Nửa đêm Niệm Tương bừng tỉnh, nàng mơ thấy ác mộng, mơ thấy hai người Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành cả người đầm đìa máu tươi, sau đó ngủ không được nữa.
Vốn định tìm Chu Tử Thư tâm sự, kết quả phát hiện cả hai người đều không ở nhà, đáy lòng đột nhiên trào ra một dự cảm không tốt, Niệm Tương liền ra ngoài tìm.
Quả nhiên, trong rừng cây cách Tứ Quý sơn trang không xa, Niệm Tương thấy Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành bị Diệp Bạch Y đánh ngã, ba người đang giằng co.
"Cha! Tiểu cha!!" Nhìn thấy Diệp Bạch Y giương kiếm bổ về phía hai người, Niệm Tương không chút do dự chắn trước mặt họ.
"Niệm Tương?!!"
"Nha đầu, sao con lại ra đây!!"
"Cha, tiểu cha, xảy ra chuyện gì? Vì sao Diệp sư tổ......"
"Đừng gọi ta là sư tổ!" Diệp Bạch Y đột nhiên lạnh giọng ngắt lời Niệm Tương: "Nha đầu, ngươi tới đúng lúc lắm! Ta hỏi ngươi, cái gì mà không phải người thế này, cái gì mà ta truyền Lục Hợp Thần Công cho bọn chúng, đều là ngươi bịa chuyện có đúng không?!!"
"Không có!!" Niệm Tương nhíu mày: "Những chuyện đó đều là thật! Ở thế giới của con, tiểu cha và cha đúng thật là đã tu tập Lục Hợp Thần Công, trên đời này ngoài người ra không có người thứ hai, chỉ có người có thể truyền lại cho bọn họ."
"Không thể nào!" Diệp Bạch Y chém đinh chặt sắt phủ nhận: "Lục Hợp Thần Công ta còn không truyền cho Dung Huyền, sao có thể truyền cho người Quỷ cốc! Huống chi hắn còn là tên cầm đầu ác quỷ!!"
"Quỷ cốc? Người Quỷ cốc thì thế nào?" Vẻ mặt Niệm Tương mờ mịt, lúc nàng hiểu chuyện thì Quỷ cốc chỉ là một hoang cốc bị phong bế, là nơi mỗi năm thanh minh nàng sẽ cùng hai người cha đến tế bái cố nhân, đương nhiên, việc tiểu cha của mình từng là Cốc chủ Quỷ cốc nàng cũng biết, chẳng qua thân phận này sớm đã trôi đi trong dòng sông thời gian mênh mông.
"Người Quỷ cốc làm nhiều việc ác, không thể tha thứ!! Ta tuyệt đối không để bọn chúng làm hại nhân gian!!"
Ôn Khách Hành vừa nghe Diệp Bạch Y nói vậy liền hô lớn: "Tốt lắm, ông tới giết ta đi! Giết đi!"
Một tay Chu Tử Thư ôm lấy vai Ôn Khách Hành, một tay che trước ngực hắn: "Lão Ôn, đệ bình tĩnh một chút! Niệm Tương, con tránh ra, việc này không liên quan tới con! Diệp tiền bối, Niệm Tương vẫn là đứa nhỏ, có gì cứ nhằm vào sư huynh đệ chúng ta đi!"
"A Nhứ, nói với ông ấy có ích gì! Nha đầu, con lại đây!"
"Được, hôm nay ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"
"Không cho người động vào họ!" Niệm Tương trực tiếp rút nhuyễn kiếm bên hông ra, thân ảnh nho nhỏ che trước mặt hai người lớn không chút dao động, Niệm Tương đỏ hốc mắt, nhìn trưởng bối trước mắt mình đã từng vô cùng tôn trọng, cắn răng nói: "Người Quỷ cốc thì thế nào? Nếu nhân gian có đường, ai lại muốn xuống địa ngục chứ? Ai lại không muốn làm người mà lại làm quỷ chứ?"
