Ông Bố Thiếu Soái


Lúc này, Giang Bách Thần đi lên sân khấu phía trước đại sảnh, dùng tay vỗ micro nói: “Kính thưa các vị khách quý và các vị anh hùng hảo hán, rất cảm ơn mọi người có thể đến đây như đã hẹn, tại đây, chúng tôi muốn tổ chức một đại hội đấu võ, hơn nữa, đại hội lần này còn có khách nước ngoài tham dự, mời mọi người rời bước đến sảnh phía sau.

Cảm ơn”.

Lúc này, cánh cửa bên cạnh sân khấu từ từ được mở ra, lọt vào mắt là một lối đi, xung quanh lối đi được lát đá cẩm thạch màu trắng, đường vân chạm khắc màu vàng kết hợp ánh đèn màu vàng, khiến nơi này trở nên vàng óng ánh.

Sau khi mọi người nghe thấy lời của Giang Bách Thần trên sân khấu, đều bắt đầu đi về sảnh phía sau theo Giang Bách Thần.

Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã cũng theo sau đám đông đi về phía trước, trong lòng anh, nơi thi đấu phải là quảng trường rộng rãi hoặc là võ đài dưới lòng đất ẩm ướt tối tăm, đây là lần đầu tiên anh thấy ngay cả hành lang cũng trang trí xa hoa như vậy.

Sau khi đi qua cánh cửa này, còn có một cánh cửa khác, cánh cửa này cũng được từ từ mở ra bởi sự hợp tác của bảo vệ bên cạnh.

Đầu tiên, lọt vào tầm mắt là chỗ ngồi cho người xem xung quanh, vây thành hình vuông, phía bên trên chính giữa là bốn màn hình tivi, ở giữa là đấu trường của hôm nay, một võ đài đấm bốc.

Mọi người thấy cảnh này liền rào rào bàn tán ở dưới: “Đây là đấu võ mà, nhìn như thi đấu đấm bốc”.


Có một ông lão nói: “Võ đài này không thích hợp cho cao thủ võ lâm quyết đấu”.

Còn có người nói: “Còn không bằng ra khoảng trống bên ngoài để thi đấu”.

Hạng Tư Thành nhìn cảnh trước mắt cũng bật cười, thực ra so tài ở đâu cũng giống nhau, huống hồ có lẽ người nước ngoài thích võ đài như này, hơn nữa việc quan trọng nhất là giành được thắng lợi cuối cùng, lấy được manh mối bí mật của hơn một ngàn năm trước.

Vân Tịnh Nhã ở bên cạnh nhìn cảnh tượng này, trêu chọc Hạng Tư Thành: “Tiểu hòa thượng, xem ra hôm nay anh phải trở thành võ sĩ quyền anh rồi”.

Mọi người đều nói về vấn đề sàn đấu võ, còn có người vì vấn đề sàn đấu võ mà tuyên bố rút lui, kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu rút lui có nghĩa là bỏ lỡ cơ hội tốt.

Giang Bách Thần sớm biết mọi người sẽ nói vậy: “Hôm nay các vị cao thủ võ lâm tụ họp ở đây, vì vừa nãy xảy ra chút việc ngoài ý muốn, cho nên lần này cho mọi người quyền lợi được đánh võ đài, người thắng cuộc có thể giành được giải thưởng cuối cùng, vậy thì cao thủ thi đấu võ công, chứ không phải môi trường, hy vọng mọi người lượng thứ, chốc nữa sẽ tiến hành tuyển chọn để vào nhóm của chúng tôi, nếu có người tự báo gia môn, có thể thi đấu, cuối cùng chọn ra ba người thi đấu với đồng môn nước ngoài, giành thắng lợi cuối cùng”.

Đa số người có mặt trong hội trường đều là đến xem, không ngờ đột nhiên lại có chuyện như này, hội trường liền trở nên yên lặng.

Hạng Tư Thành ở một bên nghe, trước đây quy tắc thi đấu cũng không nói như vậy, đột nhiên cảm thấy Giang Bách Thần này thực sự rất giỏi về quan hệ giao tiếp con người, cũng rất có đầu óc, cũng sẽ có được sự tin tưởng của mọi người, là nhân tài hiếm có.

