Chương 505
Cũng không có ai ấn dừng thang máy lại, Lam Ngọc Anh để tay sau lưng, ấp ủng nói: “À, về việc phỏng vấn của chủ tịch Phan, cảm ơn anh.”
“Không sao.
Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh nhếch lên đầy ẩn ý.
Đầu ngón tay Lam Ngọc Anh cầu vào nhau, cửa tháng máy trước mắt có từ từ mở ra, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phan Duy.
Hai người cũng bước ra khỏi thang máy, Hoàng Trường Minh lấy chìa khóa xe trong túi ra: “Cô đợi tôi một chút, tôi đi lấy xe.”
Cô còn chưa kịp nói thì Hoàng Trường Minh đã nhanh chóng bước đi, dường như sợ cô không nghe theo sắp xếp của mình nên anh vươn tay lấy chiếc máy tính mà cô đang mang đi luôn.
Lam Ngọc Anh không còn cách nào khác đành phải đứng tại chỗ chờ.
Cánh cửa sau lưng cô được đẩy ra, nghe thấy có tiếng bước chân đi đến nên cô tránh qua một bên.
“Cô Ngọc Anh.”
Một giọng nam trung niên vô cùng quen thuộc.
Lam Ngọc Anh quay đầu lại thì nhìn thấy Lê Hoài Lâm trong bộ quần áo bình thường, cô gật đầu chào: “Chào chú Lâm”
Có vẻ như người này cũng đến đây để giải quyết công việc, mặc dù ông ấy ăn mặc giản dị nhưng lại đi cùng với một thư kí mặc vest chỉn chu, trên tay còn mang theo túi công văn.
Dường như trước khi chào cô thì anh ta đang báo cáo công việc với ông ấy.
“Cô đến đây có công việc gì sao?” Lê Hoài Lâm cười hỏi cô.
“Tôi đến đây để phỏng vấn, vừa xong.” Lam Ngọc Anh trả lời.
Lê Hoài Lâm gật đầu, liếc nhìn chiếc xe màu đen đã đậu ở cửa: “Thì ra là như vậy, xem ra chúng ta rất có duyên với nhau.
Cô đi đầu, tôi bảo tài xế đưa cô đi?”
“Không cần đầu
Lam Ngọc Anh lắc đầu, nói quanh co: “Tôi còn có ban…”
Lúc nói nửa câu sau giọng cô hơi mất tự nhiên.
Bởi vì đột nhiên nhớ ra thân phận của đối phương, lần trước ở câu lạc bộ cũng chỉ là trùng hợp, nhưng nếu lại để ông ấy nhìn thấy mình và Hoàng Trường Minh đi chung thì sẽ gây ra hiểu lầm.
Dù sao thì ông ấy cũng là bố của Lê Tuyết Trinh.
Lê Hoài Lâm nghe vậy thì gật đầu nói: “Vậy được rồi, tôi còn có việc, có cơ hội lại trò chuyện với nhau.
“Vâng, tạm biệt.” Lam Ngọc Anh vội vàng nói.
Hình như Lê Hoài Lâm thật sự có việc, ông ấy không nói gì nữa mà cùng thư ký đi nhanh về phía chiếc xe màu đen.
Lam Ngọc Anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy ông ấy đi khỏi.
May quá, ông ấy không gặp được.
Từ khi biết ông ấy là bố của Lê Tuyết Trinh thì trong lòng cô rất rối bời, cảm thấy rất mâu thuẫn.
Nhưng qua mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi, cô lại thấy ông ấy rất khác với mẹ của Lê Tuyết Trinh.
Có thể là vì trước giờ bọn họ không có quan hệ gì với nhau nên khi nói chuyện với người khác mới có thể kiên nhẫn mim cười, không khiến người khác khó chịu, hơn nữa đối phương cũng là một người sống rất tình cảm.
“Bip.”
Đột nhiên một tiếng còi vang lên bên tai.
Lam Ngọc Anh còn đang ngần người nhìn theo bóng dáng của Lê Hoài Lâm nên bị dọa giật mình, lúc này mới thấy không biết từ lúc nào đã có một chiếc Land Rover màu trắng dừng lại bên cạnh cô, cửa bên ghế phụ được mở ra từ bên trong.
Cô lại nhìn qua, thấy chiếc xe màu đen đã lái đi rồi mới ngồi vào xe.
Hoàng Trường Minh không nhìn cô cũng không mở miệng nói chuyện, hai tay anh đặt trên tay lái, nhưng chân mày nhíu lại, dáng vẻ không vui.
Lam Ngọc Anh không hiểu tình hình, cứ im lặng thắt dây an toàn.
Gần như ngay lúc cô thắt dây an toàn xong thì chiếc Land Rover trắng này cũng phóng ra như một mũi tên đã lên dây.
Tốc độ xe rất nhanh, liên tiếp vượt qua mấy chiếc xe cùng lúc, lúc quay đầu cũng không hề giảm tốc độ, đến khi cô hoảng sợ vươn tay nắm lấy tay vịn trên đầu thì phong cảnh bên ngoài xe mới chậm rãi lướt qua.
Lam Ngọc Anh nhìn xuống đầu gối của mình, nghĩ về nội dung phỏng vấn mà mình cần phải chỉnh sửa lại.
Chủ tịch Phan là nhân vật quan trọng, biên tập cũng rất coi trọng, cô cũng tính thử trong lòng xem nhiệm vụ này còn phải phỏng vấn bao nhiều người nữa.
Đến khi xe phanh lại, cô mới nhận ra xe đã dừng lại.
Ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ cô mới nhận ra đã đến dưới lầu nhà cô rồi.
“Người ta đã đi bao lâu rồi mà cô vẫn còn suy nghĩ sao?”
Một giọng nói trầm ổn vang lên, Lam Ngọc Anh bối rối: “Há?”
“Dù có nghĩ thế nào thì cũng vô dụng thôi.
Hoàng Trường Minh vẫn cau mày, chế nhạo: “Hai người không có khả năng đầu, bác Lâm thừa tuổi làm bố cô đấy.”
Cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng hiểu anh đang nói gì.
“Anh đang nói cái gì vậy hả?” Cô cau mày, cảm thấy vô lý: “Tôi không có khẩu vị nặng như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...