Ở Rể

Thư phòng thanh viên

Hôm sau khi thi hội, những cử nhân tham gia thi ở kinh thành dù có đậu hay không, chỉ cần là người được thư phòng Thanh Viên dạy bảo thì đều đến để cảm ơn Văn giáo dụ quản lý thư phòng Thanh Viên.

Cử nhân tại kinh đô không giàu thì cũng là nhà quyền quý, có nhiều báu vật vô giá, họ thuận tay cầm một món ra ngoài thì đều là thứ mà dân chúng bình thường có muốn cũng không thể tiếp xúc.

Họ đứng trong sân nơi ở Văn giáo dụ, đám người hầu được chọn lựa kỹ càng đứng kế bên, ai tới thì mọi ánh mắt đều dồn vào người đó, đánh giá người tới tặng quà, trong lòng cũng cân nhắc suy tư.

Kẻ kiêu ngạo nhất là Dương Chư, con trai của Dương Lạc.

Dương Chu mập mạp, ngồi một cái là chiếm hết chỗ, Dương Lạc là người đứng đầu trong Cửu Khanh, Dương Chư là con trai có được lúc tuổi già nên cực kỳ được cưng chiều, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ té.


Khi dân chúng cảm thấy bữa ăn ngon là có cơm thì mọi món sơn trân dã vị của Đại Nguy đều đã vào bụng Dương Chư.

Chỉ cần Dương Chư đứng đầu là đã chiếm hết chỗ hai, ba người rồi.

Mối quan hệ giữa Dương Chư và Chu Hành không tệ, nhưng hẳn ta an phận hơn Chu hành nhiều. Dương Lạc thường dạy dỗ con trai là kinh thành ngoạ hổ tàng long, không thể ngông nghênh, vì vậy hẳn ta cũng chỉ phóng túng trong việc ăn uống chứ tính cách lại trầm ổn hơn đệ tử thế gia khác.

Ngày Chu Hành chọc vào Tiêu Lâm, tuy Dương Chư biết nhưng không nhúng tay vào. Một cử nhân nhà nghèo bé nhỏ, một con rể ở tầng chót của Tần gia không đáng để người cao quý như hẳn ta ra tay dạy dỗ.

Nhưng sự chín chắn đó cũng chỉ là giả vờ, dù sao hắn ta cũng là con cưng thế gia nên sự kiêu ngạo và tự cho là mình quý giá đều toả ra từ trong xương.

Tiêu Lâm nhìn thấy thế thì ngẩng đầu, hắn biết tên này. không đơn giản.

Tiêu Lâm vừa xuất hiện, tiêu điểm của mọi người từ Dương Chư đời đi, Dương Chư có chút không vui, đứng chắp. tay đứng tại chỗ, chẳng đếm xỉa tới Tiêu Lâm.

“Tiêu giải nguyên, lần này ngươi tặng gì cho Văn giáo dụ?”

Có người cười hi hi ha ha cố tình lớn tiếng hỏi. Hiện tại hai tay Tiêu Lâm trống trơn, tay phải còn treo mảnh vải, như thể không chuẩn bị thứ gì.

Văn giáo dụ thanh liêm cả đời, là nhân sĩ cao khiết của Đại Nguy, không tham tiền tài, không ham phú quý.


Tiêu Lâm nhìn thoáng qua những người tới tặng lễ, người này quý hơn kẻ kia thì không nhịn được mà lắc đầu, thảo nào Văn giáo dụ rất ít chiêu sinh, những người này đều dùng tiền để giải quyết chứ không thật sự dùng sự chân thành của mình, Văn giáo dụ tất nhiên không vừa ý ai.

Nhưng với Tiêu Lâm đây là cơ hội tốt, viện bảo tàng sưu †ầm nhiều cỡ nào cũng không bằng tận mắt nhìn thấy ngay tại hiện trường. Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, Tiêu Lâm chỉ hận không thể cầm kính lúp xem kỹ từ dưới đáy mấy món này lên.

Không tệ, không tệ!

Có người còn tặng châu báu, đa phần là gốm sứ quý hiếm, vừa thấy là biết không phải vật tầm thường, thế gia tặng quà luôn rất chú ý.

Hản vừa đi vừa gật đầu. Những món này mà ở nhà đấu giá hiện đại, không tốn mấy trăm nghìn là không mua nổi.

Dù chúng khá đáng giá ở hiện đại nhưng tại cổ đại này, chúng chỉ là thứ tầm thường trong nhà quyền quý, không phải đồ hiếm có.


Một kẻ thấy hắn lắc đầu thì dùng ánh mắt như cấp trên soi mói nhìn hẳn: “Tiêu giải nguyên, ta hiến cho Văn giáo dụ một chậu hoa có nguồn gốc từ quân diêu*, ngươi tỏ vẻ khinh thường thế là có ý gì?”

*Hay còn được gọi là đồ gốm Quân, là một trong ngũ đại danh diêu thời Tống, lò gốm vốn ở vùng Vũ Châu, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Quân diêu có quan hệ mật thiết với đồ sứ Nhữ diêu, dân gian có câu “Nhữ Quân bất phân”. Đồ sứ Quân diêu lúc đầu được nung ở Bäc Tống, hưng thịnh nhất vào cuối thời Bắc Tống, đến thời nhà Kim, Nguyên tiếp tục được chế tác, ảnh hưởng lan rộng đến hai tỉnh Hà Bắc, Sơn Tây, trở thành một hệ thống đồ sứ Quân diêu có quy mô to lớn. Thời Tống có ngũ đại danh sứ (ngũ đại danh diêu) bao gồm Nhữ, Quan, Quân, Ca, Định. Cực kỳ trân quý.

Đại Nguy rất giống Hoa Hạ, cực kỳ chú ý mấy thứ bình lọ này, Tiêu Lâm chưa bao giờ ngừng cảm thán về kỹ thuật làm gốm cao siêu của cổ đại chứ nói gì tới việc khinh thường?

Nghe thấy cái tội khinh thường đổ lên đầu mình, Tiêu Lâm lại cảm thấy giọng điệu nói chuyện quá quen thuộc.

Kẻ nói là một trong những tên tay sai của Chu Hành, hôm qua chính tên này đã đổ tội hãm hại đồng môn Thanh Viên lên đầu Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm không đáp, có người đã giành trước: “Hàn công tử, đừng chấp vặt với Tiêu giải nguyên, hẳn chưa từng được. thấy những thứ này thì sao có thể khinh thường hay coi rẻ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui