Ông Bố Thiếu Soái
Thấy cô gái trong lòng mình nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt sùng bái và hâm mộ, Tiền Thiếu Minh lập tức hằm hè nhìn anh, hừ lạnh nói: “Hừ! Khoác lác không đánh thuế, cái gì cũng dám nói!”
“Thằng nhóc, thích sĩ diện thì cũng phải có thực lực”.
Hạng Tư Thành hờ hững nhìn anh ta: “Liên quan gì tới anh à?”
“Bởi vì cậu đây luôn ngứa mắt với loại người sống dưới đáy xã hội mà còn cố ra vẻ ta đây như các người!”
Hạng Tư Thành cười lạnh một tiếng: “Sao anh biết tôi không mua nổi?”
“Muốn huởng điều hòa free thì tới siêu thị, không nhìn xem nơi này là nơi nào, là nơi để loại người như anh tới sao?”
Cả đám cười ầm lên, không ít người nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt mỉa mai.
Hạng Tư Thành thực sự không muốn nói nhiều với loại óc lợn như thế này, anh đảo mắt một lượt: “Thanh toán ở đâu?”
Tiền Thiếu Minh khịt mũi coi thường.
Đứng trước câu hỏi của Hạng Tư Thành, đám nhân viên bán hàng cũng hơi do dự.
Chỉ có một nhân viên mới tới muốn đề cao thành tích nên đã ra thử.
Coi như liều một phen vậy.
Quẹt thẻ, thanh toán thành công!
Một trăm bảy mươi lăm triệu!
Ông trời của tôi ơi, nhặt được tiền rồi, kiếm tiền dễ quá đi mất!
Đám nhân viên bán hàng sắp nổ tung luôn rồi.
Bọn họ không hề biết Hạng Tư Thành là ai, nhưng không ngờ một người như thế lại có thể bỏ ra hơn trăm triệu để mua căn biệt thự xịn nhất ở đây.
Đám nhân viên bán hàng ghen tỵ không thôi, ai cũng hối hận về quyết định vừa rồi.
Tiền Thiếu Minh thì há hốc mồm, nhìn tờ đơn tuôn ra từ máy quẹt thẻ, trên mặt chỉ toàn nét bàng hoàng.
Có hơn một trăm triệu thật hả?
“Căn số bảy và căn số tám chưa có ai mua đúng không?”
Anh vừa dứt lời, trong đầu đám nhân viên hiện lên nhưng suy nghĩ khác nhau.
“Đây… Đây rõ ràng là muốn mua một căn nữa mà!”
“Lần này đừng hòng ai tranh được với tôi”.
Đám nhân viên bán hàng đổ xô tới, như những chú chó sữa đang ăng ẳng đòi ăn.
“Anh à, anh thích căn nào?”
“Ông chủ, tôi cho rằng căn số tám được đấy ạ, điều kiện ánh sáng tốt, hơn nữa số tám còn là số may mắn”.
“Anh ơi, mua hàng không mua hai, xét theo tử vi thì số chẵn dễ xảy ra sự cố, số bảy hợp với anh đó ạ”.
“Mua hết là được thôi mà”.
Đoàng!
Tất cả đều chấn động vì câu nói này.
Thật là “vô nhân tính”!
Số bảy, số tám, số chín, chẳng khác nào mua hết ba căn biệt thự đối diện với hồ Lam ở phía nam.
Vẻ mặt của Tiền Thiếu Minh đã chết lặng rồi, giá mua ba căn biệt thự bằng cả gia tài của nhà họ Tiền luôn rồi, vậy mà vừa rồi anh ta còn ngốc nghếch lên mặt với người ta, đúng là nực cười!
Đang định lén lút chuồn mất thì một bóng người chặn anh ta lại.
Hạng Tư Thành cười cợt nhìn anh ta: “Bây giờ muốn đi hả? Không ở lại đây hưởng điều hòa free với tôi một lát đã?”
Khóe môi của Hạng Tư Thành hơi nhếch lên, tên Tiền Thiếu Minh này cũng biết điều đấy chứ.
Đang rảnh nên anh định trêu chọc anh ta thêm vài câu nữa, nhưng chuông điện thoại bỗng vang lên, cầm lên xem thì thấy Vân Tịnh Nhã gọi tới.
Giọng nói của Vân Tịnh Nhã hơi ngưng trọng: “Thạch Thái hẹn chúng ta tối nay đi ăn cơm, thời gian là tám giờ, tại Thiên Lan Các”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...