Chương 583
“Ừ, nó cũng không rẻ.”
“Hèn gì, trong tối nay phải tìm được vì sợ người khác nhặt được!”
“Nó không nhất thiết phải đặt về tiền bạc nhưng nó cũng không quá rẻ, hơn nữa nó còn có ý nghĩa đặc biệt với tôi.
Hơn nữa, vào thời điểm đó người tặng tôi đã nói rằng trong tương lai lúc nào tôi cũng phải đeo theo nó.
Nó luôn được đeo quanh cổ và không được phé cởi ra cho dù nó ở trong phòng tắm.
“Có thể là từ bạn trai cô sao?”
“Bạn trai cũ.
Trên đường phố New York, một người đàn ông cao lớn đứng đó, hài lòng nhìn chiếc chìa khóa nhỏ buông thống trên người phụ nữ, hình cánh hoa mặt trời và ánh sáng lấp lánh của kim cương lóe sáng dưới ánh mặt trời trong đáy mắt.
“Đi đâu cũng đeo theo!”
“Đeo nó trên cổ của cô mọi lúc!”
“Hiểu rồi.”
“Dù có đi tắm cũng không được cởi ra!”
“Được.”
Có rất nhiều hình ảnh và âm thành đều được đổ vào đầu và tai anh.
Những cơm đau nhói trước đây, bây giờ dường như chồng chất.
Hoàng Trường Minh đau đầu ngã xuống đất, lưng dựa vào tường, gân xanh trên đôi tay ôm đầu giật giật như sắp vỡ ra bất cứ lúc nào, từng đợt tê rần khiến đôi môi mỏng run lên, đau đớn tột cùng.
Trần Phong Sinh vội vàng bước tới, cố gắng đỡ anh dậy: “Trường Minh, anh không sao chứ?”
Hoàng Trường Minh vẫn ôm chặt lấy đầu, đau đớn làm sắc mặt biến dạng, cuộn tròn như con tôm.
Trần Phong Sinh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt anh đau đớn như vậy, ngay một giây sau ngón tay như cắm sâu vào đầu anh, đôi mắt sâu thẳm kia đờ đẫn, nhìn vào không trung như không hề có tiêu điểm.
“Trường Minh, Trường Minh…
Hoàng Trường Minh cuối cùng khó khăn nói: “Phong Sinh, giúp tôi!”
Chập tối, mặt trời như chìm xuống phòng bệnh.
Lam Ngọc Anh nghiêng người và nhẹ nhàng kéo chăn bông đắp cho Bánh Bao.
Không tốn quá nhiều thời gian cho việc ăn uống, có thể là do cơ thể yếu sau ca phẫu thuật, Bánh Bao đã ngáp từ rất sớm, cô ngồi trên giường vỗ về cậu bé, miệng hơi há ra ngủ thiếp đi.
Bên cạnh có một cây kim trên mu bàn tay nhỏ bé của cậu bé.
Lam Ngọc Anh bước tới và hôn lên đôi má nhỏ của cậu bé.
Ngay lúc này phòng bệnh được mở ra, vừa quay đầu lại đã thấy Hoàng Thanh Thảo xách túi đi vào, dường như chú ý tới Bánh Bao đang ngủ, đột nhiên phát ra âm thành giày cao gót.
Lam Ngọc Anh đi tới, không nhịn được hỏi: “Cô à, cô có nhìn thấy Hoàng Trường Minh không? “Trường Minh?” Hoàng Thanh Thảo kinh ngạc.
Lam Ngọc Anh gật đầu lia lịa, đồng thời liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Đúng vậy, anh nói buổi trưa đi đến phòng bệnh của bác sĩ Trần, đến bây giờ vẫn chưa về!”
“Để cô đi xem sao!” Hoàng Thanh thảo nghe vậy lại xách túi ra khỏi phòng bệnh.
Năm sáu phút sau, Hoàng Thanh Thảo lại quay trở lại phòng bệnh, bà ấy mở cửa phòng, tay vẫn cầm điện thoại di động, giống như vừa mới gọi xong.
Thấy bà ấy cau mày đi vào, Lam Ngọc Anh vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy cô?”
“Cửa phòng làm việc của Trần Phong Sinh bị khóa, điện thoại Trường Minh đã tắt máy, nhưng cô đã gọi cho Phan Duy!” Hoàng Thanh thảo lắc điện thoại với vẻ mặt khó hiểu: “Phan Duy nói rằng Trường Minh đang đi công tác ở Mỹ và chỉ mới biết khi nó gửi tin nhắn nhờ anh ấy chăm sóc cho Đậu Đậu.
Điều này thật sự rất kỳ lạ.
Tại sao Trường Minh lại đi công tác một mình? Không phải khi đi công tác phải mang trợ lí đi theo sao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...