Trên hành lang, một Minh vệ vừa đi vừa cau mày, hoàn toàn không hiểu gì, nhưng vẫn thành thật đi về hướng phòng Ngạo Triết Thiên.
Minh vương điện hạ vĩ đại cường hoành anh minh của hắn, ban đêm vắng vẻ đột nhiên lại quay về, cư nhiên lại cho gọi tới gã nhân loại không đáng để mắt tới phòng thị hầu, mà lại còn giúp Minh vương xoa bóp…
Thế nhưng, thế nhưng Minh vương điện hạ đã có hơn mười mỹ nhân chuyên môn xoa bóp đặc biệt, hơn nữa người nào người nấy tướng mạo đều cực kỳ mỹ lệ, đặc biệt là nhãn tình yêu mị, chỉ cần bị các nàng liếc mắt một cái, đều có cảm giác như hồn thể bay đi hết sạch, mơ hồ còn tưởng tượng ra cái cảm giác trên da thịt khi những ngón tay tựa như ngọc bàn kia chạm đến…
Úc…
Nghĩ tới đây, thị vệ trẻ tuổi không khỏi một trận run rẩy, sau đó liền vội vã tự đánh loạn thất bát tao vào mặt mình cho tỉnh lại.
Cũng vì vậy mà hắn càng không thể lý giải nổi quyết định của Minh vương, có thể nói là hoàn toàn không biết Người đang suy nghĩ cái gì. Chẳng lẽ là bởi vì nhìn mỹ nhân nhiều quá rồi, cho nên muốn nhìn một cái gì đó phổ thông để cân bằng lại tính thẩm mỹ?
Thế nhưng người kia thoạt nhìn hoàn toàn không giống cái loại xoa bóp chuyên nghiệp a… Hơn nữa… Lại giống kiểu người để người khác thị hầu hơn… Không thể nói rõ là loại khí chất gì… Nói chung, không phải là loại thích hợp để hầu hạ người khác…
Tới trước cửa phòng, hắn có chút sốt ruột gõ cửa: ” Số bảy mươi tư, điện hạ gọi ngươi đến thị hầu! Lập tức chuẩn bị.” Nhưng khi gõ cửa nhất thời lại cảm giác được một trận lãnh ý dâng lên khiến toàn thân phát lạnh, thân thể nhất thời cứng đờ lại.
Qua hồi lâu, cỗ hàn ý mới tiêu thất, nhanh đến mức khiến hắn nghĩ cảm giác vừa rồi chỉ như một ảo giác thoáng qua, cái ảo giác như sắp bị đoạt mạng.
Lần thứ hai gõ cửa, mơ hồ nghe thấy được thanh âm như có một vật thể rơi xuống đất vang ra từ bên trong phòng, không biết vì sao, thị vệ không dám quát gọi lần nữa, chỉ có thể thành thật đứng ở ngoài cửa đợi.
Khoảng chừng một khắc trôi qua, cửa mới mở ra, một hắc sắc trường phát nam nhân vẻ mặt uể oải xuất hiện trước cửa, quần áo có phần mất trật tự, bộ dạng tái nhợt như vừa bị ai đó hung hăng chà đạp… Nhất là đôi môi kia, có chút ửng hồng dị dạng.
Thế nhưng thoạt nhìn lại không thấy có vết thương nào.
Đối phương nhìn hắn một cái, sau đó trực tiếp lướt qua hắn đi ra. Thị vệ trước là ngây người, sau liền vội vàng bám theo: “Số bảy mươi tư, lời ta nói mới nãy ngươi không nghe sao?” Mụ nó, không coi ai ra gì phải không! Chỉ là một thị tòng nhỏ nhoi, có cơ hội xem ta chỉnh ngươi thế nào.
Ngạo Triết Thiên căn bản không quản đến thị vệ đang nói cái gì.
Mới nãy, thị vệ gõ cửa chính là đã giúp hắn tránh được một kiếp…
Hắn vừa nghĩ tới nhãn thần âm ngoan không cam lòng của Ngạc Mộng, không tránh khỏi một trận rét run, đồng thời còn nhớ rất rõ cái cảm giác một thứ gì đó đặt dưới hạ thân mình, một thứ khiến người khác phải cảm thấy sợ hãi không gì chịu nổi…
“Về sau… Tuyệt đối sẽ không để người trốn thoát…” Lúc đó, Ngạc Mộng còn cắn lỗ tai hắn lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất là đừng có ngủ… Bằng không, ngươi sẽ sớm biết hậu quả…”
Sau đó có thể là do lo ngại Vong Dạ, vậy nên Ngạc Mộng nói xong liền lập tức ly khai.
Tuy rằng là vô ý, thế nhưng Vong Dạ hình như đã cứu hắn hai lần…
Ha hả… Thật buồn cười.
*****
Ngạo Triết Thiên bước vào trong cung điện của Vong Dạ, một cỗ hương vị nhu hòa thuộc về tự nhiên phả vào mặt. Sau đó, một nam nhân tuyệt mỹ đi lướt qua bên người hắn, trước khi đi, nam nhân song nhãn ma mị còn mang theo chút ý vị thâm trường liếc qua nhìn hắn một cái, sau đó cười nhạt rời đi.
Ngạo Triết Thiên thân thể cứng đờ, sau đó lại diện vô biểu tình đi vào phòng ngủ của Vong Dạ.
Lần này lại không cảm thấy vị đạo sắc dục, giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Vong Dạ đang lười biếng nằm trên chiếc giường lớn màu đỏ sậm, yêu đồng cũng uể oải nhắm lại, ngay khi hắn cho rằng người kia đang ngủ, nam nhân lại thấp giọng không mấy hài lòng nói một tiếng, thanh âm trầm thấp mà từ tính: “Ngươi đứng ngốc ở đấy làm gì? Qua đây xoa bóp.” Trong giọng nói mơ hồ có chút bất mãn, thế nhưng song nhãn vẫn như cũ không mở ra.
Ngạo Triết Thiên lẳng lặng đi qua, sau đó lại nhìn tay mình một chút, vẫn còn chưa thể khống chế được mà run run.
Lúc Ngạc Mộng ly khai, tay nguyên bản mất đi sự khống chế có thể cử động lại được, thế nhưng, chính là vẫn rất đau.
Nam nhân đã năm ngày không ngủ tới gần vương giả đang nằm, ngay khi hắn vừa chạm tay tới tấm lưng trơn bóng của đối phương, một trận hoa mày chóng mặt đột nhiên kéo tới.
“Ngươi cố ý muốn kiếm chuyện sao?” Lực đạo tay của Ngạo Triết Thiên yếu đến gần như chẳng có gì khiến Vong Dạ cau mày lại, hắn rất không hài lòng xoay người nhìn nam nhân, nhưng lại không ngờ nam nhân vẫn còn mang theo khí tức thanh mát sau khi tắm xong cư nhiên lại ngã vào trong lòng mình…
“…” Nam nhân mới nãy còn rầm rĩ cuồng loạn nhất thời cứng đờ người ra, đôi mày kiếm hồng sắc phiêu lượng chau lại, có phần không biết phải làm sao khi nhìn thấy thân thể ấm áp này lại không chút phòng bị nào mà ngã vào lòng mình.
Bàn tay to lớn với những móng tay dài nhọn, cũng bất giác vươn ra muốn vuốt lấy khuôn mặt nam tính thoạt nhìn tái nhợt mà tiều tụy.
Người này, như thế nào mà khi ngủ vẫn còn chau mày? Hơn nữa sắc mặt sao lại kém đến như vậy?
Thế nhưng, Vong Dạ rất nhanh liền thu tay về, khuôn mặt lạnh lùng gọi ảnh vệ của mình tới: “Đem gã thị tòng vô lễ này tha xuống dưới cho ta, dùng nước giội hai canh giờ cho hắn thanh tỉnh.”
Theo mệnh lệnh, giữa gian phòng lập tức hiện lên một cột hồng quang, hai ảnh vệ che mặt toàn thân vận hắc giáp nhất thời xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Trong đó ảnh vệ có mái tóc dài khẽ nhíu mày có chút nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ, thế nào lại không phải bảo chúng ta tha xuống uy Phệ Hồn thú ăn mà lại ôn hòa dùng cách giội nước như vậy? Vương hoàng lẽ nào lại đột nhiên trở thành thiện lương như vậy? Nghĩ đến đây ảnh vệ nhất thời cảm thấy rợn lạnh sống lưng.
Hơn nữa, nếu gã thị tòng này mạo phạm đến vương hoàng, nhưng vương hoàng lại không đem hắn đạp xuống giường, ngược lại còn để hắn nằm trong lòng mình?
Tuy rằng nghĩ mãi không hiểu, nhưng ảnh vệ vẫn như cũ rất tận tụy với công việc của mình, tiến đến gần Ngạo Triết Thiên nghĩ muốn đem hắn tha xuống.
Có lẽ là do sắc mặt của Ngạo Triết Thiên thực sự rất tiều tụy… Ảnh vệ lại có chút không đành lòng, vậy nên hắn định sẽ ôm người này đi, thế nhưng ngay khi nhìn thấy hắn khom lưng muốn ôm nam nhân lên, sắc mặt hồng phát vương giả đột nhiên có biến…
“Ngươi làm gì?” Ngữ khí âm trầm như muốn đem thân người vùi lấp xuống hàn băng địa ngục, sắc mặt ảnh vệ nhất thời tái nhợt lại.
“Theo Người phân phó… Đưa hắn đi…” Ảnh vệ toàn thân túa ra mồ hôi lạnh… Chưa bao giờ có cảm giác như cái chết cận kề đến vậy… Minh vương thoạt nhìn căn bản coi như không thấy tức giận, thế nhưng từ trong khí chất mơ hồ lại toát ra vị đạo âm ngoan, quả thực khiến kẻ khác hoảng sợ cùng cực.
“Lăn xuống.” Ngữ khí càng thêm lạnh.
“Vâng.” Ảnh vệ lập tức cúi đầu tiêu thất tại chỗ, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, nhưng dù một chút cũng không dám phản kháng lại.
“…” Chờ ảnh vệ biến mất rồi, Vong Dạ mới nhíu mày nhìn về phía hắc phát nam nhân. Tay nắm lại chống cằm, như là đang thưởng thức hoặc như đang tự suy xét mà dùng tay kia quấn lấy mấy sợi tóc đen của Ngạo Triết Thiên, quấn lấy rồi rơi xuống, rơi rồi lại quấn lấy tiếp. Đồng thời cũng bắt đầu tìm hiểu xem Ngạo Triết Thiên vì sao thần tình lại tiều tụy như vậy.
Đôi môi hắn có chút ửng đỏ… Thế nhưng thân thể cũng không còn vết tích nào khác nữa, cũng không có vị đạo kỳ quái gì khác cả…
Có lẽ là Ngạo Triết Thiên chìm vào giấc ngủ vô cùng sâu mà trầm tĩnh có chút ảnh hướng đến hắn, một lát sau, Vong Dạ ôm theo Ngạo Triết Thiên trong lòng cũng trầm lắng đi vào giấc ngủ luôn, từ khi hai người gặp lại nhau ở thế giới này, đây là lần hoà thuận nhất.
Vong Dạ không phát hiện được bất cứ nào vết tích trên người ngạo Triết Thiên, hơn nữa, quả thực là cũng không lưu lại một điểm vết tích. Bởi vì chạm vào hắn là Ngạc Mộng, là một thức thể chứ không phải một thực thể, sinh vật bí ẩn mạnh nhất.
Mà Ngạo Triết Thiên cả tinh thần lẫn cơ thể đều mệt mỏi đến không thể chống đỡ được nữa, lúc này có thể ngủ sâu giấc bình an cũng đều nhờ Vong Dạ. Ngạc Mộng mưu tính muốn quấy rầy hắn, dù cường lực bí ẩn đến đâu, cũng tuyệt đối không dám xuất hiện bên cạnh Vong Dạ, huống hồ, tình trạng của hắn hiện tại, cũng là phi thường yếu ớt.
Cạm bẫy mà Ngạo Triết Thiên bày ra với hắn, theo lẽ thường mà nói, là trí mạng tuyệt đối, thế nhưng, Ngạc Mộng không phải một thực thể, lại càng không phải chỉ là một linh thể, hắn là do vô số ý niệm không muốn chết của những Ngạc Mộng yếu đuối khác ngưng kết mà thành, vậy nên, dù trùng kích lớn đến nhường nào, cũng chỉ là tạm thời đánh hủy toàn bộ thân thể hắn mà thôi, chỉ cần có thời gian, vô số những ý niệm này lại một lần nữa ngưng kết thành thực thể. Thế nhưng, dù sao thì bản thân cũng bị thụ thương, vậy nên, thân thể hiện tại của Ngạc Mộng, cũng chính là mang theo khá nhiều thương tích, chỉ là cố chấp chống đỡ không biểu hiện ra bên ngoài. Ma pháp nguyên tố đã phá hủy thân thể hắn, lúc này tựa như những con trùng chui rúc trong linh thể, không ngừng liên tục thiêu hủy linh thể hắn từ bên trong, vậy nên trong một thời gian ngắn, cho dù Vong Dạ không ở bên cạnh, hắn cũng không có tinh lực đến gây phiền phức cho Ngạo Triết Thiên.
*****
Qua một buổi tối, Ngạo Triết Thiên vẫn như cũ ngủ rất sâu, giữa chừng Vong Dạ cũng có tỉnh lại, thế nhưng nhìn thấy Ngạo Triết Thiên vẫn còn đang ngủ, hô hấp cũng rất bình ổn, cũng bất giác một lần nữa đi vào mộng mị.
Cứ như vậy, qua hai ngày đêm, hai người kia trước sau vẫn yên lặng ngủ, những sợi tóc đỏ rực cùng đen nhánh mất trật tự thả trên giường, đan xen vào nhau, ái muội dị thường.
Mà ở bên kia, Huyết Đóa hay tin như vậy lại không tránh khỏi một trận trừng to cặp mắt quyến rũ, hoàn toàn mất đi dáng dấp ưu nhã thường ngày.
Bởi vì, Minh vương của nàng cư nhiên lại ôm một nhân loại ngủ! Thậm chí là còn trong hai ngày! Úc! Ma thần vĩ đại! Đây khẳng định không thể là sự thật!
Nàng đã từng cảnh báo Ngạo Triết Thiên, dặn hắn nghìn vạn lần không nên tới gần Minh vương khi Người đang muốn ngủ.
Nguyên nhân có chút không tưởng tượng nổi, thế nhưng, xác thực là chuyện có thật, Minh vương âm hiểm mà lãnh khốc có một thói quen phi thường kỳ quái mà tất cả mọi người ai cũng biết. Thói quen này, chính là khi hắn đang buồn ngủ, liền cứ vậy mà tiện tay bắt lấy người đang ở bên cạnh hắn, bất luận là ai, ôm đi ngủ.
Cái này thôi không nói đến, thế nhưng hắn mỗi lần ôm người khác vào lòng, chưa được ba phút sẽ liền đạp người kia xuống giường, mà hết thảy đều là hành động vô thức.
Càng khiến cho người khác phiền muộn chính là, hắn sau khi ôm người ta xong, bản thân sau khi tỉnh dậy cũng nhớ được, chỉ cần hắn cảm thấy khó chịu, người kia cũng sẽ bị hắn chém bay, vậy nên tỉ lệ tử vong của thị tòng theo hầu hắn cao như vậy phân nửa cũng vì nguyên nhân này.
Hơn nữa…
Ngay cả Tinh Linh Hoàng cũng bị hắn trực tiếp đạp xuống, chỉ là thời gian ôm có chút dài hơn, ước chừng được một hai khắc gì đó… Thế nhưng nói chung cuối cùng vẫn là bị đạp xuống.
Đối với chuyện này lần, nàng không có cách nào lý giải được…
Mà ở cung điện bên kia, Tuyệt Dạ lại trực tiếp giết chết người báo tin của hắn. Hắn một thân nhiễm huyết, một cước dùng lực liền đạp đổ cái bàn cạnh mình, trên khuôn mặt trắng nõn có chút yêu hoặc trực tiếp toát ra một cỗ sát ý cường liệt.
“Không thể tha thứ… Không thể tha thứ… Một Tinh Linh Hoàng còn chưa giải quyết được! Cư nhiên lại xuất hiện một gã nhân loại cực chướng mắt!”
Ánh mắt của phụ thân hết thảy đều bị bọn họ đoạt đi mất… Căn bản là không nhìn thấy hắn…
Không… Tuyệt đối không thể như vậy…
Hắn nhất định phải làm gì đó!
Phụ thân là của hắn! Chỉ có thể là của hắn!
Mà ở nơi của Tinh Linh Hoàng, khuôn mặt tuyệt mỹ của Tuyết Liệp cũng trở nên trắng bệch, thân thể cũng mơ hồ run lên, nhưng không có biểu hiện rõ ràng nào, chỉ là cặp song nhãn lục bích kia, hàn quang tản ra tứ phương.
『Đây là ý gì? Lẽ nào hắn còn không bằng một gã nhân loại hèn mọn?』 [ Ngươi nói sai rồi Tuyết Liệp, ngươi dù cao quý đến đâu, hắn dù hèn mọn đến đâu, ngươi – nhân vật phụ, còn hắn – nhân vật chính, cơ bản không nên so sánh a… ]
Tuy rằng Tuyết Liệp là bị Minh vương bắt về, thế nhưng, hắn từ trước đến nay đều tự cho mình là cao quý không gì sánh bằng, tuy rằng biểu hiện bên ngoài vẫn lãnh ngạo như cũ, trong trong lòng lại không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của nam nhân cường hãn hơn mình.
Hắn thậm chí còn tin tưởng chắc chắn là, nam nhân này sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn hoàn toàn trói buộc.
Thế nhưng gã nhân loại kia rốt cuộc có gì hay ho?
Mà Vong Dạ đối với hắn như vậy là có ý tứ gì? Còn ôm hắn ngủ hai ngày…
Ngay cả hắn cũng chưa từng được đối xử đặc biệt như vậy!
“…” Không một tiếng động, chén thủy tinh trong tay hắn đã sớm bị bóp vỡ vụn, mặc cho những mảnh vỡ khứa vào tay, máu từng giọt lại từng giọt rơi xuống.
Qua sáng sớm ngày thứ ba, Ngạo Triết Thiên lúc này đã ngủ bù triệt để mới chậm rãi tỉnh dậy, nhưng thế nào cũng không hề nghĩ tới lại bị nam nhân này ôm trong ngực.
“…” Nhìn khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ của đối phương đang yên lặng ngủ, cảm nhận được bàn tay đang ôm lấy thắt lưng mình, thân thể nhất thời không tránh khỏi một trận cứng đờ.
Mày kiếm chau lại, đang muốn ngồi dậy thoát khỏi tình cảnh cực kỳ không được tự nhiên này, cũng không nghĩ tới nam nhân đang ngủ kia đột nhiên lại mở mắt, một đôi song đồng xích hồng tựa như dã thú chăm chú nhìn thẳng vào hắn, nhất thời có cảm giác như không thể chạy trốn nổi.
“Cuối cùng cũng tỉnh sao?” Biểu tình Vong Dạ thoạt nhìn tự tiếu phi tiếu.
“…” Ngạo Triết Thiên chau mày nhìn đối phương, cảm giác được mình đã ngủ trong thời gian rất lâu.
“Đừng nhìn ta như vậy, là chính ngươi chọn ở lại chỗ này.” Nụ cười nhạt của Vong Dạ như nhắc nhở hắn nhớ lại hành động của mình hai ngày trước, khuôn mặt tiếp cận quá gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
“…” Ngạo Triết Thiên cứng người mất hai giây, sau liền nghiêng mặt đi, diện vô biểu tình muốn kéo tay đối phương ra, nhưng lại kéo không ra, vì vậy lại quay đầu lại nhìn hắn, song nhãn có chút băng lãnh.
Hắn không muốn cùng nam nhân này có quá nhiều tiếp xúc, cũng không muốn suy nghĩ cái ý tứ ẩn sau hành động ôm ấp này của đối phương. Hắn hiện tại chỉ muốn ly khai.
“Ngươi chiếm giường ta mất hai ngày, không cảm thấy nên phải bồi thường gì sao?” Vong Dạ ôm Ngạo Triết Thiên có phần chặt hơn.
“…” Nếu như chiếm giường của ngươi, cũng không phải là ta hành động có ý thức gì, ngươi có thể trực tiếp vứt ta ra ngoài cửa. Ngạo Triết Thiên muốn nói như vậy, thế nhưng, hắn không thể nói.
Cũng không muốn nói.
Thậm chí, không muốn trao đổi.
“… Quên đi… Ngươi một dạng bình thường như vậy, không khơi nổi hứng thú của ta.” Thái độ vô cùng băng lãnh của Ngạo Triết Thiên khiến khuôn mặt Vong Dạ trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, Vong Dạ xoay người buông hắn ra, bản thân cũng ngồi dậy. Lại nghĩ, hắn cảm thấy hành động của bản thân có chút buồn cười, hắn chẳng lẽ lại để tâm đến một nhân loại nhỏ bé?
“Ngươi, ăn nhiều một chút, nhất là mấy loại cháo.” Nghĩ là nghĩ như vậy, thế nhưng hắn cũng bất giác ra lệnh một tiếng, thị tòng chuyên môn hầu hạ ẩm thực của Vong Dạ lập tức mang vào những món ăn đã được chuẩn bị sẵn từ trước, hương vị món ăn nóng hổi nhất thời tỏa ra khắp phòng.
Tuy rằng Minh tộc cũng không hấp thụ dinh dưỡng từ những đồ ăn phổ thông như vậy, thế nhưng thỉnh thoảng thưởng thức những món ăn của nhân loại cũng là một loại hưởng thụ tương đối thú vị.
Lúc Ngạo Triết Thiên rời giường lớn đột nhiên lại nhớ tới một hình ảnh, hắn lần thứ hai gặp lại Vong Dạ, là khi người này cùng Tinh Linh Hoàng nằm trên chiếc giường lớn đặc biệt mà hắn cũng vừa mới nằm qua, bất quá không quan hệ đến hắn là được. Nghĩ ngợi thoáng qua, vừa định ly khai, lại bị Vong Dạ gọi lại, ngữ khí của đối phương có chút băng lãnh đến dọa người: “Ngươi muốn đi đâu? Qua đây ăn.”
“…” Ngạo Triết Thiên đầu tiên là diện vô biểu tình nhìn vào hai mắt Vong Dạ, sau một hồi suy xét, cuối cùng cũng không khước từ mà ngồi xuống bên cạnh Vong Dạ, tự mình múc một bát cháo lên húp. Ngủ hai ngày, tự nhiên sẽ đói bụng, mà hiện tại thì cháo là món ăn vô cùng thích hợp.
Hắn cũng không muốn về căn phòng kia, rất có khả năng Ngạc Mộng vẫn còn ở đó. Vấn đề này, hắn vẫn chưa biết phải giải quyết thế nào…
Mà thái độ vô cùng tự nhiên của Ngạo Triết Thiên ngược lại khiến Vong Dạ có chút để mắt đến, hắn vốn cho rằng nhân loại này sẽ không dám ăn cùng hắn, hay nên nói là, đối phương sẽ không dứt khoát ngồi xuống ăn như vậy, thế nhưng thái độ của đối phương lại rất tự nhiên, cứ như đã quen ăn cùng hắn rồi vậy.
Đột nhiên rất muốn nghe giọng nói của hắn…
Nghĩ nghĩ, cuối cùng thân thủ lại trực tiếp vươn ra kéo lấy người kia, bàn tay mang theo một chùm ám hồng quang mang hướng thẳng đến cổ hắn.
Người kia bị hành động đột ngột của hắn khiến cho bất ngờ không kịp phản ứng lại, ngây người mất hai giây song rất nhanh liền muốn tránh ra, thế nhưng lại bị chế trụ vững vàng.
Vong Dạ nhíu mày, phát hiện muốn hắn nói cũng không phải việc đơn giản.
Người này bẩm sinh đã không thể nói, chứ không phải do sau này mới bị.
“…” Ngạo Triết Thiên có chút không thoải mái mà kéo tay hắn ra, không biết rốt cuộc thì nguời này muốn làm gì, mà nhãn thần của đối phương nhìn hắn có điểm khiến hắn hơi hoảng, hai người cứ nhìn chăm chăm như vậy, thẳng đến khi có một thị tòng đi đến cạnh ghé vào tai Vong Dạ nói vài câu.
Chỉ thấy Vong Dạ khẽ nhướn mày lên, khóe miệng nhếch lên thành một mạt cười nhạt mang theo điểm hứng thú, sau đó liền đứng lên.
“Ngươi trước cứ ở đây.” Trước khi Vong Dạ ly khai chỉ bỏ lại một câu như vậy cho Ngạo Triết Thiên. Hắn dự định khi nào có thời gian sẽ chữa trị cho yết hầu của Ngạo Triết Thiên. Cũng không phải vì hắn mà đặc biệt làm điều gì đó, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ muốn nghe thanh âm của nam nhân này mà thôi.
“…” Ngạo Triết Thiên nhìn hắn có chút không biết nói gì.
*****
Sau khi Vong Dạ ly khai không lâu, Ngạo Triết Thiên đang định ra ngoài đến thăm Liên Đế Na thì lại gặp Huyết Đóa đang đi đến. Tay cầm yên can, trên dưới đưa mắt nhìn hắn một lượt, nhãn thần ái muội không rõ ràng, thế nhưng thoạt nhìn cũng không có vẻ gì ác ý.
“…” Nắm tay chống cằm, Ngạo Triết Thiên nghiêng đầu qua, dùng nhãn thần thăm hỏi nàng.
“Ngươi bị hắn đạp xuống giường không?” Tựa hồ như đã nhìn đủ rồi, Huyết Đóa trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, ngữ khí có điểm kích động hỏi.
“…” Lặng im mất vài giây, Ngạo Triết Thiên nhẹ lắc đầu.
“… Thực sao? Trời, thật khiến người ta không thể tin nổi…” Nhãn thần Huyết Đóa lúc này quái dị đến mức Ngạo Triết Thiên không các nào hình dung được.
Sau đó nàng lại đồng tình cầm lấy tay Ngạo Triết Thiên nói: “Nói chung, bản thân ngươi nên cẩn thận một chút…” Nhận được đối đãi đặc biệt, đôi khi cũng không phải là chuyện gì tốt. “Được rồi, tối nay có một yến hội, ngươi tới giúp đỡ một chút ha, thiếu người tiếp đãi.”
Gật đầu, Ngạo Triết Thiên đối với việc sắp xếp này cũng không mấy dị nghị.
Chỉ là không nghĩ đến, hắn gặp người kia.
Cũng bởi vì vậy mà về sau gây ra một loạt… Bi kịch.
Có một số việc, tựa hồ như là đã định từ trước.
Không thể thay đổi.
Hay nên nói là, nguyên nhân bởi vì có Ngạo Triết Thiên, sự tình mới phát triển theo chiều hướng này? Không thể biết được.
******
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...