Nương Tử, Ta Yêu Em

Thâu tóm sự việc một cách logic thì mọi chuyện diễn ra như thế này:
Đầu tiên tôi nhận được vai nam học đồng rong vở kịch của hội, đang chuẩn bị lên sân khấu thì thông báo cháy, tất cả bắt đầu chạy loạn.
Kế đó Tôi cùng Hạ Vy – người bạn thân nhất của mình chạy ra sân sau của hội trường, cùng lúc phát hiện phía trong cánh cửa gỉ sét vẫn còn vài bóng người.
Tiếp theo tôi kêu mọi người đi phá luôn cánh cửa để cho người phía trong chạy ra, còn mình thì đi tới chiếc giếng múc nước cứu hỏa, ai ngờ lại bị ngã lộn cổ xuống.
Cuối cùng, sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở năm 1470 – thời Hoàng đế Lê Minh Tông trị vì.
Nghĩ cả một tỷ lần, tôi vẫn không thể chấp nhận được, vì sao chỉ bị lỡ chân thọt xuống cái giếng bé tí ti đó, tôi lại bay về quá khứ gần sáu trăm năm trước đây? Cái giếng kia lẽ nào đựng cỗ máy thời gian, và tôi vô tình kích hoạt phải chăng?
Đang miên man suy nghĩ, giọng nói ôn hòa vang lên đăng sau lưng: “Tiếu Trình, giúp ta kê bàn ghế nào. Sao tự dưng ngẩn người vậy?”
“A, đại nương, ta tới liền.”
Dòng suy nghĩ bị cuốn phăng, tôi vội vã chạy đến bên cạnh Hy Chiêu đại nương phụ giúp một tay. Lần trước mới tỉnh dậy từ cơn mê man, tôi đương còn sốc vì sự thật này, ngồi từ sáng cho đến tận tối mù mịt, khi ấy mới có thể gọi là tạm thông suốt. Dù sao tôi cũng cần phải giữ cái mạng nhỏ của mình, rồi mới tìm cách trở lại hiện đại được.
Sau đó tôi mới để ý, hóa ra bà cô Hy Chiêu cùng cháu gái Hương Liên thường bán bánh nướng nhân thịt, bánh bao hấp,… để kiếm sống qua ngày. Thế là tôi định thần, bèn xin ở lại phụ giúp, nói dối là mình mồ côi cha mẹ từ nhỏ, trên đường lên kinh tìm việc thì gặp cướp, giờ trong người không còn một xu dính túi nào. Hai bà cháu cảm động, liền nhận lời giữ tôi lại ngay.
Trước tôi vẫn cứ giữ bí mật về thân phận nữ nhi của mình. Trong thời đại hẵng còn trọng nam khinh nữ này, giả dạng đàn ông có khi dễ sống hơn.
Mặc dù trong nhà toàn đàn bà, có hơi bất tiện vì tôi đang cải trang nam tử, nhưng mà hai người kia vẫn vui vẻ dựng cho tôi một chiếc sạp tre để nằm ở gian ngoài. Tuy thô sơ đau lưng ê ẩm, còn hay bị muỗi đốt, nhưng vẫn hơn là nằm đất, vừa bẩn vừa lạnh.
Có đôi khi tôi nghĩ, không biết giờ ở hiện đại, bố mẹ có lo lắng hay không? Hay giống như trong phim, ở thời điểm trong tương lai, một ‘tôi’ khác đang nằm hôn mê như người thực vật? Hoặc có thể là tôi đã hoàn toàn biết mất không rõ tung tích sau khi rơi xuống giếng…
“Lục công tử, huynh hay ngẩn người quá.” Hương Liên nhẹ nhàng bê khay bánh mới nướng xong, lướt qua người tôi, “Nhưng nhìn những lúc huynh ngẩn người, trông thực sự rất ngộ.”
Tôi nhìn Hương Liên, gãi đầu: “Ta không hay suy nghĩ vẩn vơ lắm. Có hôm ta ngồi cả ngày chỉ để nghĩ một việc ta không biết là có tác dụng gì.”
Hương Liên nhẹ mỉm cười. Sắc hồng ở đôi má cùng hàng mi cong cong dưới ánh nắng lại càng thêm diễm lệ.
“Hai đứa còn chọc ghẹo gì nhau vậy?” Giọng Hy Chiêu đại nương lại vang lên, bà cười cười nhìn chúng tôi, “Phụ ta đi, khách đông quá.”
Mới còn sáng sớm nhưng khách khứa đã bắt đầu nhộn nhịp ngoài sân gọi đồ ăn sáng. Hầu hết là người dân trong trấn, thi thoảng có vài thương nhân ngang qua cũng rẽ vào ngồi ăn. Tôi nhanh nhẹn kê thêm vài chiếc bàn gỗ nhỏ, sau đó qua phụ giúp Hương Liên bưng đồ tới cho khách.
Sớm quen với việc sử dụng ngôn ngữ cổ, tuy hơi gượng miệng nhưng dù sao tôi cũng đã được nội dạy dỗ tử tế. Việc giao tiếp cũng không còn gọi là khó khăn.
“Trương công tử, xin ngài hãy giữ tự trọng.”
Tôi đang còn mải mê gặm chiếc bánh lót dạ, bỗng dưng bên ngoài vọng lại tiếng nói yếu ớt của Hương Liên. Vội vàng ngoái đầu ra nhìn, tôi chán ghét đến độ muốn lật bàn luôn.
Lại là thằng dở hơi này.
Tôi cho luôn mẩu bánh vào miệng, ngang qua nhiều dãy bàn, tới bên cạnh đám người nhốn nháo kia. Bụng bảo cần phải đá cho thằng này mấy cái, nhưng ngoài miệng tôi vẫn nho nhã ôm quyền kính cẩn: “Trương Khanh thiếu gia hôm nay lại rảnh rỗi ghé qua ư? Thật ngại quá, không đón tiếp chu đáo rồi.”
Tên mập này vừa lùn vừa xấu, còn cao không bằng nổi Hương Liên. Dẫu sao tôi cũng là người hiện đại, chiều cao so với người thời cổ vẫn ăn đứt. Thành ra có hơn mét bảy một chút mà đứng cạnh tên Trương Khanh này đã như cái sào với quỷ lùn rồi.
Lông mày hắn nhếch lên, tay áo rộng lòe loẹt sắc màu phất một cái, ra vẻ khinh thường: “Lại là ngươi. Ngươi còn định ăn bám ở đây bao lâu hả?”
Ta mà ăn bám á? Ngươi thì có. Chẳng qua là thằng nhãi ranh bám váy cha mình là lão Trương chi huyện tham quan kia. Tài giỏi cái nỗi gì mà suốt ngày đến chọc ghẹo con gái nhà lành?
Đầy một bụng ấm ức, tôi đứng thẳng người, miệng nhếch lên: “Có câu nam nữ thụ thụ bất thân. Trương công tử nếu đã kinh qua sách vở, ắt hẳn hiểu được lễ nghĩa này.” Vừa nói, tôi vừa đứng sát cạnh Hương Liên, dần dần đem cô ra sau lưng mình. Hương Liên cũng vì thế mà trốn lọt hẳn sau dáng người cao cao của tôi. Tôi tiếp tục chắp tay sau lưng, giọng điệu như nho sinh: “Công tử đường đường là người đứng trên bao kẻ trong trấn, hà cớ phải nhọc công với một nữ nhi dân thường? Người khác nhìn vào lại nói không hay.”

Tôi thì chẳng được cái tài gì, chỉ có mỗi cái miệng là còn dùng được thôi. Thế nên sau khi tôi nói xong, người dân xung quanh vốn đã chán ghét cha con họ Trương, lại ồ lên tán đồng. Có vài kẻ còn ôm bụng cười.
Trương Khanh giận tím tái mặt mày, cứ chỉ vào tôi lắp bắp: “Ngươi… ngươi… được lắm. Lũ bay đâu, xông lên.”
Lũ hầu cận phía sau nhìn như mấy thằng nghiện ất ơ, đứng với tôi cũng chỉ đến cổ. Nghe lệnh của chủ nhân, lại nhìn tôi ngập ngừng do dự. Trương Khanh thấy vậy bèn nổi giận quát tháo mấy tiếng nữa, nước bọt văng tùm lum, lúc này lũ gia nhân mới dè dặt xông lên.
