16.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị Cố Diễn Châu đánh thức.
“Cuối tuần anh dậy sớm thế làm gì?”
"Em yêu, em đồng ý cùng anh đi hẹn hò ở công viên giải trí mà."
Lúc đó tôi mới nhớ đến giao ước trước đó của mình.
Lời nói ra như bát nước hắt đi rồi.
Cuối cùng tôi chỉ có thể thất tha thất thểu bước xuống khỏi giường.
Khi thấy anh ấy vạch ra đầy đủ lộ trình ngày hẹn hò cho cả hai, tôi mới nhận ra anh ấy đã vì ngày hôm nay mà chuẩn bị rất nhiều thứ.
"Nào, chúng mình đi chơi trò Tàu hải tặc."
Sau khi thắt dây an toàn cho tôi, Cố Diễn Châu nắm chặt lấy tay tôi, cực kỳ tự nhiên.
Tôi hiếm khi ngồi trên một cái gì đó kiểu như cái này.
Thế nên đến khi xuống khỏi tàu hải tặc.
Tôi chịu không nổi mà nôn hết sạch.
Con tàu hải tặc đáng sợ hơn tôi tưởng tượng.
Thế giới thì quay cuồng, cả người như đang dẫm lên bông vải vậy.
Cố Diễn Châu đỡ tôi, để tôi dựa nửa người vào anh ấy.
Tôi vô thức giãy ra: “Đây là bên ngoài, đừng làm thế.”
Cố Diễn Châu đỡ tôi nằm cạnh anh ấy một lúc, tôi đề nghị đi lên ngồi đu quay.
"Vậy chúng ta đi đu quay nhé. Tốc độ chậm, còn có thể thưởng thức phong cảnh."
Trên thực tế, trong toàn bộ công viên giải trí này.
Cái tôi muốn thử nhất là vòng đu quay.
Vòng đu quay càng lên cao, tôi càng ngày càng khẩn trương.
Tôi muốn hôn Cố Diễn Châu.
Truyền thuyết kể rằng khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, nếu bạn hôn người yêu thì cả hai sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Tôi hy vọng Cố Diễn Châu cả đời không bao giờ khôi phục được trí nhớ.
Vậy thì tôi có thể mãi ở bên cạnh anh ấy.
Trên vòng đu quay chỉ có hai người chúng tôi, Cố Diễn Châu không chút kiềm chế nắm lấy tay tôi.
Tôi không dám nhìn anh ấy chút nào.
Trong đầu đã lên kế hoạch cho N cách cưỡng hôn Cố Diễn Châu.
Đột nhiên, Cố Diễn Châu chỉ ra ngoài cửa sổ, bảo tôi nhìn: "A Dực, em nhìn bên kia đi."
Theo hướng ngón tay của anh ấy, tôi chỉ nhìn thấy một vài đám mây bình thường.
"Nhìn cái gì cơ?"
Tôi quay lại hỏi Cố Diễn Châu xem có gì ở đằng đó.
Không ngờ anh chủ động sáp gần lại.
Môi hai người bất ngờ chạm nhau.
Tôi kinh ngạc muốn trốn tránh, nhưng Cố Diễn Châu lại đột nhiên ôm chặt tôi, hôn sâu hơn.
"Chuyên tâm chút nào."
17.
Suốt cả ngày trong đầu tôi chỉ tràn ngập hình ảnh Cố Diễn Châu hôn mình.
Lòng tôi như được ngâm trong hũ mật, ngọt ngào đến sủi bọt.
Cố Diễn Châu thực sự thích tôi sao?
Nếu bây giờ tôi thẳng thắn với anh ấy, liệu chúng tôi có thể đi cùng nhau lâu hơn không?
Nhưng tôi vẫn do dự.
Tôi không dám đánh cược.
Nếu thua, tôi thậm chí còn không có cơ hội đứng kề bên anh trong bóng tối.
"A Dực, sao cả ngày nay em cứ ngẩn người thế?"
Anh ấy thắt dây an toàn cho tôi, lại lần nữa kề sát vào tôi.
"Có phải lại nhớ anh không?"
Mặt tôi nóng bừng lên.
Cố Diễn Châu lại cười vui vẻ.
“Em đã chủ động hôn anh trên vòng đu quay, bây giờ đến anh chủ động hôn lại em.”
Anh hôn từ dái tai lên đến mắt, chóp mũi và cuối cùng là miệng.
Cứu mạng!
Như này là phạm luật đó!
Cố Diễn Châu, em hình như lại yêu anh nhiều hơn nữa rồi.
18.
Cố Diễn Châu muốn mang tôi cùng tham gia buổi họp lớp cấp ba.
Anh thở dài: "A Dực, em nói xem sao chúng mình lại có duyên phận như vậy chứ? Cấp ba và đại học đều là cùng một trường."
Cố Diễn Châu, anh thật là ngốc.
Trên đời sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
Đằng sau sự trùng hợp đó, là em đã cố gắng hết sức để chạy về phía anh.
Để được nhận vào cùng trường đại học với Cố Diễn Châu.
Vào năm cuối trung học, mỗi ngày tôi đều uống cà phê và chỉ ngủ bốn tiếng.
Tôi hỏi Cố Diễn Châu: “Em đi với tư cách gì đây?”
"Đương nhiên là bà xã rồi, anh muốn giới thiệu em với mọi người."
"Anh đừng gây chuyện, em là đàn ông đó."
"Đàn ông thì làm sao? Em chính là người mà Cố Diễn Châu anh thích. Để anh xem ai dám nói bậy."
Tôi hỏi lại: “Em nhất định phải đi sao?”
"Đi! Đi chứ! Lần này cũng là họp mặt gia đình, những người khác cũng dẫn cả người nhà theo. Em đành lòng để anh một thân một mình đến đó sao?"
Tôi vẫn không nhịn được, thả lỏng: “Đi cũng được, có điều chỉ có thể nói em là đàn em của anh. Mối quan hệ của chúng ta quá kinh hãi thế tục, em không muốn…”
Nhưng Cố Diễn Châu sắc mặt nghiêm túc: "Tống Dực, vì cái gì em luôn khiến anh cảm thấy em tùy thời có thể chuẩn bị rời xa anh?"
Sau khi Cố Diễn Châu mất trí nhớ, anh ấy gần như chưa bao giờ trực tiếp gọi tên đầy đủ của tôi.
Tôi vô thức đáp lại: “Em không có.”
"Vậy tại sao em lại sợ mối quan hệ của chúng ta công khai?"
Tôi không có cách nào giải thích: "Em... Diễn Châu, em không nói có được không?"
Cố Diễn Châu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
"Quên đi, anh mệt rồi, đi ngủ đây."
Cố Diễn Châu đang tức giận sao?
19.
Cố Diễn Châu ngủ rồi.
Vừa định đẩy cửa vào thì tôi rụt tay lại.
Nghĩ đến có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Diễn Châu.
Tim tôi lại đau nhói.
“Trước hết ở lại phòng dành cho khách một đêm thôi.” Tôi thầm nghĩ.
Nhưng nằm trên giường trong phòng khách, trằn trọc mãi không ngủ được.
Liệu ngày mai Cố Diễn Châu có tiếp tục chiến tranh lạnh với tôi không?
Tôi nên làm gì thì để anh ấy bình tĩnh lại đây?
Đang ngẩn ngơ thì tôi nghe thấy tiếng mở cửa.
Lẽ nào nhà có trộm?
Tôi nắm chặt gối bật đèn chuẩn bị bắt tên trộm lúc hắn mất cảnh giác.
Với tốc độ cực nhanh, tôi ném chiếc gối về phía cửa.
Sau đó tôi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Cố Diễn Châu.
"Tống Dực, em muốn làm gì vậy?"
Thấy là Cố Diễn Châu, tôi gãi đầu nói: "Đêm anh không ngủ, đến phòng cho khách làm gì vậy? Em còn tưởng có trộm lẻn vào nhà."
“Buổi tối không về phòng ngủ chính ngủ vào phòng cho khách làm gì?”
“Em cứ tưởng anh không muốn thấy em.”
Cố Diễn Châu hô hấp ngưng trệ, giọng nói dịu dàng.
Anh tựa người vào thành giường nhìn thẳng vào mắt tôi.
"A Dực, trước đây phải chăng anh đối với em không tốt, thế nên em đối với anh luôn cẩn thận như vậy."
Trước đây?
Trước đây của Cố Diễn Châu, anh chỉ gọi tôi là thư ký Tống với vẻ xa cách.
Anh ấy nghiêm túc nói với tôi từng chữ: "A Dực, anh không phải là người khó chạm đến như em nghĩ."
Tôi mạnh dạn hỏi anh: “Vậy anh đừng tức giận nữa được không?”
"”Vậy em mau hôn hôn anh."
20.
Cùng Cố Diễn Châu đi họp lớp.
Tôi cực kỳ lo lắng.
"Diễn Châu, em mặc thế này có phải tùy tiện quá không?"
Tôi thử tới thử lui, vẫn cứ là chưa hài lòng.
Cố Diễn Châu cũng không hài lòng.
Hũ giấm bị đổ ra, mỗi lần nói chuyện đều bốc mùi chua lè.
“A Dực, em thể hiện trang trọng như vậy, không phải trong số bạn cấp ba có tình cũ của em đấy chứ?”
“Em không mặc nữa cũng được, chúng mình ở nhà không đi đâu hết."
......
Cố Diễn Châu gần đây càng ngày càng dính người.
"Vậy chọn bộ này đi!"
Tôi nhìn mình trong gương, áo phông trắng và quần jean xanh, sự kết hợp an toàn này sẽ không xảy ra lỗi gì đâu nhỉ.
Trên đường đi, tôi lại hỏi: “Chỉ nói em là đàn em của anh, cái khác đều không nói đấy.”
"Được được được, em yên tâm, anh một chữ cũng không nói thêm."
Cố Diễn Châu cùng bạn học cũ ôn lại chuyện thời còn đi học.
Còn tôi thì nép vào trong góc, hy vọng không có ai chú ý đến mình.
Nhưng trái ngược với mong đợi, một cô gái đã chú ý đến tôi.
"Này, cậu là đàn em thường xem Cố Thần thi đấu trên sân bóng rổ phải không?"
Ở trường trung học, Cố Diễn Châu không chỉ học giỏi mà còn chơi bóng rổ cực ngầu.
Mọi người đặt cho anh ấy một biệt danh – Cố Thần.
Giọng nói của cô gái cũng thu hút sự chú ý của người khác.
“Đúng rồi, hình như cậu ấy là sinh viên năm cuối trong câu lạc bộ bóng rổ.”
Một số chàng trai cũng tham gia thảo luận.
"Đàn em, sao đột nhiên không tới nữa? Cả đội chúng tôi đều không có người mua nước!"
"Tôi là thư ký của Cố Diễn Châu."
"Thật sao?" Mấy cô gái dài giọng nói, nhìn tôi với vẻ mặt mơ hồ:
"Chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi á? Buổi họp lớp hôm nay là tụ họp gia đình đấy."
Cố Diễn Châu nhìn thấy tôi gặp rắc rối liền chạy tới giải cứu.
"Được rồi được rồi, đừng gây rắc rối với em ấy nữa."
Đến lúc này mọi người tản ra không vây tôi nữa.
Trong đám người có người hỏi: "Tần Thác đâu? Không phải nói Tần Thác từ nước ngoài về rồi sao?"
Nghe đến cái tên đó, cơ thể tôi bắt đầu cứng đờ.
"A Dực, đột nhiên trông em xanh xao vậy?"
Cố Diễn Châu lo lắng nhìn tôi, nhưng tôi vô thức lùi lại một bước.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
"Xin lỗi tôi đến muộn."
Nghe thấy giọng nói này, tôi không khỏi run rẩy toàn thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...