Đang đi đến trước thang máy điện thoại bỗng dưng đổ chuông, làm cho Hàn Quang Lỗi cước bộ không thể không tạm thời dừng lại.
Anh đưa điện thoại di động lên nhìn, cúi đầu liếc nhìn dãy số một cái, lập tức xuất hiện biểu tình phiền chán không kiên nhẫn, có một chút sự ẩn nhẫn, khó chịu và cả lạnh lùng trong mắt.
Trong lòng biết rõ ràng sự tình sẽ không đễ dàng bỏ qua như vậy, nao núng trốn tránh cũng không phải phong cách của anh, anh cũng không muốn làm lãng phí thời gian giãy dụa liền đưa tay nhấn phím nghe.
“Mẹ, đây là lần cuối cùng con nói cho người nghe, đêm nay thân cận yến ( đại ý là buổi tiệc xem mắt ấy), con sẽ không đi.”
Sau khi lớn tiếng công khai biểu thị lập trường, anh không chút do dự cúp máy, không muốn cùng mẫu thân tiếp tục tranh luận chuyện nhàm chán đó nữa.
Bước vào thang máy, nhấn vào phím xuống bãi đỗ xe tầng hầm, anh lạnh lùng cầm chiếc áo khoác kiểu tây hất ra sau vai, dùng ngón tay tuỳ ý nắm lấy, con ngươi đen lóng lánh tự tin, thong dong động lòng người.
Thân là tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Hoàn Tinh, Hàn Quang Lỗi sinh ra đã có một gia thế bối cảnh rất tốt khiến nhiều người ao ước, hơn nữa năng lực lại hơn người, cùng gương mặt tuấn khốc làm cho bao nhiêu cô gái hâm mộ, không hề nghi ngờ, anh cũng là người khiến giới truyền thông thường xuyên nhắc đến, cũng là người đàn ông hoàng kim độc thân trong lòng các cô gái.
Chỉ tiếc, thiên chi kiêu tử thủy chung không chịu kết hôn, điều này đã khiến cha mẹ anh cùng những người trên dưới Hàn gia thật sự rất lo lắng a.
Ngòi nổ bức hôn bắt đầu khi các người em họ trong gia tộc một đám đi vào lễ đường, tiện đà “Làm ra mạng người”, mà tâm ý không thay đổi Hàn Quang Lỗi, liền trở thành nam tử duy nhất chưa kết hôn trong gia tộc, sự tình cũng bắt đầu càng không thể vãn hồi.
Anh bị mẫu thân đang mong muốn có cháu để bồng chơi áp chế, bức bách cùng với các cô gái xa lạ gặp mặt, tìm hiểu.
Một lần, hai lần không ảnh hưởng toàn cục, coi như một loại xã giao hoạt động của các nam nữ trưởng thành, nhưng mà theo thời gian kéo dài, số lần coi mắt ngày càng thường xuyên, xưa nay Hàn Quang Lỗi quen dùng các biện pháp đối phó trấn an mẫu thân , bắt đầu cảm thấy khó có thể chịu được.
Anh không chỉ một lần hoài nghi, mẫu thân trong tay có phải có một quyển giáo chiến sổ tay, tên sách vừa nghe đã thấy kêu đại loại như [ bảy mươi hai chiêu, ở hôn nhân thị trường tiêu thụ chính mình con ], nếu không, suốt ngày ru rú trong nhà đơn độc cùng phụ nhân, làm sao có thể có nhiều kỳ quái như vậy, làm các thủ đoạn bức hôn khiến người ta không biết nên khóc hay cười?
Nghĩ đến mẫu thân tra tấn tinh thần, Hàn Quang Lỗi liền dẹp ý niệm đêm nay về nhà trong đầu, tối thứ Sáu, anh thầm nghĩ tìm một chỗ thả lỏng, thư giãn sau một tuần làm việc điên cuồng đi.
Về phần coi mắt, quên đi!
Ding! Cửa thang máy mở ra, anh điềm đạm như bình thường đi ra, từ trong túi trước lấy ra điều khiển từ xa, chuẩn bị lái xe rời khỏi công ty.
Chỉ tiếc còn không kịp chạm đến cửa xe, lỗ tai sâu sắc liền nghe được những tiếng bước chân dồn dập, anh quay đầu lại, hai gã đàn ông cao lớn liền kẹp lấy hai bên người anh.
Một con dao sắc bén bất ngờ đánh về phía sau gáy không kịp phòng bị của anh, đau đớn mang theo cảm giác choáng váng mãnh liệt hoàn toàn chiếm cứ, anh tự hỏi, kiêu ngạo như anh cũng không thể làm gì được đành thúc thủ chịu trói.
