Khóe miệng Hòa Vi cứng đờ, vốn dĩ cô cho rằng Yến Hoài vừa trở về, anh lại không phải người không có việc gì liền rà soát Weibo, cho nên khẳng định còn chưa nhìn thấy thông báo được tag kia, vì thế lời này vừa ra tới, cô cả kinh tới mức đôi mắt không tự chủ được mà mở to hơn chút.
Cách đó không xa, Yến Hoài đã xoay người lại đây, “Như thế nào không nói?”
“… Em chỉ đùa một chút.”
Đối diện với một bàn đồ ăn, vốn dĩ đã rất trống rỗng.
Hòa Vi tưởng tượng như vậy, ngược lại tự tin hơn không ít, nhỏ giọng oán giận nói: “Ai bảo anh mỗi ngày đều trở về muộn như vậy…”
Kỳ thật mấy ngày nay đã tốt hơn không ít, khoảng thời gian trước quả thực là ác mộng.
Yến Hoài điên cuồng tăng ca không nói, ngay cả Hòa Vi vẫn luôn bay loạn trong và ngoài nước, thời gian hai người bên nhau đã ít lại càng ít, không tịch mịch hư không mới là lạ.
Hòa Vi càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, khóe miệng cô nhăn lại, cúi đầu chọc chọc chén cơm, ngữ khí nói chuyện mềm mại, giống như những cô gái bình thường đang làm nũng oán giận với người mình yêu.
Đúng lúc dì Hàn bưng canh từ phòng bếp ra, nghe thấy lời cô nói cười đến đôi mắt cũng nheo lại, mặt đầy nếp nhăn, “Ai, vấn đề này trước kia tôi cũng thường xuyên hỏi cậu chủ, chỉ là cháu không biết a, cậu chủ lúc trước càng bận hơn, kỳ thật từ sau khi kết hôn đã về nhà sớm hơn rất nhiều so với trước kia.”
Dì Hàn vừa nói vừa đặt bát canh lên bàn, lưu loát xới đầy chén cơm cho Yến Hoài, sau đó lại múc cho Hòa Vi một chén đường phèn tuyết lê, sau đó không tiếp tục quấy rầy hai người nữa, rất tự giác mà trở lại phòng bếp.
Kéo chén canh lại gần, Hòa Vi cầm muỗng, từng muỗng từng muỗng mà khuấy đều.
Vừa rồi không biết có phải vì có mặt dì Hàn hay không, Yến Hoài vẫn luôn không nói chuyện, cho đến khi đi tới trước bàn ăn, anh mới cúi người xuống, nhẹ nhàng xoay ghế cô đang ngồi lại, sau đó nâng cánh tay chống lên lưng ghế Hòa Vi hỏi, “Không vui sao?”
Hòa Vi nhẹ buông tay, trên tay không có gì, lập tức cảm thấy có chút không biết đặt ở đâu, cô nhẹ “Vâng.” một tiếng, dứt khoát kéo cà vạt anh nghịch, “Yến Hoài, chừng nào anh mới có thể không vội vàng như vậy ạ?”
Cô hỏi rất nhẹ nhàng, còn biết đánh đòn phủ đầu.
Yến Hoài có chút mềm lòng cùng bất đắc dĩ, vốn dĩ anh không cảm thấy mình không vội vàng, ít nhất thời điểm không phải đi công tác, mỗi ngày anh đều có thể về nhà, nhưng Hòa Vi lại khác, cô quay phim ở trong thành phố thì không sao, nếu đi nơi khác, khả năng mấy tháng cũng không có thời gian về nhà một chuyến.
Giống như lần trước cô ở Paris quay quảng cáo, Hòa Vi thậm chí còn quên cả sinh nhật mình, nếu không phải anh dành thời gian đi gặp cô, đoán chừng Hòa Vi cũng cứ mơ màng mà coi như ngày bình thường trôi qua.
Yến Hoài giơ tay sờ mặt cô, “Về sau anh sẽ không tăng ca nữa, về nhà với vợ.”
“…”
Nghe tới thì rất tuyệt vời, nhưng nếu thực sự làm như vậy, Hoa Ảnh không phá sản mới là lạ.
Hòa Vi buồn bực xong, hơn nữa Yến Hoài nguyện ý dỗ cô, buồn bực nghẹn nửa ngày đã tản ra không ít, cô dùng sức kéo cà vạt Yến Hoài, sau đó thuận tiện kéo anh cúi người xuống hôn anh một cái, “Vẫn nên từ bỏ——”
Vốn dĩ cô muốn nói là “Hoa Ảnh bị cô làm phá sản thì sẽ rất tệ.” Sau lại nghĩ lại, loại lời nói không may mắn này vẫn không nên nói, vì thế ngừng rất đúng lúc, ngược lại hỏi anh, “Em nhắn tin như vậy có thể quấy rầy anh làm việc hay không?”
“Sẽ không.”
Thanh âm Yến Hoài mơ hồ, hôn lại cô, “Em là quan trọng nhất.”
Không quan trọng không được, nhớ thương lâu như vậy mới cưới được vợ về nhà, không coi cô như bảo bối là chuyện không thể nào.
-
Tuy rằng Hòa Vi nói Yến Hoài không cần phải để ý tới cô, nên tăng ca thì cứ tăng ca, nhưng từ ngày đó, mỗi ngày anh đều về nhà sớm hơn trước kia rất nhiều.
Vừa lúc trong khoảng thời gian này Hòa Vi có ít cảnh quay, nên thời gian ở phim trường không quá dài, cho nên về cơ bản ban ngày ngoại trừ đóng phim và đến phòng tập, tới chiều tối, cô còn có thời gian về nhà chuẩn bị bữa tối tình yêu.
Tin tức của đạo diễn Lý vào ngày thứ ba liền thông qua Yến Tình mà truyền tới, hai bên đều suy nghĩ cặn kẽ, lại thương lượng vài câu, nhân vật này cứ như vậy được ấn định.
Nhân vật được xác định, kịch bản kỹ càng tỉ mỉ cho mỗi một cảnh quay mỗi một động tác được gửi tới đây, tuy rằng còn chưa khởi động máy, nhưng Hòa Vi lại cảm thấy thời gian trở nên gấp gáp, tưởng tượng đến mấy ngày nữa phải lên đường đi Ô Sơn, cô liền hận không thể mỗi ngày đều dính bên cạnh Yến Hoài.
Cô không phải người hay dính người, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy nhìn anh thế nào cũng không thấy đủ.
Cho nên khi nhân vật nữ số 2 được xác định, mỗi ngày Hòa Vi xem kịch bản đều phải cùng Yến Hoài ngồi trong phòng sách xem.
Sau đó không quá mấy ngày, cô đã bị Yến Hoài xách ra khỏi thư phòng.
Là một tay kéo cổ áo cô, giống như xách cổ một con gà.
Hòa Vi đứng ở cửa phòng sách, nhìn chằm chằm cánh cửa đang khép lại kia, khoanh vòng: “…”
Cô không chịu tin tưởng sự thật này, ngón tay run rẩy nhắn tin cho Trình Nặc: 【 Nặc Nặc, vừa rồi tớ vừa bị ném ra khỏi phòng sách. 】
Trình Nặc trả lời: 【 Bị ai! 】
Hòa Vi từ dấu chấm than đang nhấp nháy kia nhìn ra một loại tinh thần khát vọng bát quái, cô lại càng buồn bực: 【 Yến Hoài. 】
Trình Nặc: 【? 】
Trình Nặc: 【 Không phải cậu mới là người ném anh ấy ra khỏi phòng sách sao? 】
Hòa Vi: 【…】
Trình Nặc: 【 Cậu đã làm gì? 】
Hòa Vi: 【 Tớ nhìn anh ấy một cái a. 】
Trong nháy mắt Trình Nặc đã hiểu ra vấn đề, gửi cho cô một biểu tình của ngón tay cái, ngay sau đó lại nói một câu: 【 Cậu ngẫm lại đi, nếu thời điểm cậu đang đọc kịch bản, Yến Hoài cởi hết quần áo đứng trước mặt cậu, cậu có đem anh ấy quăng ra ngoài hay không? 】
“…”
Hòa Vi: 【 Tớ vẫn mặc quần áo. 】
Trình Nặc: 【 Cậu ở trong mắt anh ấy, mặc hay không mặc đều giống nhau. 】
Tuy rằng Trình Nặc hơn hai mươi tuổi còn không có bạn trai, nhưng lại am hiểu một cách sâu sắc chuyện nam nữ, mỗi một chữ khi nói ra đều ngang với tiết lộ bí mật.