"Con được họ nhặt được ở bờ sông cạnh Quỷ cốc, con sinh ra ở Quỷ cốc, lớn lên ở Quỷ cốc, con là con gái của Cốc chủ Quỷ cốc, như vậy thì con nên chết sao? Những người tham lam, ngu xuẩn, danh môn chính phái ép chết đồ đệ người thì nên sống sao?"
"Tiểu cha của con làm tất cả, chẳng qua là muốn báo thù cho phụ mẫu, có gì sai? Đúng rồi, lại nói những người đó cũng đều từng ép chết người Dung gia, người nên cảm tạ tiểu cha báo thù thay cho đồ đệ của người mới đúng! Sao người có thể ra tay với tiểu cha??"
"Ân ra ân, thù ra thù, hôm nay ta giết hắn, sau này......"
Niệm Tương tức giận đến không lựa lời mà ngắt lời Diệp Bạch Y, hét lớn: "Hôm nay người động vào tiểu cha, người chính là tên khốn kiếp vong ân phụ nghĩa!!"
"!!!"
Vừa nãy Diệp Bạch Y đã động vào tổ kiến lửa rồi!
Hiện trường đột nhiên an tĩnh trong chớp mắt, Diệp Bạch Y không nghĩ tới một thế hệ Trường Minh kiếm tiên như mình, sống hơn trăm tuổi, thế mà lại bị một tiểu cô nương chỉ vào mũi mắng, ông nhịn rồi lại nhịn, run run nói cho hết lời: "Ngươi tránh ra, ta chỉ giết Ôn Khách Hành......"
Niệm Tương không suy nghĩ được nhiều nữa, hướng Diệp Bạch Y la lớn: "Cha và tiểu cha đồng sinh cộng tử ân ái không rời, người một hai phải chia rẽ bọn họ như thế, sao người không cạo trọc đầu đi, người là Pháp Hải hòa thượng sao?!!"
Người là Pháp Hải hòa thượng sao? Người là Pháp Hải hòa thượng sao?......
Mấy chữ này không ngừng xoay chuyển trong đầu bdy, tức giận đến lùi về sau vài bước, thiếu chút nữa đã ngất đi.
"Phốc......"
Thời khắc mấu chốt, phía sau Niệm Tương đột nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ.
Sau đó mọi tầm mắt đều dừng trên người Chu Tử Thư, Chu Tử Thư nhịn cười run rẩy cả vai, nói với Niệm Tương: "Niệm Tương, không được nói chuyện với trưởng bối như thế!!" Pháp Hải ha ha ha ha ha ha......
Cho nên trọng điểm là chỉ Pháp Hải sao? Ân ái không rời gì đó đâu? Xin cam bái hạ phong.
Niệm Tương chớp mắt, rốt cuộc bình tĩnh lại, hít sâu một hơi mới ngoan ngoãn nhận lỗi: "Thực xin lỗi Diệp sư tổ.
Nhưng mà, con vẫn không cho phép người tổn thương họ! Nếu người còn muốn giết họ, thì cứ giết con trước đi! Dù sao nếu không được họ nhặt về, con cũng không thể sống đến ngày hôm nay!"
"Ngươi! Ngang bướng hồ đồ! Đều là một đám ngu xuẩn ngang bướng hồ đồ!"
Diệp Bạch Y lại lần nữa nhấc kiếm lên, Ôn Khách Hành nhanh chạy tới kéo Niệm Tương lại, nhưng lại kéo vào một khoảng không......!Niệm Tương trực tiếp biến mất trước mặt họ.
Ôn Khách Hành đột nhiên quay đầu nhìn Chu Tử Thư, y nhẹ nhàng gật đầu: "Chắc là con bé trở về rồi."
Lúc này Ôn Khách Hành mới thở phào nhẹ nhõm, tức giận nhìn Diệp Bạch Y nói: "Ông cũng tận mắt nhìn thấy rồi, con bé không có lừa ông!! Ông vừa lòng chưa?"
Diệp Bạch Y ngẩn người, sau đó hừ lạnh một tiếng, làm bộ làm tịch thu kiếm trở về, chắp tay sau lưng như cao nhân: "Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác......"
Dù sao ý của lão nhân cứng miệng mềm lòng chính là muốn buông tha cho hai người, buông lời nói tàn nhẫn xong liền phần phật bay đi như lúc tới.
Hai nam nhân trọng thương đều ngơ ngẩn một lát mới đỡ lấy nhau tập tễnh đi vào nhà.
Hôm sau, Trương Thành Lĩnh kinh ngạc phát hiện mới chỉ qua một buổi tối thôi, cả sư phụ lẫn sư thúc đi ra ngoài bắt trộm thế mà đều bị thương không nhẹ, cả tiểu muội muội của cậu cũng ném......!A, không phải, nghe nói là Tương muội muội về nhà rồi.
Trương Thành Lĩnh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cậu không kịp suy nghĩ, đã bị sư phụ dạy dỗ huấn luyện càng nghiêm khắc hơn, khiến cậu không có thời gian suy nghĩ đến việc khác.
***********
Bên kia, trở lại thế giới của mình, Niệm Tương tức giận lập tức đi tìm phu phu hai người hỏi thăm việc năm đó của Diệp Bạch Y.
"Khụ......! thật ra Diệp sư tổ của con chỉ là cứng miệng mềm lòng mà thôi, khi đó ông ấy cũng không làm khó chúng ta, sau đó cũng giúp chúng ta rất nhiều." Chu Tử Thư cười cười nói giúp Diệp Bạch Y mấy câu.
Ôn Khách Hành một bên rì rầm: "Lão yêu quái kia độc miệng, lại hay ra vẻ, nếu không phải sau đó ông ấy trượng nghĩa, hừ......"
Chu Tử Thư cười: "Không bao lâu nữa chúng ta cũng sẽ là lão yêu quái."
Ôn Khách Hành lập tức vứt bỏ Diệp Bạch Y, cười với Chu Tử Thư: "A Nhứ của chúng ta là lão yêu quái đẹp nhất! Chúng ta cũng là đôi lão yêu quái ân ái nhất!"
Niệm Tương: "......" Mình đã tạo nghiệt gì a, sao vừa mới trở về đã bị cho ăn nhiều cẩu lương như vậy chớ.
"Đúng rồi, tiểu cha và cha bên kia đã biết Triệu Kính mới là kẻ đầu sỏ gây tội, tiểu cha đáp ứng với con nhất định sẽ làm thịt gã, hiện tại cô cô cũng đi theo cô phụ về Thanh Phong Kiếm phái, cô phụ nói trưởng bối và sư huynh đệ của cô phụ rất tốt, sẽ đối xử tốt với cô cô......!Con nói sai rồi sao? Sao hai người lại có biểu tình như thế này?"
Phu phu hai người đột nhiên thay đổi sắc mặt, Niệm Tương cảm thấy đã nhận ra gì đó: "Có phải là Thanh Phong Kiếm phái có gì......"
Ôn Khách Hành nắm chặt quyền, cho dù đã qua bao lâu hắn cũng không quên được lúc Cố Tương chết trên tay mình, quên không được lúc hắn phủ một mảnh vải đỏ lên thi thể của đôi phu thê trẻ kia, cảm giác đau đớn tột cùng.
"Lão Ôn......" Chu Tử Thư lo lắng nhìn Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành nhẹ nhàng chậm chạp thở một hơi, cười với Chu Tử Thư tỏ vẻ mình không sao, mới nhìn Niệm Tương nói: "Sư phụ của Tào Úy Ninh là chưởng môn Thanh Phong Kiếm phái Mạc Hoài Dương, giả danh đi chúc mừng để tiến vào Quỷ cốc, tự tay giết Tào cô phụ của con, cô cô của con cũng chết trên tay lão.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...