Mấy ngày nay lần nào cũng tình trạng như thế này, tôi đã quen rồi. Lúc đầu còn chột dạ, hơi sờ sợ nhìn lũ đần này. Nhưng tới hôm nay, cảm giác trong tôi chỉ còn lại hai từ để miêu tả: Khinh thường!
“Khoan đã.” Tôi phất ống tay áo, dơ năm ngón tay chặn đứng lũ gia nhân khiến chúng khựng lại. Tôi ‘hừ’ một tiếng rồi lạnh nhạt nói: “Con trai chi huyện trấn Thanh Tri đánh người dân ngay giữa thanh thiên bạch nhật, còn bao nhiêu nhân chứng ở đây. Chuyện này mà tới tai Hoàng Thượng, cha ngươi biết ăn nói thế nào? Chi bằng cởi mũ áo từ quan luôn may ra tội tình còn được giảm nhẹ.”
Hương Liên lúc này đứng sau tôi đã sợ hãi vã mồ hôi. Bàn tay siết chặt lưng áo tôi cơ hồ muốn ướt đẫm.
“Tiếu Trình, huynh… huynh đừng đôi co với hắn nữa…” Nàng thấp giọng thì thầm, thân hình mảnh mai khẽ run lên, “Hắn muốn ta gả cho hắn, nhưng ta không đồng ý, nên cứ ngày ngày qua làm khó dễ.”
Tôi nhíu mày, định kiếm lời an ủi thì tên Trương Khanh kia đã thở phì phì, gương mặt béo núc ních cùng hàng râu dê rung lên. Hắn chỉ vào hai người chúng tôi mà quát: “Các người, các người đợi đấy. Ta sẽ không bỏ qua đâu.”
Nói rồi, hắn thất thểu nâng cái mông cùng thân hình nặng trình trịch ra khỏi sân, còn không quên ngoái lại lườm tôi như chó dại. Tôi cũng chẳng thiết tha, hỉnh mũi với hắn.
“Tiếu Trình, trước giờ hắn luôn như vậy.” Hy Chiêu đại nương thở dại, “Cháu đừng bận tâm làm gì. Hắn ở cái trấn này như ông trời con, không ai dám đối đầu với hắn đâu. Kẻ nào không nhịn được hắn là lập tức bị giải lên quan huyện để chịu phạt.”
Sau lời nói của Hy Chiêu, người dân ai cũng bất giác thở dài. Người không muốn liên quan thì cắm cúi ăn tiếp, người nào ấm ức trong lòng thì ngồi thần người. Tôi lắc đầu, quay lại nhìn Hương Liên tỏ ý không sao cả. Nàng chiếu lên người tôi bằng đôi mắt đầy bất an. Song tôi đã đủng đỉnh thu dọn chén bát trên bàn, nói nhẹ: “Người hiện đại như ta sao phải sợ thằng nhãi đó.”
Đúng thật, so về tuổi tác, tôi ăn đứt hắn rồi. Hắn mới mười sáu, mười bảy dựa vào cha mà giương oai tác quái, tôi gần hai chục tuổi đầu vẫn còn bị ông nội thỉnh thoảng cốc đầu.
Nhưng ít ra tôi vẫn khôn hơn!
Hương Liên không hiểu lời tôi nói, chỉ lẳng lặng cùng tôi thu dọn. Khi sát lại gần tôi, gương mặt nàng phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: “Tiếu Trình, cảm ơn huynh.”
Tôi thơ thẩn nhìn theo bóng nàng hồi lâu.
Đúng là tên Trương Khanh đó, hắn không bỏ qua thật!
Giữa đêm, tôi đang thiu thiu ngủ trên sạp tre, bỗng dưng một mùi khét lẹt quen thuộc sộc vào cánh mũi. Tôi bật dậy như lò xò, miệng không ngừng ho khan.
Cháy, trời ơi cháy rồi!
Tôi nhìn ra sân ngoài, ngọn lửa đã bén vào những chiếc bàn ghế gỗ, rồi bắt đầu lan lên vách đất. Tôi vội vàng chạy vào gian trong, bất chấp mình đang mang thân phận nam nhi mà lay hai người kia dậy: “Đại nương, Hương Liên, mau ra khỏi nhà. Cháy rồi!”
Hương Liên hẵng còn mơ mảng ngẩn người, nhưng Hy Chiêu đã phản ứng nhanh hơn. Bà kéo tay Hương Liên cùng tôi chạy thẳng ra ngoài. Ngang qua ngọn lửa phừng phừng, hơi nóng phả vào khiến tôi đau rát, mắt khô không khốc, mũi thì không thể thở được. Nhưng đã có kinh nghiệm từ vụ hỏa hoạn xảy ra ở hội trường, tôi bèn ôm Hương Liên vào lòng, cùng Hy Chiêu đại nương chạy băng qua đám cháy.
Ba người chúng tôi hít lấy hít để không khí. Đến khi mạch máu đã tạm thời lưu thông bình thường, cả ba ngẩn ngơ nhìn ngôi nhà đang cháy phừng phừng. Lúc này người dân xung quanh mới phát giác và hô hào nhau tới coi náo nhiệt.
“Cháy, cháy rồi, nhà bà lão Hy Chiêu cháy.”
“Mau dập lửa nhanh nhanh…”
“Chắc chắn là do tên Trương Khanh rồi.”

Mặc dù người dân xung quanh đã cố gắng giúp đỡ để dập ngọn lửa, nhưng phải vài canh giờ sau, khi trời đã tờ mờ sáng, ngọn lửa mới được hoàn toàn dập tắt. Tôi nhìn căn nhà vách đất đã cháy rụi thành than đen, sống lưng không khỏi lạnh toát. Nếu đúng là tên khốn kia phóng hỏa, vậy giả sử tôi không phát giác và chạy ra ngoài kịp thời, thì có thể đêm qua ba mạng người đã cháy rụi trong đống tro tàn kia.

Quả thật mất hết nhân tính!
Bàn tay tôi siết chặt, đôi môi run rẩy vì căm giận. Lại nhìn tới Hương Liên đang gục khóc nức nở bên cạnh Hy Chiêu ngẩn ngơ, tôi không khỏi chạnh lòng.
Hình như xảy ra việc này, lỗi hoàn toàn là do tôi.
“Đi, chúng ta đi báo quan!” Tôi gằn giọng, “Không thể để như thế này được.”
Một bà thím cạnh nhà đã kịp lắc đầu phân bua: “Công tử này chưa biết rồi, báo án với Trương chi huyện thà không nói còn hơn. Nếu như đúng là con trai lão ta làm thì lão sẽ tìm cấp lấp liếm đi, rồi quy tội lại cho mấy người đó.”
Cơn bực của tôi xông lên tận óc, tôi nghiến răng chỉ vào đống tro tàn: “Vậy cứ để hắn tác oai tác quái như vậy sao? Nếu không sớm tìm cách giải quyết, mấy hôm nữa bọn hắn thiêu rụi cả trấn Thanh Tri.”
Nghe tôi nói vậy, người dân xung quanh đều trầm mặc.
Một lát sau mới có người thanh niên lên tiếng: “Chi bằng vào Kinh thành báo án. Nghe nói Vương gia Lê Cát Lợi không chỉ là tướng quân trăm trận trăm thắng, mà còn là một chính nhân quân tử, giúp Hoàng Đế cùng nhiều quan viên phá ngàn vụ án.”
“Đúng đó, đúng đó. Cả ba người lên kinh báo án đi.”
Người dân bắt đầu hừng hực khí thế trong khi đứa mù mờ lịch sử như tôi cố gắng lục lại trong trí nhớ từ máy tiết học hồi phổ thông ngủ gà ngủ gật, xem vị tướng này là ai. Đến lúc như sực giác ngộ, tôi bắt đầu phấn chấn hẳn lên: “Đường lên kinh tuy có ba ngày đường, nhưng tiền bạc gia tài đều bị thiêu rụi hết, không còn vật gì trong người cầm cố được…”
Nói thế để đánh động lòng thương từ nhân dân thôi, chứ trong người tôi vẫn còn một dây chuyền bạc luôn đeo ở cổ, giá trị cũng chẳng nhỏ đâu.
“Ở đây ta góp chút tiền…”
“Ta cũng có mấy đồng đây.”
“Đại nương, ta có một ít xu lẻ, người đi đường cẩn thận.”

Trong khi đại nương Hy Chiêu cùng Hương Liên ra sức cảm ơn và không ngừng cảm kích thì tôi đang bận thu tiền gom góp của mọi người. Nói thật thì lúc đó tôi chẳng hiểu giá trị tiền tệ của Đại Việt, nên cứ thấy ai đưa đồng nào là nhận lấy ngay.
Sau kiểm lại, đại nương khẽ nói: “Được gần hai quan tiền.”
Hương Liên tròn mắt ngạc nhiên: “Nhiều vậy ư ngoại?”
“Đúng vậy, chúng ta không lo chết đói dọc đường đi báo án.”
“Thật cảm ơn các vị.” Hương Liên cảm kích gập người.
Người dân xung quanh ai nấy đều xua tay nói không sao, còn tôi vẫn còn nhẩm nhẩm tính toán. Thời vua Lê Minh Tông, một quan tiền bằng bao nhiêu đồng nhỉ? Tôi thì thào vào tai Hương Liên: “Cô nương, một quan bằng bao nhiêu đồng?”
Hương Liên kinh ngạc nhìn tôi, gương mặt lấm len do bụi than lại xuất hiện ý cười: “Tiếu Trình chọc ta sao? Một quan là mười mạch, một mạch là sáu mươi đồng.”
Lúc này tôi mới vỡ lẽ. Hóa ra một quan tiền tương đương sáu trăm đồng.
Vậy hai quan, tức là một nghìn hai trăm đồng sao? Gì?! Nhiều vậy?
“Sau này chúng tôi nhất định sẽ trả lại.” Hy Chiêu đại nương lại cúi người hành lễ, “Cảm ơn tấm lòng của các hương dân.”

Lúc này tôi không bận tâm nhiều về lộ phí dọc đường nữa, bèn đi lại xung quanh căn nhà đã cháy đen thui. Bới tìm trong đống tro, tôi phát hiện còn một cây đuốc còn chưa bị cháy hết, lại ngửi xung quanh có mùi dầu hỏa. Rõ ràng đã có người tẩm dầu quanh ngôi nhà và ném đuốc từ xa để phóng hỏa.
Tôi điên cả người, liền xin người dân một tay nải và tấm vải gói vật chứng lại. Để thiêu rụi được ngôi nhà thành than như vậy, ắt hẳn cần một lượng dầu không nhỏ. Bây giờ chỉ cần điều tra các tiệm dầu ở trong trấn hoặc vùng lân cận xem trong khoảng thời gian gần đây, dầu hỏa được người nào mua số lượng nhiều là có thể biết được hung thủ.
Nhưng căn bản việc này đối với ba người chúng tôi lại rất khó. Nếu trực tiếp đi tìm hiểu sẽ đánh rắn động rừng, Trương chi huyện sẽ tìm cách lấp liếm hết toàn bộ. Giờ đúng là chỉ còn cách lên kinh báo án, để Vương gia Lê Cát Lợi cho người xuống điều tra bất ngờ, lúc đấy mới có hi vọng bắt được kẻ gian.
Khi trời sáng hẳn, chúng tôi từ dã thôn dân trong trấn, bắt đầu lên đường. Nói thật đây là lần đầu tiên sau mấy ngày ở lại trấn, tôi có dịp đi ngao du đất nước mình trong bối cảnh lịch sử xa xưa. Lòng có chút hiếu kỳ, tôi đâm ra ngó ngang nhìn dọc. Chợt nhớ ra một điều, tôi bèn vội vã hỏi hai người kia: “Lần trước đại nương phát hiện ra ta ở con sông nào vậy?”
Hy Chiêu cùng Liên Hương vừa tản bộ, vừa tò mò nhìn tôi: “Là bên bờ sông Hoàng Liêu ngay trước mặt.”
Tôi gật đầu, tự mình chạy lại bên bờ sông, phóng tầm mắt ra xa. Khỉ thật! Tôi xuyên không từ trong giếng nhỏ ra cái con sông to đùng, như vậy biết đâu là đường về nhà đây?
Thấy tôi mặt mày ủ rũ, Hương Liên mỉm cười: “Huynh đừng lo, lần này chúng ta đến trấn bên cạnh sẽ thuê xe ngựa vào kinh. Không thể gặp cướp đâu.”
Chúng tôi đi bộ đường vài canh giờ, lên đồi, rồi ngang suối, mãi mới thấy thấp thoáng thị trấn phía trước. Tôi hí hửng nói: “Ta xuống phía dưới xem thế nào. Hai người cứ tạm nghỉ chân đi.”
Có lẽ cũng đã thấm mệt, hai người phụ nữ liền lập tức đồng ý.
Tôi cầm tay nải đựng tiền, không nhanh không chậm xuống đồi. Con đường tuy dốc nhưng tương đối dễ đi, thế nên tôi thơ thẩn nhìn ngắm quang cảnh, trong lòng thầm tính toán sẽ tới trấn đặt phòng trọ trước rồi quay lại đón hai người kia.
Nhưng trong lúc này, ngay cái thời khắc quan trọng nhất thì tôi lại vấp phải cục đá nhọn trên đường, cả cơ thể cứ thế mà lăn lông lốc theo con đường xuống đồi.
“Ai ui.” Tôi kêu oai oái, mông cứ đập hết chỗ này chỗ kia mà không sao giảm tốc độ được, chỉ biết ôm đầu mình, tay nải đựng tiền vung đi đâu cũng chẳng còn buồn để ý nữa.
Đến khi cả cơ thể xây xước của tôi đã hoàn toàn ngừng lại, tôi đau đớn rên lên vài tiếng, thầm oán hận trong lòng: “Tiên sư nhà nó, đen như cầy thui.” Đang định lồm cồm bò dậy và vặn mình vài cái, tôi phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
Mặt đất nơi tôi an tọa hình như mềm hơn bình thường thì phải.
Tôi nghi hoặc nhìn xuống mông mình, cảm giác đầu tiên là lạnh cả sống lưng. Vì sao ư? ‘Mặt đất’ êm ái này hóa ra lại là một người khác, bị tôi đè lên đến nỗi bất tỉnh nhân sự. Cả người nọ mặc đồ đen sì, mặt cũng đeo mạng đen, tay còn cầm gươm đao gì đấy…
Gì?! Đao á?
Tôi hốt hoảng đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào người vừa bị mình đè cho bất tỉnh. Thế nào trông cũng giống thích khách trong phim truyền hình vậy chứ?
“Tên tiểu tử kia, ngươi là ai? Dám đả trọng thương thủ lĩnh của bọn ta?”
Một giọng nam nhân gầm lên khiến tôi giật nảy người. Đưa mắt nhìn về phía trước, người tôi như toát mồ hôi lạnh. Hóa ra không chỉ một tên, mà là mười mấy tên thích khách đang cầm đao, sát khí gườm gườm nhìn thẳng tới chỗ tôi.
Hắn nói cái gì? Tôi vừa đè bẹp thủ lĩnh của hắn ư?
Oh My God!!! Thế này thì chết bà nó rồi. Tự dưng đang yên đang lành lại dây vào lũ áo đen như sát thủ thế này? Nhọ, nhọ hơn cầy.
Thấy tôi đứng ngẩn người, tên áo đen kia lại quát rống lên: “Mau thả thủ lĩnh bọn ta ra, bằng không bọn ta sẽ giết chết ngươi.”
Thả? Vốn dĩ tôi đâu có bắt người đâu mà thả?
Ý, khoan --- Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Tôi ngồi xuống, cố sức cầm thanh đao nặng trình trịch trong tay tên thủ lĩnh đang bất tỉnh, rồi khua khua về phía hắn, dõng dạc hô lên: “Người của các ngươi ở trong tay ta, nếu tiến lên một bước, ta không ngại cho hắn thành thái giám đâu.”
Lũ áo đen lặng người một chút, sau đó một tên gằn giọng: “Dựa vào ngươi? Tên vương gia đó cử mình ngươi đến để cứu con gái gã thôi hả?”
Chuyện ngày càng phức tạp rồi đây! Vương gia nào? Con gái nào?
Tôi nghi hoặc nhìn về phía sau mình, lại thêm một lần nữa bất ngờ. Chẳng biết từ lúc nào, phía sau tôi là một chiếc xe ngựa vô cùng trang nhã, bên cạnh còn có một đám tùy tùng, nam nhân, nữ nhân đến cả chục người. Nhưng trong kẻ nào kẻ nấy cũng tái xanh tái mét mặt, hình như cũng đang bị dọa cho chết khiếp.
