Ta tên Bạch Chỉ, ta là gia chủ Tây Bắc Tề Vân Phủ.
Ta từng yêu một người, cũng từng hận một người.
Yêu một người, bởi vì yêu không được, cho nên sẽ luôn luôn có một rung động cầu mà không được.
Hận một người, bởi vì giết không được, cho nên hận ý vô cùng vô tận kia tìm không được chỗ phát tiết, chỉ có thể mãnh liệt tồn tại ở trong lòng.
Thứ không có được giống như là một viên sạn ở dưới đáy lòng, nó nhỏ như vậy, vuông vức như vậy, thô ráp như vậy, ở dưới đáy lòng người ta mài ra máu vô cùng vô tận.
Đây vĩnh viễn là vết thương không bao giờ lành, đây là sự tra tấn kéo dài không thôi.
Long Kiểu Nguyệt, một cái tên thật đẹp, một đoá hoa thật vô tình.
Nở trên đỉnh núi cao cấm kỵ, cánh hoa thuần khiết không tì vết cùng nhụy hoa hơi run rẩy, trên tuyết trắng, hấp dẫn mỗi một lữ khách ngây thơ vô tà không dành thế sự.
Có độc.
Mỗi một tấc, mỗi một phần đều có độc.
Trên giang hồ nổi lên rất nhiều lời đồn đại.
Những lời đồn đại đó là như thế nào, ta cũng không muốn biết nữa.
Kỳ thật đoán cũng đoán được, đại khái chính là gia chủ như ta không tốt như thế nào, tay phải bị phế bỏ không biết vì sao bị thương đến gân mạch, không thể dùng công luyện kiếm nữa.
Gia chủ đều đã chật vật như thế, môn hạ môn sinh làm sao có thể chịu phục.
Ngày hôm qua một đệ tử dưới môn hạ lại rời đi, trước khi đi, ấp úng, chỉ nói là trong nhà hắn cách Đạo phái Bắc Quận Các tương đối gần, trong nhà hắn cũng đưa ra chủ ý, để cho hắn rời khỏi Tây Bắc Tề Vân phủ, đi Bắc Quận Các đạo phái tu hành, trong nhà xảy ra chuyện cũng dễ chiếu cố.
Bắc Quận Các, đó đều là môn phái nhỏ mà ta từng chưa từng nghe qua.
Nhà đệ tử này ở trong Thiên Phủ Thành, cách Đạo phái Bắc Quận Các tương đối gần, vụng về lấy cớ dạng này, ta làm sao có thể nghe không ra.
Ta muốn giữ hắn lại, nhưng mở miệng, lại chỉ nhàn nhạt trả lời một câu ồ.
Ồ.
Muốn đi liền đi đi.
Trông coi một cái xác rỗng Tề Vân Phủ, ta là một người tự tay chôn vùi tương lai Tề Vân phủ, còn muốn tự tay chôn vùi tương lai của nhiều đệ tử nữa sao?
Kỳ thật ta rất muốn hắn ở lại.
Mắt thấy đệ tử lần lượt rời đi, ta rất muốn cho bọn họ ở lại, ta muốn nói với bọn họ, ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào chấn hưng Tây Bắc Tề Vân phủ, ta sẽ hoàn thành di nguyện của phụ thân, ta sẽ để cho gia tộc tái hiện vinh quang ngày xưa.
Nhưng bọn họ đều đi rồi, ta nhìn bọn họ từng bước từng bước cũng không quay đầu lại đi ra khỏi Tây Bắc Tề Vân Phủ đã trùng tu dinh thự sau đại hoả, hốt hoảng, lại giống như trở về khi còn bé.
Lúc phụ thân vừa kế vị Tây Bắc Tề Vân Phủ, lòng người tan rã, ta liền được mẫu thân ôm, ngồi ở hậu đường, nhìn mẫu thân khóc.
Khi đó Tây Bắc Tề Vân Phủ bị Long Đình nhằm vào, bởi vì phụ thân chậm chạp không chịu giao ra Chung Vũ Sơn cho Long Đình làm lãnh địa.
Người qua lại, cố tình cho phụ thân sắc mặt.
Phụ thân mất mặt, làm cho từ trong miệng những người sắc mặt tái xanh kia tâm không cam tình không nguyện nói ra đôi lời an ủi.
Mẫu hậu ngay cả khóc cũng không dám phát ra thanh âm.
