Chương 113
Tân Nhất Hàng vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác thèm đến không nhịn được này.
Tài lực của nhà họ Tân có, từ nhỏ đến lớn, Tân Nhất Hàng tự xưng mình đã nếm qua tất cả các món ngon trong và ngoài nước, nhưng bây giờ vẫn bị cám dỗ bởi mùi thơm ngày càng nồng nặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tân Nhất Hàng đã thế này rồi, người phục vụ thậm chí còn thảm hơn, trước khi tiến vào Hoa Khai Phú Quý, anh ta phải nuốt nước miếng rất nhiều lần, sau đó mới mở cửa.
"Nghe nói là mừng đại thọ của Trần lão tiên sinh, Tân thiếu đặc biệt thêm yến sào, bào ngư, gan ngỗng Pháp cho mọi người cùng thưởng thức…Cung chúc ông Trần phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Sau khi miễn cưỡng nói mấy câu chúc phúc, người phục vụ liền nhanh chóng ngậm miệng— sợ nói tiếp nước miếng có thể chảy ra.
Chỉ là khách trong phòng đều tập trung vào món ăn, không quan tâm người phục vụ nói gì.
Tổ yến, bào ngư, gan ngỗng? Gà không thơm, thịt vịt không giòn, hay ngỗng quay không đủ ngon sao?
Tân Nhất Hàng cũng có chút sững sờ khi nhìn những món ăn tuy giản di nhưng hương vị thơm ngon trên bàn, thậm chí còn quên mất tư thế đẹp trai lạnh lùng, ngọc thụ lâm phong vốn muốn chuẩn bị.
Tô Thiển là người lần đầu tiên nhận thấy tình hình không đúng, khi nhìn thấy Tân Nhất Hàng đứng sau người phục vụ, cô cảm thấy hơi kỳ quái, quay lại nhìn Trần Chí An:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ông nội, ông có biết vị Tân thiếu ở cửa mang thức ăn cho chúng ta không?"
Trần Chí An hôm nay cực kỳ tự hào.
Đồ ăn ngon còn chưa tính, mấu chốt là cháu gái thật sự cho ông ấy mặt mũi thật lớn.
Giáo sư Lưu bọn họ, khi biết tất cả thịt, cá, v.v. đều do Tô Thiển mang đến đây, cả một đám đều hâm mộ ông có cô cháu gái ngoan ngoãn hiếu thảo.
Lúc nghe Tô Thiển gọi, ông mới chú ý đến Tân Nhất Hàng đứng ở cửa, cẩn thận đánh giá một chút, xác nhận không biết người này:
"Vị này, chắc là ngài nhận nhầm người rồi? Chung ta căn bản chưa gặp nhau đúng không?"
Lúc này Tân Nhất Hàng mới định thần lại, cuối cùng ý thức được mình chạy tới đây để làm gì, ngay lập tức thực hiện một động tác vuốt tóc anh ta tự cho là đẹp mắt:
"Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt ông, nhưng đây là lần thứ ba ta gặp cháu gái ông rồi..."
Vừa nói, anh ta vừa nhìn Tô Thiển một cách chân thành:
"Xin tự giới thiệu, tôi là Tân Nhất Hàng, tòa nhà thương mại Phong Liên đối diện Kim Du là nhà của tôi. Khách sạn Kim Du này cũng là của cậu tôi…Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tiểu thư trên ga đường sắt cao tốc ngày hôm qua, liền cảm thấy em và tôi có duyên, không nghĩ tới hiện tại có thể gặp mặt lần thứ 3…"
“Nghe nói ông nội em đang tổ chức tiệc mừng thọ, yến sào, bào ngư và gan ngỗng này là tâm ý nhỏ của tôi…” Anh ta vừa nói vừa thị uy nhìn Thời Cường vẫn luôn im lặng nãy giờ.
Người có thể đem ra một ít thịt gà, vịt cá hương vị rất ngon, nhưng so với bào ngư tổ yến của chính mình vẫn là rất kém.
Cũng giống như người đàn ông này, dù có cường đại đến đâu cũng có thể so sánh với thiếu gia nhà họ Tân như mình sao?
“Sao lại là anh?” Trần Thảo đang thưởng thức đồ ăn cũng phải bỏ xuống, “Cái gì mà tổ yến và bào ngư, gà vịt thịt cá của chúng tôi không ngon sao? Chúng tôi mới không hiếm lạ đồ của anh…”
Cô ấy lại quay sang Trần Chí An:
"Ông nội, đây là người đã quấy rầy chị Thiển Thiển ở ga cao tốc ngày hôm qua đấy, hơn nữa, người này rõ ràng đã có bạn gái rồi…"
Hôm qua còn ôm ôm ấp ấp với một cô gái, hôm nay lại chạy tới xum xoe với chị Thiển Thiển, đúng là đồ cặn bã.
Trong đám cưới của con trai và con dâu trước đó, Trần Chí An đã nhìn thấy Cố Từ vừa là sếp của con trai ông vừa là bạn trai của cháu gái ông.
Ông cũng rất hài lòng với Cố Từ.
Vừa rồi nghe Tân Nhất Hàng tự báo cáo về gia đình, rồi nhớ tới bộ dáng xum xoe với Tô Thiển, sao ông còn không biết tâm tư của đối phương? Sắc mặt tức khắc trầm xuống:
"Chúng tôi chỉ là dân chúng bình thường, chỉ thích cơm canh đạm bạc, tổ yến gì đó, chúng tôi ăn không quen, vẫn mà mời Tân thiếu tự mình thưởng thức đi."
Trực tiếp phân phó người phục vụ:
"Chúng tôi không cần những thứ này, mau mang đi đi…"
Khuôn mặt của Tân Nhất Hàng tức khắc trở nên khó coi.
Nơi này là Nam Du. Là một người tồn tại trên đỉnh của kim tự tháp lại bị người khác đuổi đi ngay tại địa bàn của mình, Tân Nhất Hàng thực sự không thể chấp nhận được.
"Lão tiên sinh đúng là có cá tính, nhưng không phải là nên nghe ý cô Thiển Thiển sao?"
Có cô gái nào không yêu tiền chứ?
Cũng giống như bạn gái Tiêu Văn ngày hôm qua, cô ta cũng là sinh viên của một trường đại học danh tiếng, thậm chí trước anh ta, cô nàng này còn có một người bạn trai đẹp trai. Ngay khi nghe về thân phận của mình, thái độ của cô ta lập tức quay ngoắt 180 độ, vội vàng chia tay bạn trai.
Cho dù biết anh ta bên ngoài còn có hồng nhan tri kỷ khác, cô ta vẫn luôn nhẹ nhàng ôn nhu.
Cô gái tên Thiển Thiển này dù có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là cháu gái của một giáo sư nghèo mà thôi, anh ta không tin sau khi biết được thân phận thật của mình, cô sẽ không động tâm.
"Cô Thiển Thiển, tôi là chân thành... Chỉ cần cô nguyện ý, sau này bên cạnh tôi chỉ có một mình em…"
“Yến sào, bào ngư gì đó, cũng đến vài vạn đi?” Tô Thiển không trả lời câu hỏi của anh ta, mà thay vào đó là một câu hỏi không liên quan.
“Tiền đáng bao nhiêu chứ?" Tân Nhất Hàng lập tức vui mừng khôn xiết. Chỉ cần đối phương thích tiền thì nói gì cũng được. "Đừng nói mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn mấy trăm vạn cũng đều là chuyện nhỏ…”
“Đúng vậy, thứ nhà anh Hàng nhiều nhất chính là tiền…” Bạn bè Tân Nhất Hàng không biết từ bao giờ đã chạy lại đây, mồm năm miệng mười nói, “Thấy không, tòa nhà phía trước này đều là của nhà Anh Hàng....”
"Biết nhà học Lục, nhà giàu nhất cả nước không? Hiện tại, bọn họ trước mặt anh Hàng cũng phải cúi đầu…"
"Biết Cố tổng Cố thị không? Hiện tại đang là đối tượng hợp tác với anh Hàng chúng tôi…"
“Các người biết Cố tổng, vậy có biết bạn gái của Cố tổng là ai không?” Tô Thiển chậm rãi nói.
Một câu hỏi khiến Tân Nhất Hàng và bạn bè anh ta phá lên cười:
"Cô sẽ không nói là cô chứ?"
“Đúng là tôi.” Tô Thiển gật đầu, “Còn một chuyện nữa, tôi nghĩ Tân thiếu tốt nhất nên biết...”
“Lúc trước có người muốn tặng đồ cho tôi, hình như là một tòa nhà mấy ngàn vạn…” Tô Thiển gật gật đầu, lại chớp chớp mắt, ném ra một câu mà mấy người Tân Nhất Hàng không hiểu nổi, “Kết quả anh đoán xem có chuyện gì?"
Không đợi Tân Nhất Hàng trả lời, cô đã trực tiếp đưa đáp án:
"Bạn trai tôi khi biết chuyện đã rất tức giận, sau đó công ty của họ liền biến mất…"
Lúc đầu, Cố Trạch trực tiếp lấy tòa nhà thí nghiệm cho Tô Thiển làm mồi nhử, nhưng tiếc rằng tòa nhà còn chưa hoàn thành, cha con Cố Trạch đã phải tuyệt vọng rời khỏi Cố gia.
"Cô đùa tôi?" Khuôn mặt Tân Nhất Hàng trầm xuống, nhiều người nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy không thể xuống đài—
Rõ ràng người đàn ông hôm qua đi cùng là bạn trai của cô, hơn nữa hiện tại người đàn ông đó cũng đang ngồi trong bàn tiệc, cô gái này sao có thể dám trêu đùa mình thế này?
Tô Thiển cũng không còn kiên nhẫn muốn nói chuyện với anh ta, vừa định gọi quản lý qua đuổi người, không nghĩ tới lại nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên ngoài, bước chân nhanh chóng dừng lại bên ngoài phòng ăn, tiếp theo giọng người đàn ông trung niên trầm ổn vang lên.
"Nhất Hàng, bên trong đều là khách của cháu?"
Lời này khiến sắc mặt Tân Nhất Hàng nhất thời biến đổi, lắp bắp nói:
"Cậu…"
Giọng của người quản lý theo sau vang lên:
"Lưu đổng, bên trong là tiệc mừng thọ của Trần lão tiên sinh…"
“Quản lý Lý,” Trần Chí An cũng nghe thấy giọng của quản lý, rất không vui nói, “Nhà hàng của anh làm sao vậy? Chúng tôi tới đây ăn cơm, cho dù người thanh niên này là cháu trai của Tổng giám đốc, nhưng cứ một hai làm khó dễ khách là sao?"
"Còn là một khách sạn năm sao lớn nữa, trải nghiệm này thực sự khiến người ta không thoải mái." Giáo sư Vương cũng nói.
"Tổ yến, bào ngư gì gì đó, mau mang đi đi…"
"Nhiều nhất chỉ là một phú nhị đại thôi, có thể khoe khoang gì chứ?"
Hiện tại, giáo sư Lưu đối với Tô Thiển - ngôi sao mới có tương lai vô hạn trong giới khoa học rất tâm phục khẩu phục, một phú nhị đại như Tân Nhất Hàng thì tính là gì?
Không nghĩ tới mấy lão già bên trong này đều là đầu gỗ, một người cũng không cho mặt mũi. Đáng tiếc chưa đợi Tân Nhất Hàng nổi giận, giọng nói phẫn nộ của cậu Lưu Hằng đã truyền đến:
"Nhất Hàng, lại dám chạy đến Kim Du hồ nháo, có tin cậu gọi cho cha cháu đánh gãy chân cháu không!"
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy cậu Lưu Hằng nổi giận như vậy, lời đến bên miệng Tân Nhất Hàng cũng không dám nói nữa.
Vừa muốn ra ngoài, đã bị Lưu Hằng ngăn lại:
"Mau vào xin lỗi Trần lão tiên sinh."
Nhìn vẻ mặt của Tân Nhất Hàng, Lưu Hằng hận không thể rèn sắt không thành thép*.
*Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn mà không được.
Đứa trẻ này thực sự nghĩ rằng Nam Du là nơi nó có thể xưng vương xưng bá?
Đâu biết nước bên ngoài sâu thế nào. Nhóm người bên trong này, thậm chí cả quản lý Lý cũng nhìn nhầm—
Cứ tưởng bên kia là đồ nhà quê mới lên thành phố, ai có thể nghĩ đến trên đời này lại có gà, vịt, cá thượng hạng như vậy?
So với những thứ đó thì tổ yến bào ngư tính là gì?
Nhà họ Lưu xuất thân là đầu bếp hoàng gia, ánh mắt đánh giá nguyên liệu của Lưu Hằng từ khi sinh ra đã không phải tầm thường.
Sau khi nhận được cuộc gọi cầu cứu từ đầu bếp, ông ta ngay lập tức bị nguyên liệu Tô Thiển mang đến làm choáng váng.
Điều khiến Lưu Hằng khiếp sợ nhất không phải là gà, vịt này mà chính là bát đựng cá Linh Lung kia.
Trong các công thức do nhà họ Lưu truyền lại, có một thứ gọi là cá Linh Lung, nhưng vấn đề là ông ta chỉ thấy nó trong các công thức, còn cá Linh Lung sống thì nghe nói đã tuyệt chủng từ lâu.
Ngay cả trong bữa tiệc đãi khách quý của quốc gia cũng không có.
Kết quả người ta thực sự đã mang đến một bát, nhiều như vậy, giá trị của nó là bao nhiêu, căn bản không thể đánh giá được.
Buồn cười là cháu trai còn muốn dựa vào mấy đồng tiền câu con gái nhà người ta đi, đây không phải nằm mơ hão huyền sao?
Kinh doanh nhiều năm, Lưu Hằng từ lâu đã hiểu thâm tàng bất lộ là gì, không giống như Tân Nhất Hàng cho rằng chỉ cần có ít tiền là có thể muốn làm gì thì làm, người chân chính có địa vị thì càng khiêm tốn.
Mặc dù ông ta còn chưa phán đoán ra người trong phòng có địa vị như thế nào, nhưng thừa còn hơn thiếu, Lưu Hằng đích thân tới chào hỏi đối phương.
Nếu hình thành được một mối quan hệ, tốt nhất là có thể để đối phương sẵn sàng tiết lộ nguồn gốc của nhưng liệu đó cho mình.
Nếu không thể kết duyên thì cũng không nên kết oán.
Ai có thể nghĩ rằng cháu trai của ông ta lại đổ hết công sức của ông ta xuống sông xuống bể.
Thấy Tân Nhất Hàng cọ tới cọ lui, vẻ mặt còn không tình nguyện, Lưu Hằng tức giận nhấc chân lên đá anh ta:
"Cháu bị điếc sao? Mau đi xin lỗi lão tiên sinh với mấy vị khách đi!"
Bạn gái không theo đuổi được, ngược lại còn tự làm xấu mặt trước nhiều người, Tân Nhất Hàng thấy rất oan ức.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cậu mình, anh ta cũng không dám làm trái, chỉ có thể qua loa cúi đầu với Trần Chí An:
“Thực xin lỗi……”
Khuôn mặt đỏ bừng, anh ta cúi đầu bước ra ngoài.
Lưu Hằng vẫn còn lo lắng rằng mình sẽ đắc tội người ta, ông ta nháy mắt với quản lý Lý ra hiệu cho anh ta đi theo, ông ta ở lại xin lỗi Trần Chí An:
"Thực xin lỗi các vị, hôm nay là cháu trai tôi có lỗi, tôi thay nó nhận lỗi với các vị… Như vậy, để đền bù, bữa tiệc hôm nay sẽ miễn phí..."
Tân Nhất Hàng đã bước ra ngoài, nghe thấy liền nghiến răng căm hận.
Những người này chắc chắn đã tìm cậu, bọn họ căn bản là không muốn trả tiền!
Anh ta quay đầu lại muốn quay lại, nhưng lại bị Quản lý Lý túm chặt:
"Được rồi, Tam thiếu, ngài đừng gây phiền toái cho Giám đốc nữa..."
"Người ta mới không thiếu số tiền đó. Nếu chúng ta miễn phí cho bọn họ, họ còn có thể không nhận đấy…"
"Không nhận?" Tân Nhất Hàng không phục nói, "Những người đến cả gà vịt cá còn không muốn mua thì có thể có bao nhiêu tiền?"
Hơn nữa, có tiện lại ở một tiểu khu cũ như vậy?
Lừa ai chứ?
"Tam thiếu, cậu coi thường người ta," Quản lý Lý vẻ mặt chua xót nói, "Tôi mới phát hiện lúc trước cậu gọi điện cho tôi, cậu có biết trước đó tôi làm gì không?"
"Làm gì?"
"Giải thích cho mọi người hiểu tại sao cũng là gà, vịt, cá nhưng đồ ăn của nhà hàng lại có mùi vị nhạt như nước ốc, còn của Hoa Khai Phú Quý lại khiến người ta thèm thuồng."
Mùi vị thức ăn của Hoa Khai Phú Quý hấp dẫn đến nỗi cứ mười người khách đến ăn sẽ gọi những món này.
Ban đầu, tất cả các mặt hàng trong cửa hàng đều được lựa chọn cẩn thận, nhưng mặc kệ đầu bếp trổ tài lấy hết kỹ năng cũng không thể làm ra được hương vị đó.
Vì điều này, khách hàng đã phàn nàn với khách sạn. Quản lý Lý thực sự là sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể giải thích hết lần này đến lần khác cho khách rằng không phải đầu bếp phát huy thất thường, mà là tất cả các nguyên liệu của Hoa Khai Phú Quý đều là tự khách mang đến.
"Giám đốc đến xem, nói gà, vịt, cá này đều được nuôi theo phương pháp đặc biệt, giá cao ngất ngưởng, đắt hơn nhiều so với bào ngư tổ yến…"
"Hơn nữa sợ là cậu không biết, bọn họ còn mang theo một bát cá Linh Lung, nghe Lưu tổng nói, căn bản không thể mua loại cá như vậy, nói cách khác, có trả một ngàn vạn, hai ngàn vạn cũng không có người chịu bán. Người có thể không chớp mắt ăn đồ có giá trị liên thành như vậy vào bụng, sao có thể không có tiền?"
Vì vậy, việc Tân thiếu muốn dùng một ít yến sào và bào ngư để tán tỉnh cô gái nhỏ là hoàn toàn viển vông.
"Sở dĩ Giám đốc yêu cầu cậu xin lỗi người ta là vì sợ cậu gây chuyện! Cậu đã quên Lục Cẩm Minh kia rồi sao, nhà họ Lục giàu có thế nào, anh ta không phải cũng đắc tội người không nên động mà tiền cũng mất hết sao?"
Tam thiếu, cậu cẩn thận đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...