Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có
Hắn thật sự lo lắng lẫn đau lòng, bé con còn nhỏ như vậy.
Hà cớ gì phải chịu khổ cùng hắn vậy cơ chứ, đi theo hắn đến vùng bắc vừa khắc nghiệt vừa xa xôi.
Thức ăn cũng được xem là đầy đủ nhưng không mấy dưỡng chất với bé.
Toàn là lương khô cứng cáp, nếu hắn của trước đây chịu đói mấy ngày còn được há chi giống bây giờ có đồ ăn mà còn chê đâu.
Nhưng còn bé con của hắn thì sao đây?
Mình có thể chịu chút đói nhưng bé thì không thể.
Hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Đồ tẩm bổ cho thai kì thì không có, đến cơm trắng cũng là một thứ gì đó quá là xa sỉ.
Có lẽ vì nguyên nhân đó mà bé con của hắn không mấy phát triển như những đứa trẻ bình thường khác chăng?
Rõ ràng đã qua tháng thứ tư nhưng lại nhỏ bé chỉ nhô lên một độ cung không mấy khả quan, nếu xuyên qua một bộ quần áo thư thái hơn một chút ắt hẳn sẽ chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Nhưng vì hắn lo rằng một lúc nào đó, phần bụng của mình sẽ vô tình va chạm phải vào một góc khuất mà hắn không để ý.
Vô tình làm bé con bên trong chịu thương tổn.
Để đề phòng vạn nhất điều không may xảy ra, hắn đã rất kỹ lưỡng mà quấn xung quanh bụng một tấm vải bông dày mấy lớp.
Từ đó, mới có thể thấy rõ ràng độ nhô lên bất thường trên thân thể nam nhân của hắn.
An ủi hắn phần nào là bé con vẫn còn đang phát triển tốt.
Chỉ riêng điều đó khiến tim hắn bị cấu xé xuống từng đợt.
Rõ ràng là mang long thai nhưng sao con hắn lại phải chịu tất cả nổi khổ, sự cơ cực bần hàn này kia chứ?
Còn trong khi đó vị kia của y cẩm y ngọc thực không dâng tận miệng thì cũng là đến tận tay nào chịu một chút ủy khuất gì.
Hắn càng hận người đó bao nhiêu thì cũng là hận mình bấy nhiêu lần.
Khóe mắt hơi ửng đỏ ươn ướt nước nhưng vẫn cứ cầm lòng tuyệt không rơi một giọt.
Hắn không cho phép mình yếu đuối.
Dù ủy khuất nhiều bao nhiêu thì có người nào biết cơ chứ, may ra còn có Trương Ân đã là niềm an ủi thân tính lớn nhất rồi.
Còn lại đều là người dưng, hắn mới không cần sự thương hại ấy.
Dời tầm mắt xuống bụng, đưa tay vào vạt áo trong của mình.
Đôi mắt lẫn khóe miệng hắn đều không dấu nổi dịu dàng như nước mà cẩn cẩn dực đực xoa xoa nơi chứa tâm cản bảo bối của hắn mà hỏi khẽ.
" Bảo bảo, con không trách cha đấy chứ? Dù giận cha đi chăng nữa cũng phải ngoan ngoãn mà ở yên trong đó đấy nhé! Đừng rời khỏi cha..."
Hắn thều thào nói với bé, xót sa tận cùng.
" Tuyệt đối đừng rời khỏi cha.
Hãy cố gắng hơn chút nữa thôi, được không bảo bảo? "
Bé con trong bụng có lẽ cảm nhận được là cha đang nói chuyện với bé, đang lo lắng cho mình.
Bé uốn éo cơ thể nhỏ xinh của mình, nhỏ đến nổi không bằng một bàn tay của cha mà cử động.
Dùng đôi chân nhỏ xíu mới thành hình cách đây không lâu của mình chuẩn xác mà đá nhẹ lên ngay chỗ tay cha áp lên bụng.
Dù là rất nhỏ nhưng cũng đủ chứng minh cho cha bé biết, nói rằng bé đang ở trong này rất khỏe cha không cần lo.
Dù chỉ là việc máy thai nho nhỏ của bảo bối nhưng cũng đủ làm hắn hạnh phúc tràn ngập khắp đáy lòng.
Ngọt ngào không thôi, so với quét mật vào tim thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Nở nụ cười thật tâm từ tận đáy lòng, yêu thương bé không ngớt.
Đã bao lâu rồi hắn cũng đã từng nở nụ cười vui vẻ như vậy, hắn cũng không nhớ nữa.
Chỉ biết nụ cười thuần túy từ lâu đã phủ bụi mờ của hắn giờ đây đã được một thứ khác tìm về rồi.
( //0 ● 0)// XIN CHÀO CÁC ĐỘC GIẢ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...