Lưu Bạch Ngọc không nói lời nào, hai tay chống nạnh nhìn phía sau, vẻ mặt có chút thở dài lại có chút thoải mái. Nặc Nhất Nhất nhìn nàng chằm chằm một hồi, làm như hiểu ra cái gì, cô xoay người bước nhanh đến bên cạnh xe thể thao màu bạc.
“A Khôn?”
Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn A Khôn trong xe, cô dùng hai tay bám vào cửa sổ, cả khuôn mặt đều dán lên kính, rất sợ thấy không rõ người trong xe. Khuôn mặt phóng đại đè ép đến có chút vặn vẹo khiến A Khôn có chút lúng túng ngậm điếu thuốc bước xuống xe: “Nặc cảnh quan, cô xuất viện?”
“Xuất viện? Làm sao anh biết?” Nặc Nhất Nhất nhìn dáng vẻ lúng túng của A Khôn có chút muốn cười, ở trong lòng cô A Khôn vẫn luôn là một kẻ cơ bắp con người rắn rỏi, nhìn hắn hiện tại dáng vẻ quẫn bách, dùng chân nghĩ cũng biết là bị Hàn Nại hù dọa rồi, hiện tại thấy cô A Khôn đều giống như thấy tổ tông, vừa kính vừa sợ. A Khôn ho khan một tiếng, dập thuốc: “Thật là đúng dịp, tôi đúng lúc đến đây làm việc, không ngờ có thể gặp được cô.”
“Làm việc?” Nặc Nhất Nhất nhìn vào trong sở: “Là lại thẻ căn cước sao? Cần tôi giúp không?”
….
A Khôn không lên tiếng, cúi đầu không dám nói. Trước đây hắn tại sao lại không phát hiện Nặc cảnh quan nhanh mồm nhanh miệng, lợi hại như vậy, nếu không phải tiểu thư hạ lệnh hắn cũng sẽ không có việc gì lại cắm người theo dõi bên cạnh sở cảnh sát sao? Lần trước người không thấy được, lúc Nặc Nhất Nhất bị thương Hàn Nại phát giận dáng vẻ đó hắn còn nhớ, từ sau khi theo Hàn Nại, chỉ nhìn thấy qua nàng phát hỏa hai lần, lần trước còn là một chuyện đã rất lâu trước đây, ngẫm lại thật khiến người ta sợ hãi.
“Anh đã đến rồi Hàn tổng làm sao bây giờ?” Nặc Nhất Nhất ánh mắt trong suốt nhìn A Khôn, A Khôn là ai cô làm sao sẽ không biết. Hàn Nại không phải người dễ dàng tin tưởng người khác, tính cách nàng như vậy muốn bồi dưỡng một trợ thủ đắc lực nhất định sẽ sử dụng quen tay, cứ như vậy để A Khôn đi theo cô có phải là quá lãng phí nhân tài rồi không? Chờ một chút…. Nặc Nhất Nhất giống như nghĩ đến gì đó, nhìn A Khôn: “Thế nào không nhìn thấy hai vị đại ca kia?”
“Cái gì?” A Khôn nghi hoặc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất cười đến xán lạn như hoa loa kèn: “Chính là hai vị huynh đệ gọi xe cứu thương hôm tôi bị thương.”
…..
A Khôn triệt để im lặng, thẳng thắn học theo Nặc cảnh quan, rõ ràng giả bộ hồ đồ. Nặc Nhất Nhất trái lại rất nhiệt tình, chỉ chỉ vali bên cạnh xe của Lưu Bạch Ngọc cách đó không xa: “Anh đến rất đúng lúc, giúp tôi đem vali đó dời đến nhà Hàn tổng, đỡ phải làm phiền người khác.”
A Khôn như trước cúi đầu, không dám lên tiếng trả lời cũng không dám cự tuyệt, hắn đang suy nghĩ có nên gặp Hàn tổng xin phép một chút. Nặc Nhất Nhất cười đến đặc biệt thiện lương: “Đừng suy nghĩ nhiều, đó là quà tôi tặng cho Hàn tổng, anh mang về cô ấy sẽ hiểu.”
Ngẩng đầu ngẩng đầu vẻ mặt hắc tuyến nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất cũng không để ý đến hắn, hướng Lưu Bạch Ngọc phất tay: “Bạch Bạch, giúp tôi mang vali đến đây.”
Lưu Bạch Ngọc hừ lạnh một tiếng, tuy rằng không vui nhưng vẫn thuận theo mang vali đến, tức giận ném cho A Khôn: “Cầm chắc.”
Cái này nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, nhưng Nặc cảnh quan lại sạch sẽ lưu loát hướng hắn phất phất tay: “Anh mang quà về cho Hàn tổng trước, tôi còn muốn đi siêu thị, có chuyện trọng yếu phải làm.”
Nói xong, Nặc Nhất Nhất quay đầu nhìn về phía Lưu Bạch Ngọc: “Bạch Bạch, chị cũng nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi siêu thị, bệnh viện nghẹn rất lâu rồi.”
Nặc cảnh quan giao phó xong xoay người rời đi, giống như có người đang đuổi theo sau lưng cô, Lưu Bạch Ngọc mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bóng lưng vui sướиɠ của cô, nặng nề thở dài.
A Khôn thấy Lưu Bạch Ngọc có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, không biết nói cái gì. Trái lại Lưu Bạch Ngọc nhướng mày nhìn hắn, đi thẳng vào vấn đề không lưu tình chút nào: “A Khôn, đã lâu không gặp. Tôi thấy Hàn thúc là phí công bồi dưỡng cậu rồi, để hai người đi theo Nhất Nhất cũng có thể làm cho em ấy bị thương. Thân thủ này, đúng là có phong phạm của nam nhân trung niên a, càng ngày càng thấp.”
Nhắc tới chuyện này A Khôn cũng tức giận, hai người kia cũng xem như cánh tay đắc lực, đi theo bên cạnh rất nhiều năm, nhưng hết lần này tới lần khác ở thời khắc quan trọng lại sơ xuất, đã bị Hàn Nại giáo huấn một trận trong lúc giận dữ. Hiện tại không chỉ tiểu thư phát giận, mà còn phải chịu Lưu Bạch Ngọc quở trách, Nặc cảnh quan này nhân duyên thật không kém a.
“Tướng quân hắn vẫn khỏe chứ?”
Nhắc đến tướng quân, biểu tình của A Khôn cung kính, Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn hắn, có chút không nhịn được: “Được rồi, đừng nói chuyện này, đi nhanh lên đi, đừng để đến lúc đó người không trông chừng được lại để cho tiểu thư nhà cậu phát giận.”
A Khôn: “…..”
* * * * * *
Ở bệnh viện thật lâu đột nhiên được thả ra, Nặc cảnh quan rất vui vẻ đánh về phía siêu thị.
Tuy rằng đang cầm cánh tay sưng như tay gấu có chút hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhưng việc này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Nặc cảnh quan, cô dùng một tay cũng có thể chất đầy xe mua sắm.
Chi sĩ, mật, bột mì, mì sợi, tương, dầu..
Đồ ngọt mua đầy đủ, nụ cười trêи mặt Nặc cảnh quan so với mật còn ngọt hơn, vừa nghĩ đến mấy thứ này biến thành mỹ thực bày ra trước mặt Hàn Nại cô liền hài lòng. Đến cuối cùng lúc tính tiền, Nặc Nhất Nhất cố sức dùng một tay xách túi, mệt mỏi thiếu chút nữa đem túi đồ treo lên cổ.
Lần này cô cũng mục tiêu rõ ràng, trực tiếp đón xe đến nhà Hàn tổng, chờ đến nơi, trả tiền xong, Nặc Nhất Nhất mới vừa xuống xe đã nhìn thấy trước cửa Hàn gia có một cảnh tượng thú vị.
A Khôn cúi đầu chỉ vào vali nói gì đó, mà Hàn Nại vẻ mặt nén giận, tựa hồ đang khiển trách hắn, nói chung vẻ mặt thật không tốt. Nặc Nhất Nhất ở bên cạnh nhìn lén một hồi, cảm thấy lần này tâm tình của Hàn tổng có thể không được tốt, cô đang suy nghĩ có nên tìm một quán cà phê nào đó ngồi chờ một chút, đột nhiên, một ánh mắt lạnh như băng bắn đến đây, thân thể Nặc Nhất Nhất cứng lại rồi, nhịp tim trong nháy mắt cũng nhanh hơn.
Ánh mắt của Hàn Nại thẳng tắp rơi vào trêи người Nặc Nhất Nhất, tâm tình phức tạp, điều này làm cho Nặc cảnh quan từ trước đến nay rất tự tin đối với thuật đọc tâm của bản thân trong lòng có chút hoảng hốt.
Ở bệnh viện trong thời gian dài như vậy, Nặc cảnh quan đã nghĩ thông suốt. Cô hỏi qua bản thân, từ khi nào thì bắt đầu có loại tình cảm đó với Hàn Nại? Là tiếp xúc lâu ngày hay là những lần khiêu khích như có như không kia, thẳng đến có một ngày trong mơ, lúc ngủ đến mơ hồ, vết thương đột nhiên đau đớn khiến cô rơi vào thống khổ, cô tựa hồ lại một lần nữa thấy được tua vít hung hăng không chút lưu tình đâm vào mình, không giống với lần trước là lúc này đây đâm vào chính là trái tim.
Quá trình thống khổ, nhễ nhại máu tươi, loại cảm giác đau đớn khi tua vít xuyên qua da thịt khiến cô gần như muốn cắn vỡ răng, Nặc Nhất Nhất nhớ rõ trong mơ cuối cùng là Hàn Nại ôm lấy cô, cô bị lãnh hương vây quanh, cảm thụ được cái ôm ấp áp của Hàn Nại, cô mới có thể thuận lợi hô hấp. Lúc này đây cô rốt cục ở lúc thống khổ nhất thấy được người cô muốn gặp nhất, dần dần đau đớn tan đi, thậm chí đến cuối cùng cô còn nhìn thấy đối với nàng cưng chìu mỉm cười với cô, dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, còn có nước mắt theo nụ cười rơi xuống, từng giọt rơi trêи mặt cô, chảy vào trong tim, tất cả đều vô cùng chân thật.
Tỉnh dậy, cô không cách nào tiếp tục ngủ, Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm trần nhà suốt cả đêm. Đợi được lúc mặt trời mọc, ánh dương quang xuyên qua rèm cửa sổ, cô tựa hồ đã suy nghĩ rõ ràng
Nhất kiến chung tình…..
Loại tình cảm trong mắt Nặc cảnh quan vẫn luôn lỗ mảng không đáng tin cậy này cư nhiên thật sự rơi vào trêи người cô.
Lần đầu tiên thực tế công tác, cái nhìn thoáng qua ở tòa nhà Ma Huy, đôi mắt thâm thúy câu người lại khó quên lúc thôi miên, nếu nói cô vì sợ hãi Hàn Nại mà tránh né, không bằng nói cô sợ đối với trái tim mình.
Kỳ thực bị thương cũng tốt, Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại ngây ngốc mỉm cười sờ lên cánh tay mình, nếu như không phải đã trải qua sinh ly tử biệt, cô không biết phải đến lúc nào mới có thể chân chính thấy rõ trái tim mình.
Cũng phải, bất luận là người kiên cường như thế nào, một khắc khi đã đích cảm thụ được tử thần đang đến, hết thảy đều sẽ xem nhẹ, nhìn với ánh mắt bình đạm hơn.
Nếu đã vậy không bằng cô cứ thuận theo tim mình, cho dù bên cạnh Hàn Nại thật sự có núi đao biển lửa, cô cũng chấp nhận, bất chấp tất cả mà lao vào. Nhân sinh luôn thay đổi, có thể nắm bắt được, thì không nên dễ dàng buông tha.
“Hàn tổng ~ đã lâu không gặp.” Nghĩ vậy, Nặc cảnh quan thân thể nửa tàn tật cầm theo mấy túi lớn bước đến, ánh mắt của Hàn Nại từ trêи mặt cô chuyển dời đến trêи cánh tay bánh chưng của cô, sắc mặt khó coi.
A Khôn đứng bên cạnh vừa mới bắt đầu còn giả chết lập tức có tinh thần, vội vã tiếp nhận túi lớn túi nhỏ trong tay Nặc Nhất Nhất dọn vào trong nhà.
Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm Hàn tổng nở nụ cười, nhìn thấy nàng căn bản không có ý muốn phản ứng cô, cô giả vờ đem ánh mắt dời đến trêи người A Khôn, nhìn hắn đem hành lý của cô cùng những thứ vừa mua trong siêu thị từng thứ mang vào, Nặc cảnh quan giống như lão thái thái bó chân, len lén nhấc chân chen vào trong nhà. Mà Hàn tổng vẫn không hề nhìn cô, ánh mắt thẳng tắp nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Mắt thấy A Khôn đem vali thứ hai xách vào nhà, Nặc Nhất Nhất cong môi mỉm cười, nhìn đúng thời cơ, giả vờ nói: “Tôi giúp ngươi xách.”
Nói xong, Nặc Nhất Nhất cúi đầu đến xách vali, cười híp mắt đi vào trong nhà, đột nhiên cổ mát lạnh, bị người ta nắm lại.
Nặc Nhất Nhất nóng nảy quay đầu nhìn, thân thể không ngừng giãy dụa, Hàn Nại một tay nắm lấy gáy cô, mặt không đổi sắc nhìn cô.
Lãnh hương ăn mòn xương tủy ập đến, Nặc cảnh quan rốt cục được như nguyện ngửi lấy hương thơm, một khắc kia, cô giống như đứa trẻ vô cùng ủy khuất, nước mắt không hiểu sao liền chảy xuống.
Máu chảy đầy đất, toàn thân băng lãnh giống như rơi vào kho lạnh, cô không khóc.
Trong phòng phẫu thuật, trong bóng tối cảm thụ được toàn tâm thống khổ như kiến cắn, cô không khóc.
Bên trong bệnh viện, một mình vượt qua đêm dài dằn vặt, nhớ ba mẹ, bị giam cầm trong lao ngục của cô đơn, cô không khóc.
Ngoài hành lang, nghe được người khác len lén nghị luận tay phải của cô có lẽ suốt đời cũng sẽ mang tàn tật trở ngại công năng, cô không khóc.
Mà hôm nay, thấy người đã lâu không gặp đứng trước mặt, nước mắt của cô cứ như vậy cuộn trào mãnh liệt mà chảy xuống, ủy khuất đến cực điểm, chảy mãi không ngừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...