"Mộ gia, cô ta chạy rồi!"
Chờ khi người của Mộ Cửu Lăng phát hiện đã là rạng sáng, ánh nắng mờ mờ rơi xuống.
Bác sĩ đi theo bị đánh ngất trong lều trại, thuốc rơi đầy đất. Sau khi sắp xếp lại, bác sĩ đã báo cáo đồ bị mất là những thứ dùng để chữa trị vết thương bị trúng đạn và thuốc giảm bớt chứng bệnh khi ở trong rừng mưa nhiệt đới.
Nghe báo cáo, Mộ Cửu Lăng nghiền ngẫm nhướng mày. Người phụ này, quả thật vượt ngoài dự kiến của gã, khi ngu xuẩn thì cực kỳ ngớ ngẩn nhưng khi "to gan" thì đúng là chuyện gì cũng dám làm.
Muốn vào vai uyên ương bỏ mạng ư?
Gã cực kỳ mong chờ được thấy cảnh hai người bị bắt về cùng lúc.
Gã cực kỳ thích cảm giác làm mèo vờn chuột kiểu này, đối phương biết rõ không thể trốn thoát khỏi bàn tay gã nhưng vẫn lao đầu tìm đường sống như thiêu thân lao vào lửa, chỉ là, cuối cùng cũng vẫn không chạy thoát khỏi vận mệnh bị gã trêu đùa!
*
* *
[Rõ ràng cô đã sắp lên cơn sốc rồi mà.]
Hệ thống cảm thấy không còn gì có thể thần kỳ hơn, rõ ràng khi vừa tiến vào rừng mưa nhiệt đới, dáng vẻ của ký chủ rác rưởi nhà nó cứ như sắp chết đến nơi. Ấy vậy mà tới nửa đêm, cô lại có thể "vùng dậy", mò mẫm rời khỏi lều trại, đánh ngất người trông coi mình và đập bác sĩ hôn mê.
Cô chạy trốn tài tình[1] như vậy, đến nó cũng không nhịn được mà cho một like[2].
"Tôi là người yếu ớt như vậy à?"
Cố gắng ghìm cảm giác như sóng cuộn biển gầm trong dạ dày lại, Đường Hoan vờ như mình không sao.
Thật ra, có người phụ nữ nào không yếu đuối, chẳng qua khi không có ai để dựa vào thì buộc phải tự kiên cường lên thôi.
Sắc mặt Đường Hoan cực kỳ khó coi, mặt mũi trắng bệch, trán đầy mồ hôi.
Ban đầu hệ thống còn tưởng rằng cô thật sự không sao, mãi sau nó mới phát hiện, chỉ là, Đường Hoan vẫn chẳng hề kêu than lấy một tiếng. Đột nhiên, hệ thống cảm thấy cực kỳ bội phục cô.
Năng lực nhẫn nại của Đường Hoan cứ như một bí mật. Có lúc chỉ bị đánh một cái, cô đã đau đến mức gào lên, sau đó nổ tung tại chỗ. Đôi khi cô lại có thể liều chết, cho dù khó chịu đến mấy cũng sẽ không thể hiện ra ngoài.
Đường Hoan càng lúc càng đi xa Túc Ảnh. Vận khí tốt chỉ xuất hiện trên người nam nữ chính, bia đỡ đạn thì đừng hy vọng gì nhiều.
Hệ thống vẫn luôn giữ im lặng.
Nó cảm thấy nếu Đường Hoan cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cô chưa tìm thấy Túc Ảnh thì đã lăn ra chết rồi. Vì thế, nó bất chợt lên tiếng...
[Đi nhầm hướng rồi, phải đi ngược lại, Túc ảnh ở phía đó.]
Nói xong, hệ thống nhanh chóng offline.
Nó thề, nó chỉ giúp cô lần này thôi, về sau sẽ không xen vào chuyện của người khác nữa!
Nghe vậy, Đường Hoan trầm mặc quay đầu, mắt cô lóe lên một cách khó phát hiện.
Nếu cô nhớ không nhầm, lúc đầu, cái thứ hệ thống rác rưởi này chưa từng chủ động giúp đỡ cô.
A, thì ra phải dùng khổ nhục kế.
[1]风骚(phong tao): theo baidu baike, từ này có rất nhiều cách dùng: 1- từ dùng để chỉ thơ văn(VD: từ ngữ, câu từ,... này đầy tính nhân văn); 2 - chỉ hành động tài hoa, tài tình, tài giỏi,...; 3 - cử chỉ ngả ngớn, hành vi phóng đãng; 4 - dùng để chỉ người nào đó đẹp nhất, tuấn tú nhất,.... 5 - vinh quang,...; 6 - hào quang(tỏa sáng);......
[2]666: dùng để khen gợi, ca ngợi việc gì đó, điều gì đó xuất sắc. 6666 tương đương với nút like trên facebook bên mình, đương nhiên là không tính like dạo.
*
* *
Tình trạng hiện tại của Túc Ảnh cực kỳ xấu.
Trốn đông trốn tây trong rừng mưa nhiệt đới nguyên một buổi chiều, lại thêm cả buổi tối, vết thương trên đùi anh càng lúc càng nghiêm trọng.
Đã vậy, lần này Mộ Cửu Lăng còn phái đi rất nhiều người, bọn chúng không ngừng tìm kiếm khắp rừng, Túc Ảnh chỉ có thể chạy tới nơi hoang vu, vắng vẻ nhất.
Càng đi sâu vào trong thì chướng khí càng nhiều, đầm lầy cũng càng thêm hiểm trở.
Chạy trốn ròng rã một ngày một đêm, Túc Ảnh cảm thấy hai chân nặng như rót chì. Tình trạng của anh càng thêm trầm trọng, tầm mắt mơ hồ, nếu không phải vì ý chí của anh kiên cường, chỉ sợ đã ngã xuống rồi.
Anh tìm một lùm cây được che kín bởi bụi gai và chui vào, sau đó, yên tĩnh cuộn tròn người lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...