Hòa Vi nghe thấy cô nói vậy trong nháy mắt liền rõ ràng, cô gật gật đầu, cảm thấy khả năng đúng là như vậy, liền không tính toán chất vấn Yến Hoài nữa, yên tâm ôm kịch bản quay trở lại phòng ngủ.
Liên tiếp vài ngày, Hòa Vi đều thành thật không quấy rầy Yến Hoài làm việc nữa.
Đảo mắt liền đến ngày cô đóng máy bộ phim 《 Điệp Ảnh 》, cảnh quay cuối cùng được diễn xong, Hòa Vi còn nhận được rất nhiều món quà nhỏ từ mọi người trong đoàn phim.
Quà tặng không quá nặng, nhưng lớn lớn bé bé cũng có vài món.
Sau khi Hòa Vi về nhà liền mở từng món ra, bên trong cái gì cũng có, ngoại trừ các vật phẩm thủ công, còn có một tấm thiệp viết tay kèm theo tên và phương thức liên hệ trên tấm card, cô đã từng nghe thấy cái tên này.
Tưởng Tùng, ba năm trước dựa vào một bộ phim mà nhận được giải thưởng Kim Tượng đạo diễn xuất sắc nhất.
Tâm tình Hòa Vi đã không thể dùng từ kích động để hình dung, mảnh giấy này phảng phất như đang tản ra ánh sáng vàng kim.
Rất đơn giản, giấy trắng mực đen, nhưng lúc này nhìn vào lại thấy vô cùng lóa mắt.
Hòa Vi thật cẩn thận lưu số điện thoại này vào, sau đó lại đối chiếu rất nhiều lần, cho đến khi xác định nó hoàn toàn chính xác, cô mới lưu tên vào.
Sau khi xong toàn bộ, cô mới lật mặt trái của tấm card lên, phía sau còn có mấy chữ, chữ viết mạnh mẽ, hẳn là xuất phát từ đôi tay đạo diễn 《 Điệp Ảnh 》: “Đã cùng lão Tưởng chào hỏi qua, nói giới thiệu cho ông ấy một cô gái nhỏ có tiềm lực, lại khiến ông ấy cao hứng đến hỏng rồi. Cố lên a Tiểu Vi, về sau cô sẽ càng ngày càng tốt hơn! Hãy cho tôi thấy cô đoạt giải ảnh hậu vào một ngày sớm nhất!”
Thực tế khi quay 《 Điệp Ảnh 》, Hòa Vi cũng không tiếp xúc với đạo diễn quá nhiều, mặc dù ngày thường cô thường xuyên ở phim trường, nhưng phần lớn thời gian đều yên tĩnh, chỉ khi gặp phải điều gì đó mà cô không hề chắc chắn, cô mới đến hỏi ý kiến đạo diễn.
Vốn dĩ Hòa Vi cho rằng quay xong bộ phim này, có khả năng đạo diễn cũng không nhớ rõ tên cô… Hiện tại vừa đọc những dòng chữ này, cô chỉ cảm thấy mũi có chút chua xót, cô hít sâu một hơi, sau đó soạn một tin nhắn cảm ơn gửi đến đạo diễn.
Sau khi tin nhắn được gửi qua, rất lâu không nhận được trả lời.
Mãi cho đến buổi tối nấu cơm xong, Hòa Vi mới nhận được tin nhắn từ đạo diễn: 【 WeChat của lão Tưởng chính là số di động, trước tiên nên chào hỏi ông ấy một lần trước, mỗi bộ phim của ông ấy đều có một đống người tranh nhau, đừng để đến lúc đó bị người khác chiếm trước ha ha! 】
Hòa Vi một lần nữa trịnh trọng và chân thành cảm ơn, do dự vài giây, thời điểm cô thêm số WeChat của đạo diễn Tưởng Tùng, tay vẫn luôn run.
Những nhân vật lớn như thế này, về cơ bản đều ít dùng WeChat, cho nên Hòa Vi cũng không nghĩ ngay lập tức sẽ nhận được lời đồng ý.
Như thường lệ, cô cầm kịch bản ngồi trong nhà ăn, vừa nghiên cứu lời lời thoại vừa chờ Yến Hoài trở về.
Nửa giờ sau, Tưởng Tùng đã chấp nhận lời kết bạn của cô, nhưng Yến Hoài còn chưa có trở về.
Hòa Vi chào hỏi Tưởng Tùng, cô sợ những người làm nghệ thuật không thích người tuỳ tiện, cho nên rất nghiêm túc mà gửi mấy chữ qua: 【 Xin chào, Tưởng lão sư. 】
Hơn mười giây sau, Tưởng lão sư “Nghiêm túc” gửi qua một gói các biểu cảm.
Hòa Vi: “…”
Như thế nào mà tuổi tác hai người lại bị đảo ngược?
Tưởng Tùng: 【 Cô có gói biểu cảm không? 】
Hòa Vi gửi một tấm sang, 【 Như vậy sao? 】
Tưởng Tùng: 【 Đúng đúng đúng, thêm mấy tấm nữa. 】
Hòa Vi liên tiếp gửi qua hơn mười tấm, sau đó thừa dịp đợi Tưởng Tùng trả lời, cô lại mở khung chat với Yến Hoài ra: 【 Buổi tối tăng ca sao? 】
Yến Hoài: 【…】
…?
Mấy dấu ba chấm này có ý gì?
Hòa Vi không hiểu: 【 Mấy giờ trở về? 】
Yến Hoài: 【 Anh ở phòng sách. 】
Hòa Vi: 【…】
Cho nên mới nói rốt cuộc anh trở về từ lúc nào?
Hòa Vi: 【 Anh về nhà từ khi nào? 】
Yến Hoài: 【 Lúc em đang xem di động. 】
Trước kia mỗi lần anh tiến vào phòng khách, chuyện thứ nhất chắc chắn sẽ nói chuyện với Hòa Vi, hôm nay thấy cô nhìn chằm chằm vào di động, lại đột nhiên muốn biết nếu anh không nói lời nào, Hòa Vi có thể chú ý tới anh hay không.
Sau đó Yến Hoài liền thật sự không nói chuyện, tiếp theo, cho đến khi anh nhấc chân lên tầng, Hòa Vi vẫn không chú ý tới anh.
Yến Hoài nhíu mày một lúc lâu, xé một tờ giấy, vo nhẹ vài cái rồi ném vào thùng rác, 【 Đi lên. 】
Hòa Vi: 【 Anh xuống dưới. 】
“…”
Không có biện pháp, cuối cùng vẫn là Yến Hoài xuống tầng, cùng Hòa Vi ăn cơm tối.
Chỉ là sau khi ăn xong cơm rồi, Hòa Vi liền không may mắn như vậy nữa.
Vốn dĩ kế hoạch của cô chính là ăn cơm xong, Yến Hoài tiếp tục làm việc trong phòng sách, còn cô tiếp tục xem kịch bản trong phòng ngủ.
Mặc dù bộ phim 《 Ô Sơn 》 này ngắn hơn mười lần so với những bộ phim khác, nhưng là kịch bản một chút cũng không mỏng hơn kịch bản của phim truyền hình, mỗi một tờ giấy đều viết đầy chữ, có nội dung kịch bản, còn có ký hiệu đánh dấu của Hòa Vi.
Một xấp giấy thật dày, mỗi lần xem phải mất tới một ngày, càng đừng nói đến thời điểm xem còn phải phân tích, Hòa Vi lo lắng không kịp, vì vậy muốn chuẩn bị sớm.
Cuối cùng thì kế hoạch luôn không theo kịp sự biến đổi, không biết đêm nay Yến Hoài phát cáu cái gì, phá lệ dính lấy cô.
Kết quả của việc Yến Hoài đột nhiên dính người chính là, Hòa Vi bị bắt ngồi đọc kịch bản từ 8 giờ tới hơn mười một giờ.
Cô tinh lực dư thừa, dựa vào đầu giường, vừa mở kịch bản vừa tiện tay lấy di động Yến Hoài tra cứu.
Vừa click mở trình duyệt, thời điểm chuẩn bị tìm kiếm phong tục địa phương ở Ô Sơn, cô lại thấy lịch sử tìm kiếm phía dưới——
“Vì sao gần đây vợ tôi càng ngày càng thờ ơ với tôi?”
Hòa Vi: “…”
Dính người không được, lạnh nhạt cũng không được.
Đây là cái cẩu nam nhân gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...