Tất cả mọi việc xảy ra một cách nhanh chóng làm cho người ta không kịp ứng biến, kẻ bắt cóc hoàn mỹ dùng tay lôi ra sợi dây, đem Hàn Quang Lỗi đang ngất vững vàng cột lại.
Tiếp theo có một chiếc xe nhanh chóng chạy tới, cửa xe vừa mở, anh bị đẩy vào, chiếc xe lập tức nghênh ngang mà đi, toàn bộ quá trình không đến hai phút.
Sau một lúc lâu,“Tê……” Gáy sau đau đớn, làm Hàn Quang Lỗi nháy mắt tỉnh lại không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ.
Tính cảnh giác ca, làm cho anh tỉnh dậy so với người khác sớm hơn, nhưng mà khi anh thấy rõ ràng gương mặt của hai kẻ bắt cóc đang kèm hai bên, khiếp sợ, là cảm xúc mãnh liệt nhất của anh lúc này.
“Hi, anh họ, nhanh như vậy liền tỉnh !” người em họ vừa nhậm chức công tác cảnh quan, đang tươi cười hướng anh vẫy vẫy tay.
“Là ngươi Hàn Quang Hàn, ngươi tốt nhất nói rõ ràng cho ta, việc này là như thế nào?” Anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, trong ngực giận dữ điên cuồng.
Hàn Quang Hàn làm biểu tình đương nhiên,“Còn có thể là chuyện gì xảy ra, còn không phải Lỗi ca anh không chịu ngoan ngoãn đi xem mắt, đại bá mẫu đành phải hai mắt đẫm lệ ủy mời chúng ta tự mình đến mời đại đường ca, thỉnh ngài cần phải tham dự thân cận yến đêm nay.”
Thế này mà gọi là mời? Anh thiếu chút nữa lại bị tức chết a.
Không phải không đoán rằng mẫu thân có khả năng sẽ bày ra thủ đoạn nào đó, nhưng là, anh chưa từng nghĩ đến sẽ là bắt cóc!
Nhắm mắt lại, anh cố gắng tự chủ, mới có thể đủ khống chế được ý nghĩ bùng nổ lửa giận trong đầu.
“Gọi điện thoại, lập tức gọi điện thoại ẹ ta –” anh ra mệnh lệnh.
“Thực thật có lỗi, đại bá mẫu vì không muốn đối với anh mà thương tâm nên hai phút trước đã tự khoá máy điện thoại, trước khi thân cận yến chấm dứt, bác cự tuyệt nói chuyện với anh.”
“Các ngươi không cần náo loạn!” Hàn Quang Lỗi gầm nhẹ cảnh cáo.
“Lỗi ca, người trong giang hồ thân bất do kỷ, ngươi liền nhận mệnh đi!”
“Thả ta xuống xe, Hàn Quang Hàn, ta lệnh cho ngươi tốt nhất lập tức cho ta rời đi, bằng không, ngu ngốc này của ba người các ngươi cứ đợi mà trả đủ!” Ánh mắt đằng đằng sát khí, không hề quên đảo qua người các vị đường đệ.
Hàn Quang Hàn trầm tư giây lát, cũng là Hàn Quang Kiệt đang ngồi đối diện bên phải nhắc nhở,“Nghe, đừng có dao động, chúng ta phải nghiêm khắc thực hiện a.”
Không đợi Hàn Quang Lỗi hiểu được, hắn phút chốc theo trên lưng lấy ra một cái còng tay, lấy tốc độ sét đánh đem đôi tay Hàn Quang Lỗi còng lại.
“Từ giờ trở đi, ta mới là lão đại.” Hắn sảng khoái biểu thị công khai.
“Hàn Quang Hàn, ngươi đang làm cái gì? Ngươi tốt nhất nhanh xin miễn tử kim bài, bằng không, ngươi sẽ khóc không ra nước mắt!” Hàn Quang Lỗi giận không thể át nhìn chằm chằm tên em họ to gan lớn mật.
“Đừng nói là miễn tử kim bài, ta ngay cả lưu manh giấy phép cũng nhất tịnh xin.” Dứt lời, chỉ thấy hắn lại lấy ra băng dán, không nói hai lời liền hướng trên miệng của đại đường ca mà dán.
“Ngô! Ngô……” Con ngươi như phát hoả, Hàn Quang Lỗi nổi giận ra sức giãy dụa đứng lên.
“Quang Triết, chạy mau một chút, chúng ta bị muộn rồi, này đối với vị đại đường tẩu tương lai mà nói, là thực không lễ phép.”
Đáng thương thiên chi kiêu tử, bỗng chốc trở thành tù nhân trong lúc đó.
Hàn Quang Lỗi nổi giận, hơn nữa là thịnh nộ, cả người lỗ chân lông tràn ngập lửa giận mênh mông.
Anh thề, nhất định phải làm thịt ba tên đường đệ không biết sống chết này!
Thương Hải Tình tâm trạng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhìn thấy ly kem trên bàn đã tan thành nước, cô xác nhận thời gian tần suất cũng càng ngày càng cao.
Cô cần phải đi, lần coi mắt thứ mười tám này, tuyên cáo thất bại!
Bất chấp nam nhân miệng đầy răng vàng trước mặt mới nói một nửa, cô nhanh chóng đứng lên, tươi cười nói:“Thực có lỗi, ngươi không phải khẩu vị của ta, ta nghĩ chúng ta cũng không thích hợp a.”
Không đợi đối phương mở miệng, cô đã đem túi xách khoác lên vai, dường như bay thẳng ra khỏi tiệm kem.
Trời ạ, tiệm kem a! Cô nghĩ đến đi tới tiệm kem coi mắt, hẳn là thuộc loại lão mẹ năm ấy đại độc quyền, không nghĩ tới chính mình hôm nay cũng có thể tự thể nghiệm một hồi.
Đi vào đầu ngõ, cô giơ lên cánh tay, ngăn lại một chiếc xe taxi,“Phiền toái đến Hoa Phu khách sạn, cám ơn.”
Nói xong nơi đến, cô cả người nhất thời không có nguyên khí, cơ hồ hiện ra trạng thái tê liệt không chút khí lực.
Cô cho tới bây giờ cũng không biết, coi mắt lại là một việc đày đoạ người ta như thế a.
Buổi sáng 7 giờ tỉnh lại, 8 giờ xuất môn bắt đầu trận chiến đấu đầu tiên đến bây giờ, chia đều thời gian coi mắt với một nam nhân là từ ba mươi tới năm mươi phút một người, nói vài ba chuyện linh tinh cùng hỏi han gia cảnh, nguyên cả một ngày, cô ít nhất cũng đã trải qua gần hai mươi lần coi mắt a.(codai *trợn trừng khiếp đảm*)
Thân thể cô không phải làm bằng sắt, cho dù cả một ngày chính là ngồi ở ghế trên sắm vai một cô bé đầu gỗ cũng sẽ mệt chết a. Sớm biết như thế, cô nên tránh ở văn phòng chuyên tâm họa áo cưới và thiết kế đồ, cũng không phải lãng phí một ngày không công!
Hiện tại, đã là bảy giờ tối thứ Sáu rồi, cô bụng đói kêu vang, trên mặt bởi vì tươi cười quá nhiều đã hiện ra hiện tượng xơ cứng rồi.
Ai, so với việc chinh chiến trên sa trường, cũng bất quá chính là [qua ngũ quan, trảm lục tướng]*, mà cô trải qua chiến dịch thân cận (coi mắt) chỉ là một ngày còn có mật độ ười mấy lần, xem ra, chính mình đang dẫn đầu chuẩn bị bước chân vào thần lĩnh vực a.
Chính là, cô không hiểu, vì sao là cô?
Trong nhà rõ ràng có kế thừa phụ thân quản lý công ty, xinh đẹp tuyệt luân chị hai, còn có tiếp nhận công việc của lão mẹ, sở trường quyền anh nhanh nhẹn dũng mãnh chị ba, tỷ muội ba người đồng dạng đều là vân anh chưa gả, vì sao cô nhất định phải phụ trách tham dự thân cận yến không chút hay ho này chứ?
Cô đương nhiên có thể thông cảm cha mẹ, đối với một nhà ba đứa con gái toàn bộ đều chưa gả đi mà cảm thấy xấu hổ, áp lực thế tục, vấn đề là, phá hư danh dự thương gia cũng không phải chỉ có cô, làm sao có thể bắt cô một mình gánh vác trách nhiệm a?
Di động vang lên, Thương Hải Tình bất đắc dĩ mở máy.
“Ngươi đến muộn! Đang ở nơi nào? Vì sao còn chưa tới?” Người chị hai đam mê thương trường của cô đang dùng tiếng nói uy phong điều khiển hành tung của em gái.
Thương Hải Tình đương nhiên biết chính mình muộn, vấn đề là, xe chính là đang ở quá xa nơi đến tiếp theo, cô có thể như thế nào?
“Nhanh đến. Ta cam đoan, một chút nữa xe sẽ đến thẳng khách sạn, năm phút …… Không, trong vòng hai phút là có thể hiện thân, được rồi đi?”
“Nhớ rõ, là khu dành cho khách vip, trăm ngàn lần đừng có đi sai đường.”
Vừa chấm dứt cuộc nói chuyện, xe rốt cuộc cũng may mắn đến sát khách sạn Hoa Phu.
“Không cần thối lại, cám ơn!”
Sau khi đưa cho người lái xe hai trăm đồng tiền mặt, gương mặt trắng nõn như thạch, còn không có ổn định chính mình, Thương Hải Tình liền vội vàng chạy nhanh đến phía trước như muốn rớt hai chân , như thể nếu không làm như vậy, chị hai sẽ ột nhát vào sau gáy của cô a, hại cô vừa nghĩ đến cảnh tượng đó đã muốn mất máu mà chết a.
Thương Hải Tình hoàn toàn không biết, kiểu tóc vốn dĩ được chăm chút một cách gọn gàng ở phía sau chính vì cô chạy nhanh mà bị xổ tung ra, mái tóc dài vô tình xoã nhẹ xuống một cách tự nhiên, lại phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lúc này của cô thật mỹ lệ làm cho không ít người mơ màng đắm chìm trong đó a.
Trong đại sảnh của khách sạn treo một chùm đèn thuỷ tinh hoa lệ, sáng lạn huyễn hoặc ánh mắt của cô, cô tìm tới một nhân viên phục vụ,“Tiểu thư, xin hỏi khu dành cho khách vip nên đi như thế nào?”
“Đi về phía bên trái a.” Đối phương liếc mắt đánh giá cô một cái, hỏi,” Xin hỏi, cô là Thương Hải Tình tiểu thư sao?”
“Đối, có chuyện gì sao?”
“Vừa mới có vị khách nhân bảo ta đem một phong thơ chuyển giao cho cô.”
Sau khi tiếp nhận phong thơ trong tay nhân viên phục vụ, Thương Hải Tình liền nhanh chóng mở ra –
Không có lấy một từ nào cả chỉ để lại một cái chìa khóa
Biểu tình buồn bực, trong bụng đầy những dấu chấm hỏi đi về hướng dành cho khách vip, phía hai bên hành lang là một mặt kính to, cô nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình trong gương, vội vàng lấy đồ trang điểm, hai tay nhanh chóng chỉnh sửa lại đầu tóc, lại lấy ra một thỏi son môi, quẹt nhẹ lên cánh môi đã xơ cứng vì cả một ngày phải cố nặn nụ cười a.
Suốt trên người một thân áo màu hồng nhạt, kéo kéo thắt lưng xuống chiếc váy ngắn màu xám, sau đó lấy tráng sĩ đoạn cổ tay, nha, không, là lòng tràn đầy chờ mong đi về phía cuối của khu dành cho khách vip a.
So với chị hai sắc đẹp rạng ngời kiều diễm, còn có chị ba cá tính nhanh nhẹn dũng mãnh, Thương Hải Tình trong lòng biết rõ ràng chính mình thật sự bình thường đến đáng thương.
Cô có một tư chất phong thái lãng mạn, nhưng vẫn thiếu người chị hai trời sinh phong tình, tuy rằng cô con ngươi trong suốt giống như pha lê, nhưng vẫn là so ra kém chị ba với thần thái quắc thước, ngũ quan hài hoà kết hợp với khuôn mặt trái xoan, nhưng mà cũng không có ai nói là thanh tú đoan trang tao nhã, nói trắng ra là chính là bình thản vô cùng, hơn nữa là so với nước sôi còn nhạt hơn.
Cô không xấu cũng không đẹp, nhất là khi tiếp xúc với công tác thiết kế áo cưới những năm gần đây, nhìn thấy biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp quyến rũ, cô dần dần tiếp nhận chính mình cùng hai từ xinh đẹp có một khoảng cách thật xa a.
Đứng ở trước cửa phòng cô đang muốn điều hoà lại hơi thở chuẩn bị phô bày dáng vẻ tao nhã, đột nhiên một cánh tay dùng lực đạo mạnh mẽ hung hăng đem cô đẩy vào, làm cô cả người thất tha thất thểu thiếu chút nữa té ngã.
Phanh! Cửa đột nhiên đóng lại, cô chưa kịp thấy rõ đầu sỏ, chính là đúng lúc ổn định trọng tâm để khỏi ngã chổng vó. Khẽ thở ra, ngẩng đầu lên cô chợt bị một bàn đầy thức ăn thịnh soạn ngon lành thu hút.
Sau một ngày mệt nhọc lại thấy được một bàn thức ăn ngon lành như thế có người nào không cảm động a?
*Qua ngũ quan, trảm lục tướng : dựa theo tích Quan Vũ khi rời Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua 5 cửa ải, chém đầu 6 viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...