Lư Thiên Phong nói với Trịnh Nguyên Thiện bên cạnh: “Tôi đoán Hạng Tư Thành đó cũng đến vì manh mối cuối cùng này, tranh thủ chốc nữa phế hắn, anh không được khinh địch đấy”.

Trịnh Nguyên Thiện nhìn về phía Hạng Tư Thành “ừm” một tiếng.

“Ai tình nguyện lên thi đấu đầu tiên?”, người chủ trì trên sàn đấu nói.

Lúc này, Trịnh Nguyên Thiện cởi quần áo, đi đến trước sàn đấu, tay ấn dây lan can xuống, trèo vào, đứng ở giữa võ đài.

Các ông lão của môn phái ở dưới võ đài bắt đầu rì rầm.

“Vừa nãy hòa thượng giống như Lỗ Chí Thâm này đã phế mấy người, thậm chí rất hung mãnh”, một người trong đó nói.


“Tuy người này không có danh tiếng gì, nhưng chiêu thức hung ác, đều là chiêu thức giết người, đấu với hắn, e rằng không chiếm được thế thượng phong!”, một ông lão khác nói.

Mọi người cũng đang bàn luận, không có ai đi lên trước võ đài.

Lư Thiên Phong nghe thấy vậy cũng hơi mất kiên nhẫn, hét xuống võ đài: “Rốt cuộc có ai dám lên đấu không?”
“Nếu không có, vậy thì tôi chiếm một suất”.

Giang Bách Thần đi đến bên cạnh Hạng Tư Thành, muốn hỏi anh có muốn lên võ đài so tài với Trịnh Nguyên Thiện không, đương nhiên Hạng Tư Thành rất muốn, nhân tiện dạy dỗ Lư Thiên Phong, nhưng trong lòng nghĩ hôm nay chủ yếu là đấu võ với người nước ngoài, đương nhiên phải bảo tồn thực lực, anh liền từ chối.

Vậy là Trịnh Nguyên Thiện giành được một suất ngàn năm hiếm có trong khi không động đến một đầu ngón tay.

Lư Thiên Phong ở bên cạnh tự mãn, hắn ta quyết định chơi Hạng Tư Thành trong lúc anh quyết đấu.

Vậy thì, tiếp sau đây mời người thứ hai lên võ đài, chỉ thấy Lý Bình vững chắc đi lên võ đài, nhìn phía dưới xem có người đứng ra ứng chiến không.

Đúng lúc này có một người thanh niên đứng ra nói: “Tôi ứng chiến”.

Người thanh niên này đi lên từ dưới võ đài, Lý Bình mới nhìn rõ, cơ thể gầy gò, chiều cao trung bình, nhìn thế nào cũng không giống người tập võ.


Đương nhiên, chúng ta đều biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, bề ngoài nhìn có vẻ bình thường, nhưng có thể ẩn chứa năng lực không giống với tướng mạo.

Nhưng sự việc không phát triển theo xu thế như mọi người nghĩ, trong vòng ba chiêu, Lý Bình đã hạ gục người thanh niên này, vì chỉ là đấu võ, không ra tay quá nặng, Lý Bình dìu người thanh niên này dậy, hai bên lùi lại, ôm quyền chào nhau.

“Thanh niên bây giờ rất được, vẫn hiểu lễ nghĩa”, mọi người dưới võ đài vui vẻ bàn luận với nhau.

Lý Bình trở thành người được chọn thứ hai.

Tiếp đó chỉ còn lại một vị trí, Hạng Tư Thành nghĩ hai lượt trước không có ai muốn lên võ đài, vậy thì vị trí thứ ba chắc cũng rất nhẹ nhàng.

Người chủ trì mời cao thủ võ lâm thứ ba lên võ đài.

Giang Bách Thần nói: “Anh Hạng, giao cô Vân Tịnh Nhã cho tôi bảo vệ, anh yên tâm đi”.

Hạng Tư Thành gật đầu đi đến phía trước võ đài, kéo dây lan can chui vào, chỉ nghe thấy Vân Tịnh Nhã ở dưới võ đài cổ vũ anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui