**********
Chương 362: Kiên nhẫn cả đời
Lam Ngọc Anh nghe vậy, lắc đầu: “Tớ không biết.
“Cá nhỏ, tớ thật sự không biết.
Cô thở dài, nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi xổm phía trước: “Hiện giờ toàn bộ tâm trí tớ đều đặt ở chỗ bánh bao nhỏ, trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh của thằng bé, có thể cậu không hiểu cái cảm giác sung sướng khi mất đi rồi lại có được ấy, đó không phải một đồ vật hay việc gì, đó là con của tớ, tớ chỉ hận không thể bù đắp lại toàn bộ tình thương suốt bốn năm qua lại cho thằng bé
Cô thực sự không biết, bởi vì cô chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
Cô và Hoàng Trường Minh đã chia tay từ bốn năm trước, hơn nữa người nói chia tay cũng là anh, không ngờ đứa con của hai người vẫn còn, lại khiến hai người xích lại với nhau.
Cô không biết Hoàng Trường Minh nghĩ thế nào nhưng cô chưa hề nghĩ đến việc nối lại tình xưa, ít nhất là lúc này chưa hề muốn.
Trương Tiểu Du có thể hiểu được suy nghĩ của cô, vỗ nhẹ lên tay cô: “Chúng ta đi dạo ở đằng trước đi.”
Lúc xếp hàng thanh toán, Lam Ngọc Anh nhìn thấy xe đẩy chất đầy hàng hóa, cực kỳ ngạc nhiên: “Cả nhỏ, sao cậu mua nhiều thế?” “Ừ nhỉ, tớ cũng không nghĩ sẽ nhiều thế!” Trương Tiểu Du nhún vai.
Lam Ngọc Anh lo cho thân thể của cô ấy, ba tháng đầu mang thai phải rất cẩn thận: “Đợi lát nữa tớ đưa cậu về, bây giờ cậu không tiện”
Trương Tiểu Du gật đầu cười, ôm lấy cô: “Cậu là tốt nhất.
Sau khi ra về, mặt trời đã bóng về tây, đây là lúc tan tầm nên rất khó bắt xe.
Lam Ngọc Anh nhìn taxi nào cũng đầy khách, lấy điện thoại ra định gọi cho chú Lý, định phiền chú ấy đi một chuyến.
Cuộc gọi còn chưa kết nối đã thấy Trương Tiểu Du vẫy tay về phía nào đó.
“Tổng giám đốc Hoàng, bên này!”
Lam Ngọc Anh và bánh bao nhỏ đều quay sang, một chiếc Land Rover màu trắng đang đỗ ở ven đường.
Trương Tiểu Du giải thích: “Tớ gọi điện thoại cho tổng giám đốc Hoàng đấy, anh ấy đưa tớ về chung cư xong thì ba người cùng về, tiện đường mà!”
Lam Ngọc Anh đành ôm bánh bao nhỏ lên xe.
Land Rover dừng dưới chân chung cư, nhớ đến trong cốp xe có không ít đồ mà Trương Tiểu Du mua, Lam Ngọc Anh định xuống xe xách giúp nhưng Hoàng Trường Minh nhanh chân hơn, quay đầu nhắn cô: “Cô và Đậu Đậu cứ chờ trong xe đi, tôi giúp cô ấy mang lên!” “Vâng.” Lam Ngọc Anh cảm kích gật đầu.
Hoàng Trường Minh lấy hai túi đồ ở cốp xe ra rồi cùng Trương Tiểu Du đi lên phòng.
Từ đầu đến cuối hai người đều không nói câu nào, mãi khi vào đến thang máy Hoàng Trường Minh mới khẽ hỏi: “Sao rồi?” “Hôm nay tôi có thay anh tìm hiểu, tôi hỏi Ngọc Anh có dự định gì với anh không” Trương Tiểu Du kể lại câu chuyện, nói cơ bản lại cho anh biết: “Cô ấy nói không biết, hiện tại toàn bộ tâm trí đều đặt trên người con, không nghĩ gì khác, chỉ muốn bù đắp lại tình cảm mẹ con bị thiếu hụt!”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, khẽ mím môi: “Ừ, tôi biết rồi.”
Trương Tiểu Du thấy lông mày anh nhíu lại, vội vã nói tiếp: “Tổng giám đốc Hoàng, anh đừng nản chí, tôi thấy bây giờ Ngọc Anh nghĩ như thế cũng là bình thường, nhưng có một việc tôi có thể khẳng định, mấy năm nay Ngọc Anh vẫn luôn độc thân.” “Cô Trương, cảm ơn.
Sau còn cần cô giúp đỡ nhiều rồi.” Hoàng Trường Minh hơi nhếch miệng, nói rất chân thành.
“Gì chứ." Trương Tiểu Du gãi đầu, thở dài: “Tổng giám đốc Hoàng này, về sau việc này đừng để một người phụ nữ mang thai như tôi làm nữa.
“Phụ nữ mang thai thì làm sao?” Hoàng Trường Minh nhướn mày.
“Tôi không muốn làm nội gián chứ gì nữa.
Trương
Tiểu Du phàn nàn.
Hoàng Trường Minh gật đầu, sau đó nhìn về phía cô: “Đừng suy nghĩ nặng nề thế, cô là nằm vùng.
Trương Tiểu Du: “
Chẳng lẽ không giống nhau à?
Thôi, từ lúc ở nhà Hoàng Trường Minh bốn năm trước cô đã làm nội giản một lần rồi, giờ cũng là trước lạ sau quen mà thôi.
Thang máy đến tầng dừng, Hoàng Trường Minh giúp cô mang đồ vào đến tận cửa
Lúc mở cửa, Trương Tiểu Du do dự một lát, nghĩ ngợi rồi vẫn nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Hoàng, tôi mong anh đừng cố ép Ngọc Anh, dù sao hai người chia tay đã bốn năm rồi, tôi cảm thấy phải từ từ mới như xưa được
Hoàng Trường Minh đặt đồ ở đầu nhà rồi đứng thẳng lại.
Bên trong đôi mắt thâm sâu tĩnh lặng của anh tràn ngập sự sâu sắc: "Yên tâm, tôi có kiên nhẫn cả đời này” Trương Tiểu Du nghe vậy hơi run lên, sau đó yên tâm cười.
“Bà xã, em về rồi à?”
Dường như nghe thấy tiếng nói chuyện, từ bên trong truyền ra giọng nam trầm ấm.
Ngay sau đó, Trần Phong Sinh mà bình thường khi làm việc luôn khoác blouse trắng còn trong đêm lại mang hình tượng quý công tử đi tới, anh ấy đang đeo tạp dề, lại còn là loại họa tiết hoa nhí Hàn Quốc.
Thấy Hoàng Trường Minh, Trần Phong Sinh rất lúng túng nhưng muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.
“Phong Sinh, tôi không ngờ anh lại có thiên phú trong lĩnh vực này đấy.” Hoàng Trường Minh nheo mắt, giọng điệu chế nhạo.
“Khụ!” Trần Phong Sinh hạ thấp giọng, mất tự nhiên nói: “Đừng hiểu lầm, là cô giúp việc trong nhà nấu, tôi chỉ phụ một chút thôi.”
Hương thơm món ăn dần truyền đến, Trương Tiểu Du tốt bụng không vạch trần, lại còn cùng giấu diễm: “Tổng giám đốc Hoàng, tay nghề của cô ấy rất khá, hay là bảo Ngọc Anh với Đậu Đậu lên đây, mọi người ở lại dùng cơm xong hằng về?" “Không được, anh chỉ nấu hai người bọn mình thôi!” Trần Phong Sinh bật thất.
“.” Trương Tiểu Du đành mặc tên ngốc này luôn.
Gương mặt điển trai của Trần Phong Sinh đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhất là vì ánh mắt liếc qua của người bạn tốt, anh ấy tức nổ phổi mà đẩy người ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Hoàng Trường Minh nhìn cánh cửa đóng chặt cũng không giận, quay người ra về.
Nhưng anh không bấm thang máy mà đẩy cánh cửa thoát hiểm, chậm rãi đi từng bậc thang.
Đợi đến khi anh trở lại xe, Lam Ngọc Anh ở phía ghế sau chau mày hỏi: “Sao anh đi lâu thế?” “Thang máy bị hỏng, tôi giúp cô ấy mang lên bằng thang bộ.
Hoàng Trường Minh thản nhiên đáp.
“Đi thang bộ? Thế thì mệt chết mất.” Lam Ngọc Anh ngạc nhiên vô cùng.
Cô đánh mắt về phía anh, trên trái chỗ tóc mai dường như lấm tấm mồ hôi.
.
Truyện Sắc
Cô rút trong túi ra tờ khăn giấy, đưa đến chỗ anh: “Hoàng Trường Minh, anh lau mồ hôi trước đi.”
Hoàng Trường Minh không nhận mà xoay người lại, hơi ngẩng đầu lên, ý để cô lau giúp.
Lam Ngọc Anh liếm môi, hơi đỏ mặt.
Lúc cô cầm khăn giấy định nghiêng người sang thì bánh bao nhỏ ngồi trên ghế an toàn bỗng trèo xuống, bàn nhỏ giật lấy khăn giấy, định lấy lòng cô: “Để con giúp bổ nhé!"
Bánh bao nhỏ nhón chân, cố gắng chạm vào mặt bố mình.
“Khỏi cần!” Hoàng Trường Minh lạnh tanh, từ chối cậu.
"...!Bánh bao nhỏ bĩu môi.
Hừ, lòng tốt lại bị nghĩ thành xấu.
Không thèm chấp nhặt với ba ba, bánh bao nhỏ lại ngồi vào ghế an toàn như cũ, cài chắc dây an toàn rồi lại quay ra làm nũng với Lam Ngọc Anh: “Cô Ngọc Anh, cháu muốn ăn kẹo!”
Hoàng Trường Minh ngồi phía trước, trút giận lên cái chân ga..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...