Lục Hy Tuyết mệt mỏi nằm trên giường, huyết mâu thẫn thờ nhìn lên trần nhà nhưng lại chìm vào suy nghĩ của chính mình. Long Ngạo Thiên
định làm gì? Hắn vì sao lại đối tốt với cô như thế? Long Ngạo Thiên, anh sao lại chân thành, tốt bụng vậy? Một đại thiếu gia, là phó thiếu chủ của tổ chức Ngạo, một tổ chức lớn mạnh
trong thế giới ngầm thế lực ngang bằng nhau với Lăng gia nhưng
có một điều chắc chắn không ai sánh bằng ngay cả Dạ gia hay Cố Minh Hạo có thể vượt qua, đó chính là tốc độ, bọn họ hành
động nhanh đến nỗi không ai theo kịp. Long Ngạo Thiên tuy thỉnh
thoảng cũng ra mặt nhưng thủy chung hắn chỉ muốn làm cánh tay
phải đắc lực cho Long Ngạo Vũ, tài sản cá nhân ngang bằng anh
trai hắn nhưng hắn lại là người không thích tiếp cận người
khác, là người cẩn trọng không qua loa, càng không muốn quen
biết với người khác sơ sài . Về phần Long Ngạo Vũ thì có
chút khác biệt, hắn là người tàn nhẫn, không thích vòng vo tam quốc lại thẳng thắn nghiêm túc, năng lực làm việc chuẩn xác
nhanh gọn lẹ nhưng có điểm khác với Long Ngạo Thiên đó chính
là phong lưu đào hoa qua lại không biết bao nhiêu là nữ nhân nhưng khi yêu lại rất cố chấp, chung tình dường như cả đời hắn chỉ
có duy nhất một nữ nhân hắn yêu, và khi yêu hắn sẽ không bao
giờ có thêm một nữ nhân nào và tự động đá văng đi nữ nhân
khác. Sở Hiên? Trong dàn hậu cung của Hạ Thanh cô lại thấy hắn
đáng thương nhất, lại thấy thích hắn nhất, nguyên nhân là đâu?
Là bởi vì hắn là cô nhi giống cô, cha hắn kì thực chính là
con riêng của một đại gia vì ngoài ý muốn xảy ra quan hệ với
mẹ hắn là một nữ nhân nhu nhược là chủ của một quán ăn nhỏ,
lúc mang thai hắn, cha hắn bỏ đi vô âm tín, mẹ thì sau khi sinh
hắn ra thì chết. Chuyện này không một ai biết, Lục Hy Tuyết
biết được cũng là do bà tác giả viết lên, Sở Hiên một thân
một mình sống và cuối cùng vào năm hắn năm tuổi được một
người đàn ông là đệ nhất sát thủ nhận nuôi và cũng từ đó
hắn ngày đêm huấn luyện, đạp qua rất nhiều mạng người và cho
tới nay đã là sát thủ máu lạnh, nối nghiệp theo người đàn ông kia. Hắn từ nhỏ đã phải cô đơn, không biết tình thương là gì,
không một ai yêu thương hắn, trầm mặc ít nói. Thật tội cho hắn, không phải như những nam chủ khác mà có cha có mẹ hay còn có
gia tộc, anh em nhưng đằng này hắn không có bất cứ thứ gì.
Nhưng khi phát hiện ra tình cảm của mình hắn chỉ âm thầm lặng
lẽ che chở cho nữ chính. Lục Hy Tuyết rũ mắt, cô thở dài liền thay đồ đi ngủ
1 tuần cứ thế lặng lẽ trôi qua, Lục Hy
Tuyết hết ở nhà lại đến trường, Cố Minh Hạo cùng Tiêu Thư Ly
lại không đến trường, Dạ Diễm thỉnh thoảng lại tới Lục thị
để bàn bạc gì đó, Lục Vĩ cùng Dương Linh cũng chẳng ở nhà,
Thượng Quan Mặc bận rộn với lịch trình của hắn, Lục Dật Thần vẫn chưa trở về, Long Ngạo Thiên có lúc hẹn cô ra ngoài chơi,
Lục Hy Tuyết cũng vui vẻ đồng ý. Hôm nay, cô lại rất rảnh rỗi, Long Ngạo Thiên nói hắn bận việc nên hôm nay không đi với cô
được. Lục Hy Tuyết buồn chán vào thư phòng đọc sách. Ngoài
cửa Lục gia xuất hiện một đại nhân vật, tuy hắn rất lịch
thiệp cùng ưu nhã nhưng ánh mắt lại rét lạnh thấu xương. Diệp
quản gia cung kính mời hắn vào
- Thưa Bạch gia chủ, mời
Bạch Hàn Dương thản nhiên đi vào, hắn lạnh nhạt mở miệng
- Lục đại tiểu thư đâu?
- Thưa ngài tiểu thư đang trong thư phòng để tôi báo cho tiểu thư biết
- Không cần, ta tự đi, dẫn đường
- Vâng
Bạch Hàn Dương đứnh trước cửa phòng, hắn gõ cửa
- Mời vào
Lục Hy Tuyết lơ đãng nói từ trong vọng ra
“Cạch”
Lục Hy Tuyết ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc lại nhanh
biến mất, ánh mắt lạnh lùng hướng đến hắn, giọng nói bất
cần vang lên
Bạch Hàn Dương nhẹ nhàng đến gần, hắn ngồi xuống sofa cô đang ngồi. Lục Hy Tuyết nhíu mày
- Không biết Bạch gia chủ ở đây làm gì?
Ngữ điệu xa cách cùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng, Bạch Hàn Dương khó chịu nhíu mày
- Lục Hy Tuyết, em vì sao lại đính hôn với Dạ Diễm?
- Không liên quan tới anh
- Tại sao không liên quan chứ?
Bạch Hàn Dương mắt đỏ ngầu, căm tức đẩy mạnh cô vào tường
- Đau
Bạch Hàn Dương bóp chặt cằm cô, đôi mắt hiện lên tia tinh quang, môi
nở nụ cười ưu nhã. Lục Hy Tuyết mắt lạnh dần, cảm giác đau
nhói từ dưới cằm truyền đến, xem ra hắn dùng lực không nhẹ
- Sao lại không liên quan?
Bạch Hàn Dương thu hết biểu cảm của cô vào trong mắt, hắn cười lạnh
- Tôi đính hôn hay kết hôn với ai hoàn toàn không liên quan đến BẠch gia chủ
- Đừng gọi tôi là Bạch gia chủ, em có thể gọi tôi là Hàn Dương hoặc Dương là đựơc
- Buồn nôn
Lục Hy Tuyết hừ llạnh, cô giãy giụa nhưng lại bi ̣hắn tức giận đè lên bàn
- A
Bạch Hàn Dương khống chế tay cô lên đầu, hai chân bị hắn chen ngang không cử động được
Bạch Hàn Dương nhếch môi, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô
- Lục Hy Tuyết hình như em càng ngày càng ngang ngược nhỉ?
- Bạch Hàn Dương anh buông ra, anh qua lại không biết bao là nữ
nhân, DẠ Diễm cũng không hề có một nữ nhân nào.... Ưm.... Ngô
BẠch HÀn Dương tức giận, thô lỗ hôn lên môi cô, lúc đầu là sự tức
giận chuốc lên môi mềm hồng nhuận của cô về sau càng là cuồng
nhiệt cùng say mê
- Ưm....
Lục Hy Tuyết cau mày, nhưng
dưỡng khí bị hắn nuốt đi. Một lúc sau BẠch Hàn Dương rời khỏi môi cô, ánh mắt nóng rực, chỉ một nụ hôn mà cô có thể dễ
dàng khơi dậy được ngọn lửa trong hắn. Bạch Hàn Dương ngắm
nhìn gương mắt vì thiếu khí mà đỏ ửng lên, huyết mâu như có
lửa giận, môi lại vì bị hắn hôn mà trở nên sưng đỏ. Bạch Hàn
Dương cúi xuống gặm nhấm cổ trắng ngần, bàn tay còn lại từ
từ cởi đi hàng cúc sơ mi, lộ ra bra màu trắng mỏng manh. Lục Hy Tuyết run lên, ánh mắt hằn sâu những tia lạnh lùng
- Bạch Hàn Dương anh mà đụng đến tôi..... A......
Bạch Hàn Dương lờ đi lời nói của cô, vén lên bra lộ ra đôi gò bông
đẫy đà, thân hình cô ngày càng quyến rũ, hắn không ngờ đằng
sau khuôn mặt thiên thần của cô lại là thân hình ma quỷ gợi cảm như thế này. Một tay say mê bóp nắn một bên ngực, một bên bị
hắn cắn mút nhẹ nhàng như bảo vật, bên dưới lại đang càng
bành trướng nóng rực, như có như không ma sát hoa kính cách một lớp vải. Lục Hy Tuyết run lên càng lợi hại, từ sau khi uống ly trà của Lục Dật Thần, chất dung dịch đó càng làm cơ thể trở nên mẫn cảm chỉ cần khiêu khích nhẹ là sẽ có phản ứng. Lục
Hy Tuyết cắn môi ngăn cho âm thanh rên rỉ bật ra khỏi miệng, váy
xếp ly đen bị hắn xốc lên một nửa, quần ren trắng. Dưới sự
khiêu khích của hắn, đôi gò bông đứng thẳng đỏ au, Bạch Hàn
Dương thì thầm
- Hy Tuyết, em phải là của tôi, của tôi....
Bạch Hàn Dương hôn lên môi cô đầy ôn nhu. Lục Hy Tuyết rất muốn phản
kháng nhưng sức lực của hắn tựa hồ rất lớn. Ngón tay Bạch
Hàn Dương xoa nhẹ lên cửa hang động cách một lớp vải, ở đó
tiết ra càng nhiều yêu dịch, Bạch Hàn Dương cười khẩy, ngón tay ấn sâu vào
- A.... Đừng....
Lục Hy Tuyết trợn mắt la lớn, cô rùng mình, cảm thấy không đủ, hắn mò vào quần lót
chơi đùa hoa hạch, mật dịch dính đầy lên ngón tay hắn. Lục Hy
Tuyết co rút đồng tử, cong người không hề biết làm thế vô tình làm ngón tay thon dài của hắn vào sâu tận bên trong
- Ngô.....
- Bạch Hàn Dương, ngươi buông cô ấy ra
Một giọng nói rét lạnh vang lên phá tan bầu không khí nóng rực
này. Bạch Hàn Dương cau mày, mắt lạnh liếc nhìn bóng dáng cao
lớn ưu tú không hơn không kém hắn. Lục Hy Tuyết giật mình muốn
chạy trốn thì lại bị Bạch Hàn Dương đè xuống
- Ngươi đến đây làm gì?
Giọng nói khàn khàn quyến rũ tràn đầy dục vọng. Người kia tay nắm chặt thành quyền, trên trán nổi đầy gân xanh
- Sao vậy?
Diệp quản gia khó hiểu định chạy tới ai ngờ bị người kia bất ngờ
đóng cửa không cho vào còn không quên để lại một câu
- Ở ngoài đấy, không ai được vào
----------------------------
Sắp nhập học r aaaaa :))
*Trailer:
- A..... Các người buông tôi ra mau, tại sao dính lấy tôi hoài vậy?
Lục Hy Tuyết tức giận đến run người gào lên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...