Lần xuất hành tới thiên hạ đệ nhất trang lần này vốn là do Long Cẩn đích thân đi, nhưng hắn lại là vua một nước nên khó mà thoát thân.
Còn Phi Sắc lại lấy lời hứa khi xưa Long Ngọc phải bảo vệ hắn để mặt dày đi theo.
Vì thế, hành trình lần này ít đi một Long Cẩn, nhiều thêm một Phi Sắc.
Dọc theo đường đi, Long Ngọc đều tỏ ra lạnh lùng trầm mặc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Còn Bạch Phượng Ca lại tựa sát vào người Phi Sắc, đem phân nửa sức nặng của mình tựa lên người hắn, nhắm mắt dưỡng thần.
Nói về Phi Sắc, tất nhiên là hắn rất thích chí cho bạn nữ nào đó dựa vào rồi.
Tuy không có ai nói gì cũng có chút buồn chán, nhưng yên lặng thế này cũng không tệ chút nào.
Yên lạng không duy trì được bao lâu thì bị tiếng ngựa hí vang đánh gãy.
Cùng với tiếng kêu thê lương của con ngựa, xe cũng bắt đầu lắc lư kịch liệt.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” khí lạnh trong mắt Long Ngọc càng lúc càng thịnh.
“Vương gia! Có sát thủ, phía trước là vực thẳm!” bên ngoài xe, giọng nói có chút lo lắng nhưng ẩn giấu tia trấn định truyền vào.
“...”hai mắt Long Ngọc tối xầm lại, sau đó nhanh như chớp túm lấy Phi Sắc và Bạch Phượng Ca lôi ra ngoài xe, phi thân phá tan lọng xe.
Tiếp đất, Long Ngọc buông Phi Sắc và Bạch Phượng Ca xuống.
Con ngựa không bị khống chế lập tức phi thẳng về phía trước, rơi xuống vách núi đen cùng chiếc xe ngựa, bỏ lại sau lưng cát bụi mù mịt.
Màu áo đen xông lên từ vực thẳm, chớp mắt dừng ở phía sau Long Ngọc, thần sắc cung kính.
Nam tử áo đen trung niên kia rõ ràng là xa phu!
Hơn mười tên áo đen bịt kín mặt từ trên trời giáng xuống, bao vây đám người Long Ngọc bên trong.
Thần sắc của Long Ngọc ngưng trọng, khóe mắt như có như không liếc về phía khuôn mặt có chút tái nhợt của Bạch Phượng Ca.
Thanh lon đao kia đã thuyết minh thân phận của người tới!
“Ảnh, bảo hộ vương phi!” Long Ngọc trầm giọng ra lệnh cho nam tử trung niên phía sau.
Thì ra xa phu kia là Ảnh!
Thống lĩnh của Ảnh bộ!
Cùng lúc đó, bóng dáng mạnh mẽ của Long Ngọc vọt lên phía trước, giao chiến cùng với đám áo đen phía trước mặt.
Ba tên áo đen hợp lực dây dưa với Long Ngọc, mười tên còn lại nhất tề nhắm vào Bạch Phượng Ca.
Thân hình của Ảnh cũng lóe lên, ngăn trở bước tiến của đám người áo đen.
Mặc dù võ công của Long Ngọc và Ảnh cao hơn đám người áo đen rất nhiều nhưng người bịt mặt kia lại có nhân số khá đông.
Rất nhanh sau đó, Long Ngọc và Ảnh đã bị đám người kia giữ chân, khó mà thoát ra.
Còn sót lại một tên áo đen, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Bạch Phượng Ca.
Phi Sắc che phía trước mặt Bạch Phượng Ca, quay đầu nói với nàng, “Đi!”
Sắc mặt của Bạch Phượng Ca tuy tái nhợt nhưng vẫn trấn định gật gật đầu, chạy về phía xa xa.
Đám áo đen bị Phi Sắc cuốn lấy thấy Bạch Phượng Ca chạy trốn thì không day dưa nhiều, lắc mình dùng khinh công vuột qua Phi Sắc, nhanh như điện bay thẳng về phía Bạch Phượng Ca.
Giơ lên loan đao hàn quang sáng lóa, trong mắt tên áo đen hiện lên tia sát ý sắc bén, hướng về phía người đang chạy trốn kia.
Ngay khi thanh đao chị còn cách đầu của Bạch Phượng Ca một gang tay, đột nhiên nó dừng lại trên không trung.
Bàn tay trắng nõn như ngọc cầm lưỡi đao, máu tươi đỏ yêu dã từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất tản ra mùi vị khó ngửi.
“Phi Sắc!” Bạch Phượng Ca đột nhiên quay đầu, nhìn cổ tay bị máu tươi nhuộm đỏ kia, trong mắt có đau lòng cùng tức giận đan xen.
“Đi mau!” Phi Sắc gầm nhẹ, sau đó dây dưa với tên bịt mặt, không hề để ý tới cánh tay bị thương.
Bạch Phượng Ca khẽ cắn môi, xoay người chạy về hướng xa xa.
Tên áo đen thấy thế, trong mắt xẹt quan tia lạnh lẽo xen lẫn quyết tuyệt.
Không hề quan tâm tới Phi Sắc đang đánh một chưởng về phía mình, hắn ta khéo léo lách người, một dòng khí bay thẳng về phía Bạch Phượng Ca.
Phi Sắc kinh hãi, cắn răng một cái, bóng dáng màu hồng chớp lên, chắn phía sau Bạch Phượng Ca.
Trong không trung, hắn đẩy nàng sang một bên, hứng trọn cỗ khí mạnh mẽ kia.
“Phi Sắc!” Bạch Phượng Ca té trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nhìn bóng lưng màu hồng kia biến mất dưới vách núi đen.
Tên áo đen nhìn bóng người đang rơi xuống vực kia, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc, nhưng nhanh chóng che giấu, không chút do dự giơ đao lên nhằm về phía Bạch Phượng Ca.
Ngay khi loa đao kia chuẩn bị rơi xuống đầu nàng, một dòng khí mạnh mẽ làm thanh đao rơi xuống đất, cùng lúc đó, một thanh kiếm vút lên đâm vào giữa trán tên áo đen.
Người nọ quay đầu, chỉ kíp nhìn thấy cái bóng mờ mờ của Long Ngọc và Ảnh, sau đó chậm rãi ngã xuống.
Bạch Phượng Ca lẳng lặng nhìn nơi mà Phi Sắc rơi xuống.
Long Ngọc đứng trước người nàng, con ngươi đen nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng vươn tay ra, “Đứng lên đi.”
Nghe vậy, Bạch Phượng Ca thu mắt lại, trên mặt tuuy vẫn không có chút máu nhưng cũng không tới mức hoảng sợ tột độ.
Đôi mắt hạnh làm như không thấy cánh tay đang dừng lại giữa không trung kia, Bạch Phượng Ca cố hết sức tự mình đứng lên.
“Hừ.” Long Ngọc thấy thế thì phất tay hừ lạnh, “Không biết tốt xấu.” nói xong hắn thản nhiên xoay người, nâng bước đi về phía trước, nhưng mới đi được vài bước hắn lại ngừng, không hề xoay người:
“Chúng ta nên đi nhanh một chút, phòng ngừa nhóm sát thủ thứ hai đuổi theo.” tạm dừng một chút hắn lại nói, “Thi thể của Phi Sắc... chờ sau khi hồi kinh bổn vương sẽ phái người đi tìm.”
Bạch Phượng Ca hạ mi, “Không phiền tới vương gia.” giọng điệu bình thản lạnh lùng, không nghe ra được chút cảm xúc.
“Ngươi!” Long Ngọc đột nhiên xoay người, hung hăng nhìn Bạch Phượng Ca.
“...” Bạch Phượng Ca nâng mắt, không hề bị ảnh hưởng bổi lửa giận của Long Ngọc, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.
Sau một lúc lâu, Long Ngọc thu tầm mắt, hừ lạnh nói, “Hừ! Nếu ngươi đã như thế, bản vương cũng không lo chuyện bao đồng.” nói xong hắn phất tay áo nhanh chóng đi trước.
Nữ nhân này đúng là có năng khiến chọc người ta tức chết!
Không biết tốt xấu!
Nhìn bộ dạng lửa giận ngập trời của Long Ngọc, sắc mặt của nàng vẫn bất biến.
“Vương phi, mời!” Ảnh trầm giọng nói.
Nghe vậy Bạch Phượng Ca hạ mi mắt, nâng bước. Tầm mắt lơ đãng nhìn về một mảng màu thâm hơn khoảng đất xung quanh, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Đó, là do máu của Phi Sắc nhuộm thành.
Loan Đao Môn!
Thiên hạ đệ nhất trang tọa lạc trên đỉnh núi Phượng Hoàng.
Muốn đi thiên hạ đệ nhất trang thì nhất định phải đi lên núi Phượng Hoàng.
Ở dưới chân núi, xe ngựa rơi xuống vực sâu, hành lí cũng vì thế mà mất sạch. Hơn nữa còn phải lo lắng chuyện thích khách đuổi theo. Rơi vào đường cùng, ba người quyết định không đi đường lớn lên núi và băng qua rừng già, tìm đường nhỏ mà lên núi.
Trăng tròn tỏa ra ánh sáng màu bạc sắc lạnh.
Nhánh cây được ánh trăng chiếu rọi, lưu lại trên mặt đất những cái bóng loan lỗ sáng tối, cái bóng thi thoảng chớp lên theo từng cơn gió lạnh, phối hợp với tiếng sàn sạt ma sát của lá cây, không khí quả thật có chút đáng sợ.
Bạch Phượng Ca một mình bước trong rừng cây đáng sợ này.
Bước chân của nàng có chút đứt quãng, đau đớn trên đôi chân xinh đẹp kia khiến nàng dường như chết lặng.
Ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt tuyệt mĩ kia trắng nhợt tới dọa người, đêm lạnh như nước, nhưng trên trán nàng lại nhễ nhại mồ hôi, dưới ánh trăng càng thêm sáng rực.
Bản thân nàng cũng không biết, mồ hôi đổ ra là lạnh hay nóng.
Y phục vốn trắng tinh khiết không chút bụi bẩn nay lại loan lỗ vệt đen, điều này khiến nàng thoạt nhìn có chút chật vật.
Nhưng nếu nhìn kĩ lại ta có thể phát hiện, đôi mắt sáng ngồi xinh đẹp kia không có tia chật vật nào, bình tĩnh như một hô nước không hề lay động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...