Tôi còn đang sắp xếp suy nghĩ logic một chút, thì tên kia lại quát lên: “Tất cả, xông lên.”
“Hẵng khoan!” Tôi khua khua cây đao nặng trình trịch, “Tiến lên đi, ta thiến hắn.”
Bọn người kia ngừng lại vài giây, nhìn tôi bằng con mắt vằn tia đỏ. Tôi nuốt nước bọt đến ực một cái, lòng không khỏi run như cầy nhưng bên ngoài vẫn mạnh miệng, hét lên với đám tùy tùng đằng sau: “Còn không mau trói hắn lại?”

Đám người phía sau lưng bị khí thế của tôi dọa cho kinh hồn, vội vàng chạy đến bên cạnh tôi, lôi cổ gã thủ lĩnh lại, lóng ngóng trói.
Tôi kề thanh đao cạnh cổ tên thủ lĩnh, giọng vẫn oang oang: “Các người sống trên giang hồ có trước có sau, nếu hiểu được đạo lý thì sẽ không bao giờ để thủ lĩnh mình phải chết, đã chết thì cũng coi như tan đàn sẻ nghé đi. Mà ý ta quyết rồi, nếu hôm nay cái mạng nhỏ của ta không giữ được, ta sẽ đem hắn theo để thiến chơi.”
“Công tử, người hà tất phải nói lý với chúng?”
Một giọng nói dịu dàng của nữ tử vang lên sau lưng khiến cho tôi bất giác ngẩn người. Không biết từ lúc nào, người ngồi trong cỗ xe ngựa đã vén rèm bước xuống. Dáng người nàng mảnh khảnh, bước đi uyển chuyển trong tà váy trắng tinh khiết. Gương mặt tựa như thần tiên, môi mỏng đỏ mọng cùng chiếc mũi cao thanh thoát, lông mi dày khẽ chớp chớp vài lần dưới ánh nắng trưa. Nàng nhẹ nhàng tiến đến bên tôi, mỗi bước đi, mỗi cử động nhỏ đều mang theo hương thơm thoang thoảng của mùi hoa mà tôi chưa từng biết.
Tôi cứ thế ngẩn ngơ nhìn nàng. Trái tim bỗng dưng đáng thịch một cái.
“Ta vốn không tin chúng dám giết ta.” Nàng nhìn tôi mỉm cười. Đôi mắt tròn và con ngươi đen láy, sâu thẳm khiến cho mạch máu tôi dường như bị hút chặt vào đấy.
Nàng đẹp đến mê hồn người.
“Chúng bay, xông lên, giết hết!” Bọn sát thủ đã không còn nhẫn nhịn được, chúng dơ thanh đao lấp loáng xông thẳng về phía chúng tôi.
Như một phản xạ tự nhiên, tôi cầm đao đứng chắn ngay trước mặt nàng. Do tôi ngu hay tôi dại gái thì không biết. Tôi chỉ biết rằng, bản thân mình không muốn để nàng bị đau.
Có vẻ hơi bất ngờ vì hành động của tôi, cơ thể nàng thoáng khựng lại. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy nàng áp sát mình hơn, hơi ấm từ cơ thể nàng phủ quanh khiến cho tôi hơi ngây người. Nhưng chỉ vài giây sau tôi đã lấy lại được bình tĩnh, chuẩn bị tinh thần vung đao bừa để đáp trả.
Vừa đúng lúc này, hàng loạt mũi tên từ đâu phóng đến, nhằm chính xác vào từng tên thích khách một. Tôi hẵng còn ngơ ngác thì bọn người áo đen đã gục ngã xuống vũng máu loang lổ.
Tôi thất sắc, lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng kinh hồn này.
Mười mấy tên thích khách mới vài giây trước còn khí thế hừng hực liều chết xông lên, vậy mà bây giờ đã chết thẳng đê dưới những mũi tên xuyên qua ngực trái.
“Công tử, đa tạ ngươi đã giúp đỡ.” Lúc này giọng nói nhẹ nhàng phía sau mới kéo hồn tôi nhập lại thân xác. Tôi ngơ ngác nhìn nàng, còn chưa hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, nàng đã lên tiếng, “Cảm ơn đã giúp ta bắt tên thích khách này. Việc còn lại ngươi không phải lo lắng.”
Rồi từ xa, mười mấy người ăn mặc như thị vệ, mày rậm mắt như sao tiến về phía nàng. Hình như họ đương định cúi người hành lễ, đã bị nàng ngăn lại. Nàng khẽ nói: “Không cần thiết.”
Lập tức đám người kia hiểu ý, vội đứng nghiêm túc phía sau.
“May nhờ công tử kéo dài thời gian, mấy người này mới kịp thời xuất hiện để bảo vệ ta.” Nàng mỉm cười, đầu hơi cúi xuống hành lễ, “Đa tạ công tử.”
Lúc này, tôi mới lấy lại tỉnh táo. Nhìn lại phục trang của nàng và đoàn tùy tùng kia, thậm chí mấy tay thị vệ vừa xuất hiện,… từ phong thái đến dáng vẻ đều giống người ở trong cung đi.
Thế nên, tôi vội ôm quyền, cúi thấp: “Cô nương không cần khách sáo. Ta cũng chẳng qua là ngang qua, không may trượt chân nên làm tên thích khách này ngất xỉu thôi.”
Tôi thật thà đến mức đám thị vệ đằng sau trố mắt ngạc nhiên, rồi khó hiểu nhìn nhau. Hình như cái mông tôi còn giỏi hơn tỉ lần công phu của họ, một cước đã đè bẹp tên thủ lĩnh làm hắn ngất xỉu.
“Chẳng hay công tử đây định tới đây?” Nàng nhoẻn miệng cười rồi nhìn y phục rách tơi tả của tôi, “Công tử ngã từ trên đồi ư?”
“A, thôi chết, ta còn hai người thân đang đợi.” Lúc này tôi mới sực nhớ ra chiếc tay nải đã rơi mất khi mình lăn lông lốc như trái bóng, liền thở dài một hơi, “Ôi, ta lại đánh rơi hết đồ rồi.”
Ánh nắng hắt lên người nàng những vệt sáng lấp lánh như tiên nữ giáng trần. Nàng gật nhẹ đầu với cô a hoàn bên cạnh, lập tức cô ta đến bên cạnh tôi hành lễ rồi nói: “Công tử nếu không chê, ở đây ta có chút bạc lẻ, coi như đa tạ người đã giúp đỡ.”
Nói rồi vội định móc cả một túi tiền nặng trịch đưa tôi. Nhưng tôi vốn không biết tiêu tiền này ra sao, bèn gãi đầu từ chối: “Ta không dám nhận đâu. A, nhưng cô nương có thể cho ta vay hai quan tiền không? Đây là số tiền mà ta làm mất của hai người thân đang đợi ta trên kia.”
Nàng ngạc nhiên nhìn ta, như thể rằng nàng không tin những lời ta nói. Đến đám tùy tùng và mấy tên vệ sĩ, kẻ há hốc mồm, kẻ nhíu chặt mày… Coi bộ số tiền này nhiều quá chăng? Tôi bắt đầu ngượng nghịu, gãi đầu.
“Lần đầu tiên ta gặp một người như công tử.” Nàng tủm tỉm cười, rồi ra hiệu cho a hoàn mang tới đưa tôi hai quan tiền, “Những kẻ khác sẽ nhân cơ hội mà đòi tiền, còn ngươi không lấy mà còn vay ta chỉ hai quan.”
Tôi ôm quyền đa tạ rồi vui vẻ bỏ hai quan vào ngực áo. Thấy cũng không còn sớm, tôi bèn nói lời từ biệt: “Cô nương, xin hỏi quý tính đại danh? Ta nhất định sẽ trả lại cô nương tiền.”
Nàng đang xoay người toan rời đi, bèn dừng bước. Trong ánh nắng lấp lánh, nụ cười của nàng càng thêm diễm lệ. Nàng dịu dàng cụp mi mắt, hai gò má hơi ửng hồng: “Có duyên ắt gặp lại. Ta tên Lê Hinh, sẽ đợi công tử.”
Nói rồi, nàng ê lệ cúi người hành lễ, rồi xoay lưng bước đến bên xe ngựa. Tôi còn đứng thất thần cho đến khi bóng đoàn tùy tùng đã khuất, miệng mới lẩm bẩm cái tên mà tôi sẽ ghi nhớ cả đời.
“Lê Hinh…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui