Ông Bố Thiếu Soái


Đường Đỉnh Sơn đổ mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ một chút nữa thôi là ông cụ Khúc không qua khỏi rồi.
Đường Đỉnh Sơn lau mồ hôi trên trán, xua tay nói: “Qua cơn nguy kịch rồi”.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cái gì? Thực sự rất cám ơn ông.

Thầy Đường, ông chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Khúc chúng tôi!”
Lúc này, Vương Trạch cũng đứng lên, kiêu ngạo nói: “Thầy tôi đích thân ra tay, tất nhiên là ông cụ Khúc sẽ không sao rồi.


Chỉ có điều vừa rồi thằng nhóc này mở miệng quấy rối, còn nói nhăng nói cuội, rõ ràng là muốn hại ông cụ Khúc đây mà”.
“Đúng thế, nếu không nhờ thầy Đường chín chắn trầm ổn thì nhất định sẽ bị thằng nhóc này làm ảnh hưởng”.
“Coi mạng người như cỏ rác, nhất định không thể bỏ qua được!”
Anh ăn nói lung tung thì kệ anh, nhưng nếu vì anh mà ông cụ Khúc mất mạng thì tất cả mọi người đều sẽ gặp vận rủi theo anh.
“Láo lếu!”
Người khác không hiểu, nhưng ông ấy thì biết rất rõ, nếu không nhờ Hạng Tư Thành chỉ dẫn ông ấy châm cứu thì e rằng lúc này ông cụ Khúc đã biến thành một tấm thi thể lạnh buốt rồi.
Ngay sau đó, ông ấy lập tức nói với Khúc Thành: “Anh Khúc, nếu anh muốn cám ơn thì phải cám ơn cậu đây mới đúng.

Vừa rồi nếu cậu ấy không nhắc nhở thì có lẽ ông cụ Khúc đã không qua khỏi rồi”.
Ông ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người thay đổi sắc mặt.
Vương Trạch ngoáy lỗ tai, tưởng là mình nghe nhầm: “Thầy à, thầy không nhầm đó chứ? Thằng nhóc này còn không có giấy phép hành nghề y, sao có thể nhắc nhở thầy được?”
“Đúng thế, thầy Đường, loại người này không đáng để thầy thương hại đâu”.
Tất cả mọi người đều cho rằng Đường Đỉnh Sơn không đành lòng nhìn Hạng Tư Thành chịu phạt, vậy nên mới cố tình nói như thế.
Đường Đỉnh Sơn trợn mắt lườm Vương Trạch.
Thấy thầy mình nổi giận thật rồi, Vương Trạch rụt cổ lại: “Con… Con không dám”.
Vương Trạch lắc đầu: “Con không biết”.

“Tất nhiên là anh không biết rồi!”
Chuyện gì cũng cần tuần tự, học thuật cần nghiên cứu sâu xa.
Mặc dù Đường Đỉnh Sơn có tiếng tăm lẫy lừng, nhưng đứng trước mặt Hạng Tư Thành, ông ấy vẫn bày tỏ thái độ ham học hỏi, chắp tay nói với anh: “May nhờ có cậu đây chỉ bảo! Nếu không chê thì mong cậu hãy để lại địa chỉ, lão Đường này sẽ tới tận nhà học hỏi đôi điều”.
Khi nhìn về phía Hạng Tư Thành, ánh mắt của Vương Trạch trở nên đờ đẫn.
Quý Môn Cửu Châm!
Hơn nữa thầy ông ta là Đường Đỉnh Sơn - một trong bốn thần y nổi tiếng nhất Hoa Hạ, vậy mà phải hạ mình nói muốn tới nhà học hỏi, thể diện ấy phải lớn đến mức nào đây?
“Tôi xin phép nói lời xin lỗi vì sự vô lễ vừa rồi của mình”.
“Ha ha… Cậu trai trẻ, không ngờ cậu không chỉ giỏi đánh cờ, mà còn có y thuật cao siêu như thế! Đúng là khiến lão già này phải ngạc nhiên”.
Hà Trung Huân ở bên cạnh cũng cười nói: “Sau này có thời gian rảnh thì tới nhà tôi làm khách rồi so tài đánh cờ nhé! Dù sao trong ván cờ hôm nay, cậu cũng thắng tôi một nước, tôi cảm thấy không cam lòng cho lắm, ha ha…”
Biểu cảm của mọi người đã chết lặng rồi.
Hà Trung Huân là ai?

Giờ phút này, ánh mắt của mọi người không chỉ đơn giản là chấn động nữa rồi.

Bất kể lúc trước anh là ai, thì bây giờ cũng đã có được sự ưu ái của ông Hà - kỳ thánh Hoa Hạ, cùng với thần y Đường Đỉnh Sơn, chỉ hai mối quan hệ này thôi cũng đã giúp anh đứng trên đỉnh cao rồi.
Đường Đỉnh Sơn lườm Vương Trạch một cái: “Đồ xấc láo, đứng ngây ra đó làm gì nữa? Mau tới đây xin lỗi cậu ấy đi!”
Hạng Tư Thành chẳng hề để ý tới lời xin lỗi của Vương Trạch.

Anh nhìn đồng hồ, không ổn rồi, nếu không đi mua nhà ngay thì người ta sẽ tan làm mất.
Sau khi chào tạm biệt, anh rời khỏi bệnh viện, rảo bước tới khu biệt thự cao cấp và xa hoa nhất thành phố Thiên Hải - trung tâm kinh doanh biệt thự Ôn Tuyền Nhất Phẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui