Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ


Dường như Tô Yến đã bị anh ấy chặn lại, cô ấy không có cách nào để bác bỏ chuyện đó nên chỉ có thể tái mặt Trần Phong Niên mở cửa sau ra có một chỗ ngồi an toàn dành cho trẻ em.
Anh ta bế Linh Nhi vào trong rồi lập tức đưa tay qua kéo lấy cổ tay Tô Yến: “Lên xe.

Anh đã đồng ý ngày nghỉ cuối tuần sẽ dẫn Linh Nhi đến sân chơi!”
“Không cần!” Tô Yến từ chối một cách thẳng thừng mang theo giọng điệu phân rõ ranh giới: “Cá nhỏ sẽ đi với bọn em.

Cô ấy cũng có thể giúp em chăm sóc Linh Nhi”
Con bé Linh Nhi đang ngồi trên ghế an toàn nhìn cô ấy với ánh mắt to tròn rồi nhìn sang ba nói, sau cùng mới hỏi: “Mẹ ơi mẹ, mẹ cho con đi chung với ba được không?”
Nghe con bé ngây thơ nói vậy, Tô Yến đứng đờ người tại chỗ.
Trần Phong Niên nhíu mày nhìn hai mẹ con rồi dùng ánh mắt căng thẳng liếc Trương Tiểu Du đứng bên kia: “Em dâu?”
Bị một ánh mắt nguy hiểm như thế đắng sau tròng kính nhìn, cả người Trương Tiếu Du đột nhiên căng thẳng.
Cô sợ hãi hắng giọng: “Khụ! Hả? Tự nhiên em lại nhớ ra mình còn chuyện cần phải giải quyết! Anh hai, vậy anh chịu khó dẫn Tô Yến với Linh Nhi đi chơi nha!”
“Ừ… Trần Phong Niên hài lòng lên tiếng.”
Ngay sau đó, không đợi Tô Yến đã đồng ý chưa mà nhét thẳng cô ấy vào trong xe.

Sau khi đóng cửa sau lại, chiếc Prado trắng điên cường lao ra khỏi bệnh viện.
Trương Tiểu Du đưa mắt nhìn chiếc xe biến mất.


Mặc dù trong lòng cô không biết giúp đỡ như thế có đúng không.

Có lẽ cuối cùng Tô Yến và Trần Phong Niên vẫn chưa thể bên nhau được, nhưng dù sao thì trẻ con không có tội.

Tất cả mọi người đều mong Linh Nhỉ có thể vui vẻ hạnh phức.
‘Vốn tưởng lại cuối tuần bận rộn, ai ngờ lại được rảnh rồi Trương Tiểu Du nhún vai, ngắm nhìn mấy chiếc xe chen chúc trên đường.
Cô định đi tàu điện ngầm, nhưng lúc quay người lại vô ý nhìn thấy gỉ đó khiển bước chân cô dừng lại.

Trương Tiếu Du khó tin nhìn về phía khoa cấp cứu.
Trong sảnh lớn của khoa cấp cứu có một dáng người cao lớn rần rỏi mặc bộ quần áo xám, ống quần thẳng.

Cho dù chỉ là bóng lưng nhưng cô đã có thể nhận ra ngay.
Rõ ràng anh đang đi công tác tỉnh, tại sao bây giờ lại ở đây?
Chuyện càng khiến cô ngỡ ngàng hơn là, Tống Giai Lệ mặc vái dài thất eo màu đen đang đứng trước mặt anh.

Cô không thế nhìn thấy nét mặt của anh nhưng lại có thể nhìn thấy bên trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của Tống Giai Lệ tràn ngập vui vẻ Trương Tiểu Du nuốt nước bọt hai lần liền.

Đã nhìn thấy rồi cũng không thế giả bộ như chưa nhìn.

Cô cản răng đi thẳng về phía đó: ”..Câm thú!”
“Cá nhỏ?” Trần Phong Sinh vừa nghe thấy đã kinh ngạc quay đầu lại: “Sao em lại ở trong bệnh viện?”
Cô phải là người hỏi câu này mới đúng!
Trương Tiểu Du hé miệng: “Không phải anh đang đi công tác hả?”
Cả người Trần Phong Sinh hơi run lên.

Anh gượng gạo nhếch môi: “Sáng nay.
anh được về trước thời hạn hai ngày.

Vốn dĩ anh định cho em ngạc nhiên nhưng không ngờ lại gặp em ở bệnh viện!”
Ngạc nhiên thật.
Nhưng Trương Tiếu Du chỉ thấy sợ chứ chẳng thấy vui đâu.
“Em dẫn Tô Yến với Linh Nhi tới bệnh viện làm kiểm tra” Cô bình tĩnh nói xong thì nhìn về phía Tống Giai Lệ đứng bên cạnh anh, bàn tay phía sau nằm chặt lại từng hồi “Anh vừa xuống máy bay thì nhận được cuộc gọi của viện trưởng.

Mẹ anh ấy đột nhiên bị nhồi máu cơ tìm nên đã được đưa tới bệnh viện.

Mặc dù đã được cấp cứu cách đây không lâu nhưng tình hình không khả quan lắm mà cần phải làm phẫu thuật ngay.

Viện trưởng hi vọng anh có thể đứng mổ chính nên anh chưa kịp xách hành lý về nhà đã chạy thẳng tới bệnh viện ngay!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui