng, lúc trước các cô có nhiều săn sóc với cô ấy, tôi thật là biết ơn, chẳng qua......"
Nói tới chỗ này, mặt Niếp Quân Hạo rét run, nụ cười trên mặt đột nhiên ẩn chứa mấy phần lạnh lẽo, tay phải nhanh chóng nắm chặt ly thủy tinh đã trống không.
Chỉ nghe một tiếng “ầm” giòn vang, lòng của tất cả mọi người đều không tự chủ được run lên một cái, trợn to hai mắt không dám tin nhìn chằm chằm tay phải nắm ly thủy tinh kia của Niếp Quân Hạo.
Cứ như vậy, thời gian trong một cái nháy mắt, ly thủy tinh thật dày trong tay Niếp Quân Hạo đã hoàn toàn vỡ vụn. Loại chuyện như một người đàn ông nắm vỡ ly thủy tinh, mặc dù làm cho người ta kinh ngạc, cũng không đến nỗi làm cho người ta kinh hãi, nhưng cái ly trong tay Niếp Quân Hạo kia lại không chỉ bị nắm vỡ, mà còn bị nắm chặt như vậy, trực tiếp thành bột phấn......
Đang lúc ở dưới ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc hoảng sợ của mọi người, tay phải nắm chặt thành quyền của Niếp Quân Hạo từ từ mở ra, bột phấn óng ánh giống như cát chảy, từng chút từng chút chảy ra từ lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng rơi trên khăn trải bàn đỏ thẫm, trịnh phương đ,đ.l:q;đ tạo nên một đống nho nhỏ, mà bàn tay trắng nõn của Niếp Quân Hạo lại vẫn như cũ, không bị thương chút nào.
Niếp Quân Hạo không vừa ý lắm, vỗ vỗ bàn tay của mình, khẽ cười bổ sung nốt những lời còn chưa nói xong: "Chỉ là, các người cũng đừng bởi vì cô ấy cô đơn chiếc bóng liền bắt nạt cô ấy, nếu không...... Tôi chính là sẽ không vui đấy."
Trên mặt thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn luôn nở nụ cười bâng quơ, nhưng giọng điệu mang theo uy hiếp nhần lại giống như tiếng nói của ác ma tới từ địa ngục, làm tất cả mọi người ở đây đều có chút chấn động, nhìn một chút cát mịn trong suốt co quắp trên mặt bàn, không có ai cho rằng lời này của thiếu niên là đang nói đùa.
Không thể không nói, hiệu qua khi sử dụng lời uy hiếp này của Niếp Quân Hạo là cực kỳ rõ rệt, Lương Thu Tuệ gần như là đã trắng xanh cả mặt từ khi chứng kiến ly thủy tinh kia bị Niếp Quân Hạo bóp vỡ, đôi mắt chợt co lại, khẽ hô một tiếng, dưới đùi mềm nhũn, trực tiếp liền ngã vào chiếc ghế dựa của mình.
Một hồi lâu mới hơi tỉnh hồn, ổn định hơi thở gấp gáp của mình, miễn cưỡng cười nói: "Sao...... Làm sao lại như vậy? Cẩn Du với chúng tôi đều là bạn học cũ, chúng tôi quan tâm cô ấy còn không kịp, sao lại bắt nạt cô ấy? Anh Niếp thật là biết nói đùa."
Lời này của Lương Thu Tuệ khiến những người bị Niếp Quân Hạo dọa khác như mới tỉnh lại từ trong mộng, từng người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuống quít luôn miệng a dua: "Không sai không sai, anh Niếp yên tâm đi, ai dám bắt nạt Cẩn Du thì chính là đối nghịch với chúng tôi, chúng toi nhất định sẽ giúp đỡ Cẩn Du."
An Cẩn Du nhìn vẻ mặt chính khí, biểu tình kích động của đám bạn học cũ, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch, thầm nghĩ sao trước kia lại không thấy mấy người từng bảo vệ tôi như vậy, đám người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu này, a!
Nhưng An Cẩn Du cũng biết Niếp Quân Hạo đây là đang giúp mình hả giận, châm chọc lại châm chọc, nghĩ đến điểm này, đáy lòng liền không kìm được nổi lên một tia ngọt ngào. Phải biết từ nhỏ đến lớn, trừ người mẹ đã sớm lên thiên đường của cô ra, từ xưa tới nay chưa từng có ai ra mặt vì cô trước mặt mọi người như vậy, cảm giác được người khác bảo vệ ở sau lưng...... giống như khá tốt.
Niếp Quân Hạo rất hài lòng đối với phản ứng của mọi người, lại ngồi xuống, thản nhiên cười nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Giờ phút này, sắc mặt của Lương Thu Tuệ đã nhiễm vẻ tái nhợt bệnh hoạn, trong lòng càng tràn đầy không cam lòng. Thật ra thì hôm nay cô ta tổ chức hội gặp mặt bạn học này vốn chỉ có hai mục đích, một dĩ nhiên là vì khoe khoang mình tìm được một bạn trai có tiền, một cái khác chính là vì chèn ép An Cẩn Du cùng Diệp Sơ Tình. Chuyện hai người kia áp cô ta thời đại học, cô ta vẫn luôn không quên.
Chẳng qua, dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ chính là, kế hoạch trả thù cô ta tỉ mỉ chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng vậy mà lại rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy. Nhân vật chính vốn nên là cô ta lại một lần nữa trở thành vai phụ của hai người phụ nữ này, cô ta sao có thể cam tâm, sao có thể cam tâm!
Sắc mặt của Lương Thu Tuệ, sắc mặt Giang Thiếu Minh bên cạnh cô ta cũng không dễ nhìn hơn bao nhiêu, trước nhìn Hạ Minh Hiên kia yếu yếu ớt ớt, cậu ta đương nhiên cảm thấy mình có đủ năng lực cướp được Diệp Sơ Tình, mặc kệ là lời ngon tiếng ngọt cũng được, hay là lừa gạt cũng được, cậu ta đều nắm chắc. Nhưng bây giờ chợt nhiều hơn một quái vật như vậy, nếu thật sự muốn ra tay, mình tuyệt không chiếm được chỗ tốt gì không nói, còn có thể ăn thiệt thòi.
Giang Thiếu Minh mím mím môi, tiểu nhân không ngừng di chuyển trong lòng, cuối cùng quyết định quyết định thăm dò kẻ địch mạnh đột nhiên xuất hiện là Niếp Quân Hạo này trước một chút mới thích hợp.
"Tôi vừa nghe Thu Tuệ nói, cô An cùng cô Diệp là bạn tốt quen biết nhiều năm, từ đại học đã thường xuyên chơi chung, hiện tại còn ở chung trong một tòa chung cư. Anh Hạ cùng anh Niếp là bạn trai của hai cô ấy, tính ra nhất định cũng có quen biết nhỉ? Vừa rồi anh Hạ nói anh ta là một chuyên gia thị trường chứng khoán, vậy không biết anh Niếp đang làm gì?"
Lời này của Giang Thiếu Minh thành công hấp dẫn được lực chú ý của không ít người, Lúc Niếp Quân Hạo vừa đi vào đã có người mắt sắc phát hiện bộ quần áo của anh chính là bộ đồ từng xuất hiện trong một tuần lễ thời trang nổi danh của một nhãn hiệu nổi tiếng ở nước ngoài gần đây, giá trị xa xỉ, hơn nữa vừa nhìn thủ đoạn nhỏ vừa rồi của Niếp Quân Hạo, còn có các nói năng hành động không tầm thường kia, không ít người đã sớm suy đoán chỉ sợ ngài Niếp cũng không phải là một vật trong ao [người kém cỏi], hiện tại thấy có người hỏi, một đám người đều nhìn tới đây.
Niếp Quân Hạo liếc mắt nhìn thiếu niên xa lạ này, đáy mắt xẹt qua một tia nghi ngờ. An Cẩn Du cũng chú ý tới một điểm này, lại gần bên tai của anh nhỏ giọng nhắc nhỏ anh mấy câu, nói cho anh biết người đó chính là người nhận bỏ tiền cho cả bữa tiệc tối nay, coi tiền như rác.
Cậu ấm nhà giàu bỏ tiền tìm thú vui? Niếp Quân Hạo dễ dàng liền thấy rõ phòng bị cùng tìm tòi nghiên cứu đối phương giấu ở đáy mắt, đáy lòng thoáng qua một tia xem thường, quay đầu nhìn về phía ánh mắt của cậu ta, cười nhạt đáp lại cậu ta một câu: "Cái này, bởi vì tính chất công việc của mình, xin thứ cho tôi không thể trả lời, kính xin vị này tha lỗi."
Mặc dù lời này nghe lễ độ, trên thực tế cũng là vô cùng không khách khí. Phiên dịch trực tiếp rõ ràng chính là: Ông đây làm cái gì mắc mớ gì đến mày, mày trông nom nhiều như vậy làm cái gì?
An Cẩn Du bên cạnh Niếp Quân Hạo nghe vậy, yên lặng bưng cái ly trên bàn lên, len lén nén cười, nói thầm một tiếng, xuất hiện, xuất hiện, thuộc tính ẩn: lời nói ác độc của Niếp đại giáo chủ!
Giang Thiếu Minh vẫn là lần đầu tiên bị người ta cự tuyệt thẳng thắn trắng trợn như vậy, sắc mặt liền có chút khó coi, rất muốn phát tác, rồi lại nhìn thấy đống cát thủy tinh trên bàn, lời mắng chửi tức giận đến bên miệng chỉ đành phải yên lặng nuốt trở vào, nín một bụng lửa, mặt đen thui không tới chọc Niếp Quân Hạo nữa.
Người bên cạnh nghe vậy, mặc dù cũng có chút tiếc nuối, tuy nhiên cũng giống với Giang Thiếu Minh, kiêng kỵ thực lực của Niếp Quân Hạo, không dám hỏi nhiều.
Thời gian kế tiếp, mấy người ngược lại không còn xảy ra xung đột gì, không khí trên bữa tiệc giống như trở lại trước khi mở tiệc, ngoài mặt nhìn chuyện trò vui vẻ, mọi người hòa thuận, nhưng trên thực tế cũng là sóng ngầm mãnh liệt, tranh đấu gay gắt.
Thật vất vả kết thúc bữa tiệc, An Cẩn Du cảm thấy ăn cũng ăn rồi, vả mặt người cũng đã vả mặt, đúng lúc cần phải trở về. Một đám người có suy nghĩ giống cô đang muốn đứng dậy rời đi, lại nghe thấy Giang Thiếu Minh chợt hô to một tiếng: "Chờ một chút."
Mọi người vốn chuẩn bị rời đi nghe tiếng gọi như vậy đều dừng lại, quay đầu có chút không hiểu nhìn về phía Giang Thiếu Minh.
Cậu ấm nhà giàu họ Giang thật vất vả mới gặp một cô gái thuận mắt, nghĩ tới nghĩ lui thật sự không cam lòng cứ như vậy để một cô gái đẹp như vậy rời khỏi.
Thấy mọi người đưa mắt về trên người của mình, Giang Thiếu Minh sửa sang lại quần áo của mình, cố gắng làm ra một bộ đàn ông thân sĩ có mặt mũi, cười nhạt nói: "Hiện tại mới chín giờ, quá sớm, mọi người trở về cũng không có việc gì, vừa mới ăn bữa cơm, cũng rất nhiều người còn chưa kịp nói mấy câu. Vừa lúc quán bar đối diện kia cũng là sản nghiệp dưới trướng nhà tôi, không bằng tôi lại mời lần nữa, mời mọi người đi qua vui vẻ một trận, như thế nào?"
Mọi người nghe vậy đều sững sờ, một đám người hai mặt nhìn nhau không biết nên phản ứng thế nào. Trên thực tế có không ít người đều muốn đi về, nhưng Giang Thiếu Minh cũng nói không sai, hơn chín giờ, trở về cũng không có chuyện gì làm, ngày mai vừa đúng là Chủ nhật, hiển nhiên không thể dùng cớ ngày mai còn phải đi làm.
Một nhóm người hơi đắn đo một lát, cũng không thể ném bỏ mặt mũi người trước mặt, dù sao mới đây không lâu mình còn mới ăn bữa tiệc người này mời, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, mặc dù rất nhiều người không quá vui lòng tiếp tục ở lại, nhưng vẫn không tiện cự tuyệt người vừa mới mời tiệc, gật đầu đồng ý.
Lần này An Cẩn Du không giống với khi nghe được bữa tiệc được bao hết, kích động vui sướng vì được ăn uống miễn phí. Phải biết, quán bar là chỗ nào? Nhiều người nhiều miệng, người ra vào càng thêm hỗn tạp, ngộ nhỡ có người nhận ra Niếp Quân Hạo thì sao? Anh Duệ sẽ ăn thịt cô, nhất định sẽ! QAQ
"Chúng tôi còn có việc, liền......"
An Cẩn Du vừa muốn mở miệng, đã bị Giang Thiếu Minh nhanh chóng cắt đứt. Mục đích của cậu ta vừa bắt đầu chính là mấy người này, nếu mấy người này không ở lại, đề nghị kia còn có ý nghĩa gì?
"Cô An có việc gì gấp gáp như vậy, ngay cả một buổi tối cũng không rảnh? Phải biết bạn trai của cô, anh Niếp còn tới được trong lúc bận rộn, tới một lúc lại muốn đi như vậy, không ăn được gì cả, cũng chẳng chơi được gì. Lan truyền ra ngoài, sẽ có người nói chủ nhà là tôi đây khoản đãi không chu toàn. Hơn nữa tất cả mọi người ở lại, mấy người các cô lại phải đi, như vậy mọi người sẽ cảm thấy rất lúng túng, các cô nói có đúng hay không?" Giang Thiếu Minh quay đầu liếc mắt nhìn mọi người sau lưng xì xào bàn tán.
Mọi người sững sờ một chút, suy nghĩ một chút mình cũng ở lại, mấy người này lại chạy, trong lòng cũng có chút không thoải mái, cũng từng người một phụ họa.
Lương Thu Tuệ cũng nhìn thấu một chút đầu mối, cười gượng nói: "Thiếu Minh, nếu bọn họ có việc, không bằng cứ như vậy......"
Lương Thu Tuệ còn chưa nói xong, liền bị Giang Thiếu Minh ác độc mắng một câu: "Cô câm miệng."
Sắc mặt Lương Thu Tuệ tái xanh, thân hình cũng có chút lảo đảo, may mắn được Diệp Linh cùng Trương Lệ ở phía sau thấy vậy vội vàng đỡ một cái, nhờ vậy mới không ngã xuống.
Lương Thu Tuệ ổn định thân hình lại không có chút biết ơn nào đối với hai người, hít một hơi khí lạnh, đẩy hai đôi tay đang đỡ tay của mình ra, sắc mặt khó coi chưa từng thấy.
Giang Thiếu Minh lại một chút cũng không thèm để ý sự tức giận của cô ta, một lòng muốn giữ lại đám người An Cẩn Du.
Giang Thiếu Minh nói đến mức này, đám người An Cẩn Du đương nhiên không thể trực tiếp cự tuyệt, chỉ đành phải bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Giang Thiếu Minh vui mừng, lập tức dẫn một đám người tới quán bar Ánh Trăng của nhà mình, căn bản không để ý Lương Thu Tuệ có đi theo mình hay không.
Hai người Diệp Linh thấy sắc mặt Lương Thu Tuệ vô cùng khó coi, liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng khuyên một câu: "Thu Tuệ, đừng nóng giận, tới bar cũng không phải chuyện xấu như vậy."
Lương Thu Tuệ trầm mặt gầm nhẹ một tiếng: "Sao lại không xấu, cậu không thấy ánh mắt của Thiếu Minh vừa nhìn Diệp Sơ Tình sao. Quả nhiên là hồ ly tinh, mặc kệ trôi qua bao lâu đều là hồ ly tinh, đến chỗ nào cũng không quên quyến rũ đàn ông."
Lương Thu Tuệ nói lời này thật sự có chút khó nghe, hai người Diệp Linh không hẹn mà cùng nhíu nhíu mày, không nói Diệp Sơ Tinh từ đầu đến cuối cũng không có nhìn bạn trai cô ta một cái, tập trung tinh thần anh an hem em cùng người chồng chưa cưới của cô ấy, chính là chồng chưa cưới của Lương Thu Tuệ chỉ nhìn người khác một cái liền không kịp chờ đợi di tình biệt luyến, đàn ông như vậy cũng là không dựa vào được. Nói trắng ra là, ngàn trách vạn trách, chỉ có thể trách Lương Thu Tuệ không có mắt, không có bản lĩnh, đàn ông của mình cũng không giữ được.
Chỉ là hai người kia làm bạn Lương Thu Tuệ lâu như vậy, cũng biết tính tình của cô ta, dĩ nhiên là không nói lời này ra miệng, chỉ ho nhẹ một tiếng, nói: "Thu Tuệ, trước tiên cậu đừng kích động, ý của tớ là, kế hoạch của cậu đã bị làm rối loạn, nhưng ít ra cậu có một thứ nhất định thắng được Diệp Sơ Tình đó."
Nghe Diệp Linh nhắc nhở, Lương Thu Tuệ chợt ngẩn ra, hai mắt sáng rực nói: "Ý của cậu là......"
Bên kia, đám người An Cẩn Du chậm rãi đi tới cửa quán bar. Niếp Quân Hạo nhìn bộ dáng không quá tình nguyện của An Cẩn Du, không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu: "Không muốn đi như vậy? Vậy chúng ta đi về trước đi, không cần quản những người này."
Niếp Quân Hạo chợt lên tiếng dọa An Cẩn Du giật mình, sau khi nghe lời nói của đối phương, An Cẩn Du lại sửng sốt.
Ý thức được người đàn ông vẫn luôn làm theo ý mình, độc lai độc vãng hẳn là ở băn khoăn cảm thụ của mình thì cũng không khỏi ấm áp, có chút ngượng ngùng nói: "Cũng không phải là rất không muốn đi, chẳng qua dù sao bây giờ anh cũng là nhân vật công chúng, loại địa điểm như quá bar này không thể so với khách sạn anh vừa tới, người đến người đi, loại người gì cũng có, em lo lắng nếu có người nhận ra anh, đến lúc đó anh Duệ biết sẽ trách em."
Lúc này Niếp Quân Hạo mới coi như hiểu băn khoăn của An Cẩn Du, cau mày trả lời một câu: "Anh ta không dám trách em."
An Cẩn Du thở dài: "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là....."
An Cẩn Du còn chưa nói hết, Niếp Quân Hạo đã giành đáp lại một câu trước: "Vậy thế này là có thể đúng không?"
Nói xong liền đeo chiếc kính lúc trước lên che nửa gương mặt của anh, mắt kính to lớn đen như mực, mặc dù đến vô cùng gần cũng rất khó nhìn rõ khuôn mặt chân thật của đối phương.
An Cẩn Du ngẩn ra, Niếp Quân Hạo mang mắt kính quả thật không dễ bị người khác nhận ra, nhưng người này lại mang loại mắt kính đen như mực này vào lúc tối khuya, hành động đúng là rất không bình thường. Giờ khắc này, rốt cuộc An Cẩn Du mới khẳng định, người đàn ông này thật sự đã bắt đầu nhường nhịn mình.
Khóe môi gợi nên một đường cong có chút ngượng ngùng nhưng lại có chút ngọt ngào, An Cẩn Du cười nhạt đáp một câu: "Có thể."
Sau đó chủ động vươn tay, cũng chuẩn bị dắt Niếp Quân Hạo không tiện đi đường tiến vào. Hai mắt che giấu ở sau kính của Niếp Quân Hạo hơi sáng lên, vui vẻ nắm tay An Cẩn Du.
Nhạc đệm nho nhỏ này cũng không khiến quá nhiều người chú ý, lại bị Hạ Minh Hiên ở phía trước cách đó không xa thu hết vào mắt. Cặp con ngươi xinh đẹp kia không khỏi xẹt qua một tia ý cười nhợt nhạt, suy đoán của anh ta quả nhiên không sai, giữa hai cái người này, là An Cẩn Du chiếm cứ vị trí chủ đạo, về sau sợ là có không ít kịch hay có thể xem rồi.
Chín giờ tối, nói muộn không muộn, nói sớm cũng không sớm, màn đêm rộng lớn đã buông xuống, bao phủ khắp cả vùng đất. Chẳng qua, đối với loại địa phương như quán bar này mà nói, khi màn đêm hoàn toàn phủ xuống, chính là lúc chỗ này hoàn toàn thức tỉnh, tận tình điên cuồng vui vẻ.
Lúc đám người An Cẩn Du đi vào bar, bên trong đã có không ít người, nhưng cái này đối với oại quán rượu lớn như vậy mà nói, còn không phải là lúc náo nhiệt nhất. Giang Thiếu Minh đi tới quầy bar dặn dò một tiếng, dĩ nhiên không thể tùy tùy tiện tiện đuổi những khách hàng đang ở bên trong bar ra ngoài, nhưng không nhận thêm khách từ bên bên ngoài vào nữa, còn việc tiếp đãi những người ở đây, Giang Thiếu Minh vẫn làm được.
Một đám lúc trước còn có chút không quá tình nguyện nhìn người đám người lập dị bên trong bar, ngắm bầu không khí náo nhiệt tối mờ, cũng lập tức bị cuốn hút, vứt bỏ không vui ban đầu, nhanh chóng gia nhập vào trong những đám người đang nhảy múa nhiệt tình kia.
Đám người An Cẩn Du lại không muốn khiến người khác chú ý, tùy ý chọn một góc tương đối tầm thường ngồi xuống, mặt nhàm chán nhìn đám người vui vẻ điên cuồng, nhiệt tình nhảy múa cách đó không xa.
Mà đúng lúc này, Giang Thiếu Minh không ngoài dự liệu không mời mà tới, cười nhạt ngồi vào trước mặt mấy người, nhiệt tình chào hỏi cùng mấy người.
Ba người An Cẩn Du có thể nhìn ra mục đích của người này, mà Diệp Sơ Tình chỉ là bản năng có chút chán ghét ánh mắt người này dính trên người chính mình, cho nên, cả đám người đối với sự chủ động lấy lòng của Giang Thiếu Minh, mặc dù không trực tiếp ném thể diện của cậu ta, nhưng cũng duy trì trong phạm vi lễ phép xa cách.
Giang Thiếu Minh vấp phải trắc trở nhiều lần, sắc mặt cũng có chút khó coi, di end a nle qu ydo n nhưng cậu ta cũng không phải là người dễ dàng buông tha như vậy, thấy mấy người cũng xa cách đối với mình, định trực tiếp ném lực chú ý ở trên người mục tiêu Diệp Sơ Tình của mình, chủ động mở miệng nói: "Đúng rồi, không biết bây giờ cô Diệp đang làm gì? Có phải giống với Thu Tuệ hay không, học tiếp lên cao ở đại học?"
Diệp Sơ Tình sửng sốt một chút, lông mày nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn ôn hòa hiếm khi toát ra mấy phần không vui rõ ràng. Người đàn ông này là loại người gì vậy, mình đã cố gắng tránh anh ta, sao anh ta còn dây dưa mình không thả?
Nhưng là người Diệp Sơ Tình lễ phép, mặc dù trong lòng vô cùng không vui, lại vẫn khách khí trả lời một câu: "Tôi không học lên cao sao khi tốt nghiệp đại học, hiện tại tôi là một chuyên gia thiết kế thời trang, có lúc cũng sẽ hỗ trợ vẽ một chút tranh minh họa cho vài bộ sách, tạp chí."
Giang Thiếu Minh nghe vậy, trong hai tròng mắt bỗng chốc bắn ra hai luồng ánh sáng chói mắt, mặt vui mừng nói: "Vẽ tranh minh hoạ, vậy cô Diệp cũng coi như là một hoạ sĩ rồi. Không trách được, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô Diệp đã cảm thấy phong cách của cô Diệp rất giống một......"
Giọng điệu tán dương của Giang Thiếu Minh còn chưa kịp nói xong, bên cạnh đã truyền đến một tiếng gọi nhỏ thân mật: "Thiếu Minh."
Mấy người đang ngồi cùng một bàn cùng nhìn lại theo tiếng gọi, liền thấy Lương Thu Tuệ ý cười đầy mặt đi tới đây, thoải mái khoác tay Giang Thiếu Minh nói: "Thiếu Minh, hiếm khi tới bar, chúng ta cùng đi khiêu vũ có được không?"
Giang Thiếu Minh đang tức giận vì sự xuất hiện của Lương Thu Tuệ, sao có thể đồng ý đề nghị của cô ta, tức giận nói: "Tôi mới uống hơi nhiều, không muốn đi."
Nụ cười Lương Thu Tuệ trên mặt sụp đổ trong chớp mắt, nhưng rất nhanh, cô ta liền khôi phục nguyễn dạng, thản nhiên cười nói: "Đã như vậy, em đi hát, anh có muốn nghe không?"
Giang Thiếu Minh thở nhẹ ra, không nhịn được nói: "Tùy tiện."
Nụ cười trên mặt Lương Thu Tuệ gần như không giữ được, cắn cắn môi miễn cưỡng cười nói: "Vậy em đi." Nói xong đứng dậy lưu luyến nhìn Giang Thiếu Minh một cái, lúc xoay người, ném một ánh mắt lạnh lẽo cho Diệp Sơ Tình ở đối diện.
Giang Thiếu Minh thấy Lương Thu Tuệ rời đi, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút, đổi về vẻ tươi cười lúc trước, rồi nói tiếp: "Vừa rồi cô Diệp nói bây giờ cô đang là một người vẽ tranh minh hoạ, vừa lúc tôi quen mấy người nổi tiếng trong nước......"
"Cậu Giang......" Giang Thiếu Minh còn chưa ân cần xong, liền bị Hạ Minh Hiên nhàn nhạt cắt đứt: "Cô Lương cố ý lên sân khấy ca hát vì cậu, cậu Giang vẫn nên lắng nghe một chút đi, đừng lãng phí tấm lòng của cô Lương, có chuyện gì lát nữa lại nói."
Một câu nói hời hợt này của Hạ Minh Hiên, ngăn chặn việc Giang Thiếu Minh làm quen dễ như trở bàn tay. Sắc mặt Giang Thiếu Minh, lại nghĩ không ra lý do gì để phản bác anh ta.
Một mặt khác, những người bạn học đang nhảy múa nhiệt tình trong sàn nhảy nhìn thấy Lương Thu Tuệ chợt đi lên sân khấu, mỗi một người đều sững sờ, không hẹn mà cùng dừng động tác lại, nhìn về phía sân khấu.
Lương Thu Tuệ đi tới chỗ mấy người đang trình diễn trên sân khấu, nhỏ giọng thuật lại một số chuyện, ngay sau đó đi nhanh đến trước sân khấu, ngẩng cao đầu, trên mặt đều là dáng vẻ tự tin, giống như cô ta vốn nên sống ở dưới ánh đèn flash, đựơc mọi người chú ý.
Tiếng sáo du dương vang lên đầu tiên, làm toàn thân mọi người ở đây đều rung một cái, ngay sau đó chất giọng trầm thấp khàn khàn của thiếu nữ xuyên thấu qua micro, truyền khắp từng góc quán bar.
Lương Thu Tuệ chính là đang biểu diễn một bài hát tiếng Anh nổi tiếng thế giới《My heart will goon》. Mặc dù bài hát này là nghe nhiều nên thuộc, nhưng trên thực tế cũng không dễ hát. Nhưng đây cũng là bài hát Lương Thu Tuệ tâm đắc nhất, bởi vì cô ta đã từng nhờ vào bài hát này mà lấy được giải Nhất cuộc so tài ca hát thời đại học, chiến thắng Diệp Sơ Tình.
Hôm nay, lần nữa hát vang bài hát này, thứ nhất là vì biểu hiện mình có giọng hát không tầm thường, thứ hai chính là vì để gợi lại kí ức thảm bại trước mình của Diệp Sơ Tình.
Xong một bài, tất cả những người xem náo nhiệt phía dưới đều rất cổ vũ mà vỗ tay, lớn tiếng hét tên người trên sân khấu. D#D€L%Q$Đ_#Trịnh+Phương
Một trận xôn xao này cũng không thể tránh khỏi việc quấy nhiễu đến hai người đàn ông trung niên ngồi ở phía ngược lại với đám người An Cẩn Du.
"Lão Thẩm (*), ông cảm thấy cô bé đang hát ở trên sân khấu kia như thế nào?" Một người đàn ông mặt lấm tấm đầy râu trong đó cười híp mắt hỏi người đàn ông trung niên bưng ly rượu lên nhấp một hớp ở đối diện.
(*) Nguyên văn QT là "Lão Trầm", nhưng phía dưới đều dùng tên Thẩm Thanh nên mình quyết định thay thành "Lão Thẩm" luôn. Việc nhầm lẫn họ "Thẩm"-"Trầm" cũng khá phổ biến trong nhiều truyện, có lẽ là do lỗi type trong tiếng Trung của tác giả. Mong mọi người bỏ qua cho ^^
Thẩm Thanh nghe thấy câu hỏi của đối phương, miễn cưỡng ngước mắt liếc nhìn Lương Thu Tuệ trên sân khấu, nhíu nhíu mày, hiển nhiên không quá hăng hái.
Sau một hồi lâu, rốt cuộc người đối diện mới nghe được hai chữ từ trong miệng ông ấy: "Tục tằng."
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt lấm tấm đầy râu nghe xong lời này thật sự nhịn không được mà nâng trán, buồn bực cảm thán: "Tổ tông của tôi, lần trước cậu cũng nói cô bé cố ý tới tìm cậu là tục tằng, người mà tôi cảm thấy rất tốt này cậu cũng cảm thấy tục tằng, tính ra thì trong mắt của thiên tài âm nhạc lớn là ngài, cõi đời này liền không có cô gái nào không tục tằng, cậu dứt khoát tìm tiên trên trời tới hát bài hát cậu viết là được."
Thẩm Thanh đối mặt với chỉ trích của bạn tốt cũng không lộ ra chút vẻ xúc động nào, giống như bình tĩnh uống ly Whisky trước mặt, không sóng không gió khạc ra một câu: "Thà thiếu chứ không ẩu."
Người đàn ông có râu ở đối diện há miệng, cũng không biết nên nói cái gì, mà lúc này, một câu của người đối diện càng thêm hoàn toàn chặn lại lời khuyên của ông ta.
Thẩm Thanh có chút không quan tâm, liếc mắt nhìn Lương Thu Tuệ trên sân khấu lần nữa, trầm giọng nói: "Hơn nữa, tôi nói cũng là sự thật, dáng dấp của cô gái kia quá tầm thường."
Thẩm Thanh cũng không hề nói dối, trong mắt ông, mặc dù Lương Thu Tuệ rất biết hát, tố chất ca hát rất tốt, nhưng không hơn. Cô ta có thể hát chuẩn âm, cho thấy vẻ đẹp hoàn hảo không chút khuyết điểm của bài hát, lại chính vì chỉ biết theo đuổi sự hoàn thiện trên kỹ xảo, mà bỏ quên một điều quan trọng nhất của ca hát, linh hồn bài hát. Thẩm Thanh nghe trong lời hát của Lương Thu Tuệ không có một chút linh hồn, không linh hoạt chút nào, ngược lại giống như một loại vật chết lấy lòng mọi người. Người như vậy, Thẩm Thanh tuyệt đối không có khả năng đồng ý cho cô ta tới hát bài hát tự viết của người coi mỗi một bài hát như mạng sống của mình như ông.
Lương Thu Tuệ nghe tiếng hô phía dưới, vẻ kiêu ngạo hài lòng trên mặt mỗi lúc một rõ, phất tay chào đáp lại những người đang hét tên mình ở phía dưới một phen, cô ta liền quay đầu nhìn về phía đám người An Cẩn Du, muốn nhìn trộm vẻ mặt khổ sở lúng túng của Diệp Sơ Tình một chút, lại phát hiện mấy người Diệp Sơ Tình vốn không để ý đến chỗ cô ta.
Trên thực tế, Diệp Sơ Tình đã sớm quên chuyện từng xảy ra từ thời đại học, cô ấy chỉ đơn thuần cảm thấy Lương Thu Tuệ hát cũng không tệ lắm, cho nên lúc cô ta hát xong cũng vỗ tay vài cái theo những người khác, trừ lần đó ra, cô ấy căn bản không có chút xíu [email protected]đ(l*q)dcảm giác nào khác. Ngược lại, các cô ngồi cách trước mặt các cô không xa nghe Lương Thu Tuệ hát xong, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Không ngờ Lương Thu Tuệ hát hay đến như vậy."
"Cậu không biết việc này sao? Nếu không phải vậy thì sao thời đại cô ấy lại tham gia tranh tài ca hát do trường học tổ chức, được một giải Nhất, cố ý lan truyền ở trong lớp, cũng rất nhiều người biết."
"Giải Nhất tranh tài ca hát, khó trách lại hát tốt như vậy."
"Thôi đi, giải Nhất cái gì chứ! Mình nói với các cậu, các cậu đừng nói cho người khác. Một trong số giám khảo lần so tài ca hát đó là đồng hương của mình, trên chúng ta hai năm. Anh ấy đã từng nói với mình, thật ra thì khi đó mọi người thấy là Diệp Sơ Tình tốt nhất, chỉ tiếc lần so tài cuối cùng thì Diệp Sơ Tình ngã bệnh, không đi tham gia, vậy mới để Lương Thu Tuệ nhặt được tiện nghi lớn. Người phụ nữ kia cố tình còn tưởng rằng mình hát rất tốt, gặp người liền khen, giống như chỉ sợ người khác không biết cô ta cầm một giải nhất, thật là cười chết người."
"Còn có chuyện như vậy hả!"
Mấy cô gái trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện nhân vật chính trong đề tài của họ đứng tại nơi cách phía sau các cô không xa, sắc mặt xanh mét. Càng không phát hiện ở chỗ ngồi cách đó không xa của một nhân vật chính khác trong lời nói của họ, một nhóm người đều nghe được tất cả lời nói chuyện của họ.
Hai mắt Giang Thiếu Minh sáng lên, vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Diệp Sơ Tình hỏi: "Cô cũng biết ca hát?"
------ Lời ngoài truyện ------
【 Tiểu kịch trường 】
Giáo chủ đại nhân: Hả? Con lừa ngốc nhỏ, cô nói ai dám nuốt sống cô?
Tiểu Ngư Nhi chỉ vào mặt Tô Minh Duệ mặt tố cáo: Là anh ta là anh ta chính là anh ta! (xứng Na Tra thành danh khúc)
Hai mắt Giáo chủ đại nhân chợt lóe ánh sáng lại, một thanh đao lớn kề trên cổ của Tô Minh Duệ, cười lạnh: Ngươi dám nuốt sống cô ấy, ta còn không có cơ hội này, làm sao ngươi có thể, làm sao dám......
Sắc mặt người đại diện Tô đại trắng nhợt, giơ tay lên làm dáng đầu hàng:...... Đại...... Đại hiệp tha mạng!
Người đại diện Tô đại nói: Trên đời này còn có khổ bức hơn so với tôi không? Không có không có không có...... (che mặt khóc chạy đi)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...