Thân thể bà không tốt, phụ thân vén rèm lên, qua mấy tầng viện đi vào hậu viện, nhìn thấy mẫu thân rơi lệ, đem cả ngày tức giận cùng phẫn uất toàn bộ phát tiết trên người mẫu thân, mặt xanh mét mắng bà.
Sao tai họa, bại gia tử, những lời này, là những từ ngữ ta thường nghe trong miệng cha ta.
Sư phó dạy học từ nhỏ đã dạy bảo ta, phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, phải chú ý đạo nghĩa, bởi vì ta là đích nữ nhi của Tây Bắc Tề Vân Phủ.
Phụ thân mắng mẫu thân là sao tai họa, bại gia tử, ném hỏng đồ vật trong phòng của mẫu thân, nói mẫu thân thân là tông chủ phu nhân ngoài bệnh tật không còn gì khác, chỉ biết khóc, mang đến cho phủ thượng khí suy yếu, cho nên mới làm cho gia đạo sa sút, mới có thể rơi vào tình trạng cả ngày phụ thuộc nhìn sắc mặt của người khác.
Lúc mẫu thân khóc, chỉ biết ôm ta, khóc xong nói cho ta biết, nhất định phải tranh khí không chịu thua kém, nhất định phải đem Tây Bắc Tề Vân Phủ làm rạng rỡ tổ tông, như vậy trên mặt phụ thân mới có khuôn mặt tươi cười, mẫu thân mới có thể vui vẻ.
Ta từ trước tới nay chưa từng thấy mẫu thân cười, bà luôn luôn bi ai, sợ hãi và đáng thương ngồi trong sân thay cha ưu sầu, bà giúp không được gì, chỉ có thể ưu sầu.
Ta muốn thay mẫu thân giúp đỡ phụ thân một tay, ta chỉ theo bản năng muốn làm mẫu thân cười, làm mẫu thân vui vẻ.
Lời nói của phụ thân ta phụng như thánh chỉ, lời của phụ thân ta nói gì nghe nấy, chỉ có lúc này, phụ thân sẽ vui mừng vỗ vỗ đầu ta, mẫu thân sợ hãi lui sang một bên, lộ ra một biểu tình thả lỏng.
Cũng chỉ là biểu tình thả lỏng mà thôi.
Ta từ nhỏ lớn lên theo yêu cầu khắc khe của cha ta.
Đi thẳng ngồi đoan trang, đứng như tùng, ngồi như chuông, nhất cử nhất động, ta đều phải cảnh cáo mình, ngươi là đích nữ Tây Bắc Tề Vân Phủ, ngươi là hi vọng của Tây Bắc Tề Vân Phủ.
Người với người thật ra rất khác biệt.
Lúc đưa ta lên Trường Lưu, Tứ muội ôm chân phụ thân, cười vô cùng ngây thơ vô tà.
Nụ cười ngây thơ vô tà tùy ý phô trương này, rơi vào trong mắt người câu nệ trầm mặc như ta, lại là một cảnh tượng khác.
Tứ muội ngây thơ hoạt bát, ai cũng sẽ thích nàng.
Ta không ngây thơ, ta không hoạt bát, ta không đáng yêu, ta đã sớm bị nước mắt của mẫu thân đoạt đi tất cả quyền lợi ngây thơ hoạt bát đáng yêu.
Ta câu nệ, ta cẩn thận, ta khéo léo, bởi vì ta biết tất cả yêu thích đều có trả giá, người khác tùy ý liền có thể đạt được sủng ái, nhưng ta đây, phải trả giá bằng nỗ lực lâu dài.
Những thứ ta muốn, ta chưa bao giờ nói ra miệng.
Khi phụ thân đưa ta lên Trường Lưu, những thế giới sống động ven đường bị một lớp rèm che cách, chỉ cần hơi vén rèm lên một chút, là có thể nhìn thấy thế giới này ngoại trừ vách tường vuông vức và một phương thức sống khác về luyện tập vô cùng buồn tẻ —— nhưng ta không thể.
Ta rất muốn đưa tay dò xét một chút, nhấc lên chiếc rèm ngăn cách thế tục kia, thân thể ta lại càng ngồi đoan chính.
Càng muốn, càng không dám nói ra khỏi miệng.
Càng muốn đưa tay, tay liền giấu càng sâu.
Thẳng đến khi ta gặp Long Kiểu Nguyệt.
Cái tên mang theo ý vị trên trời, thiếu nữ chỉ có thể nhìn không thể với tới.
Nàng là tuyệt thế mỹ nhân, chừng mười mấy tuổi, khuôn mặt hào quang như trăng sáng, trên da thịt mềm mại trong suốt óng ánh, khảm nạm đôi mắt thanh phong minh nguyệt.
Có gió thổi qua, lá trúc tung bay.
Đôi mắt kia ở trong tiếng vang thanh thúy của rừng trúc, linh động trong suốt nhìn ta, mang theo giảo hoạt cùng xem nhẹ.
Thiếu nữ quen biết chưa lâu, nắm lấy tay ta, không hề có khoảng cách nào với ta, chân tình thật ý nói: "Vậy ngày mai chúng ta liền đi chợ đi, có thật nhiều đồ chơi mới mẻ, ngươi cũng chưa từng thấy qua đâu!"
Ta ngơ ngác.
Cái tên này giống như một vầng trăng sáng vĩnh viễn không thể chạm tới ở phía chân trời, thiếu nữ tuyệt sắc này không ai ở trên dưới Trường Lưu có thể tới tranh cao thấp về dung mạo phương mắt với nàng, không có chút nào phòng bị nắm tay của ta như vậy, nói với ta những lời ta chưa từng nghe.
Không nói lời gì, tự quyết định, kéo ta vào một thế giới khác mà ta chưa từng thấy qua, khao khát đã lâu.
Ta chưa bao giờ biết thân là đích nữ của một chí tôn thế gia, có thể buông bỏ cảnh giác mà cùng với một đích nữ của gia tộc đối lập đang xuống dốc cùng nhau ở trên đường cái, mặc giáo phục Trường Lưu đoan chính nhất, nghênh ngang đi qua đám người.
Ta nghe được tiếng cảm thán kinh ngạc cùng kinh diễm của người bên ngoài, bọn họ nói chúng ta phong nhã hào hoa, dung mạo khuynh thành, bọn họ nói chúng ta nhất định là Tiên gia được người người kính ngưỡng bên trên Trường Lưu, trong miệng bọn họ chỉ có khâm phục, không có một chút lời cay nghiệt mà ta từng nghe được trong miệng mọi người trong gia tộc.
Thế giới bên ngoài rất tốt.
Nhị hoa tháng ba, cây sen đầu tháng tư, đám mây dày vào tháng năm.
Nàng lôi kéo tay của ta đi qua phố lớn ngõ nhỏ, nàng xảo ngôn cười nhạt, nàng cố phán sinh tư, ta trơ mắt nhìn nàng từng chút từng chút ở bên cạnh ta trổ mã như phù dung rơi xuống nước, xuân đi xuân lại tới, sen nở lại tàn.
Ta chưa hề rơi vào trong phàm thế, chưa bao giờ biết một khi người ta dính vào chữ tình, nếm thứ không thể nếm được này, liền chú định tai kiếp khó thoát, phệ tâm chước cốt.
Ta không biết khi nào ta động tình, lại vì cớ gì động tình.
Yêu ánh trăng sáng, yêu ánh trăng sáng không thể chạm được trên bầu trời kia, có thể là chấp niệm của mỗi người.
Những thứ không có được, ở trong lòng ngươi, mãi mãi là tốt đẹp nhất, không phải sao.
Ta không biết ta có thể đạt được nàng hay không, có lẽ đã từng có thể.
Nhưng bây giờ đã vĩnh viễn không thể.
{ Nước mắt Phượng Hoàng}
Đêm đã khuya.
Trong phủ đệ Long Đình mười dặm đèn đuốc, ăn uống linh đình, khắp nơi trên đất hồng trang.
Tân khách yến hội chỉ có Long Đình cùng Trường Lưu, Long tông chủ Long Đình đang cùng Trầm Vọng Sơn bưng nước trà, đứng bên cạnh hồ cá chép kia.
Trầm Vọng Sơn một thân thanh sam, bưng một chiếc chén trà bằng sứ xanh.
Gió đêm nhè nhẹ, chén trà trong tay truyền đến nhiệt độ ấm áp.
Nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua ngón tay, ôn hòa truyền vào lòng bàn tay mình.
Thu Minh Uyên ở bên cạnh cách khoảng cách vừa vặn, không thân cận cũng không xa lánh, chỉ ở bên cạnh không mặn không nhạt nhìn xem.
Long tông chủ nhìn thoáng qua về phương hướng Thu Minh Uyên bên cạnh không mặn không nhạt, đầu tiên là cười nói: "Hôm nay là thọ thần lão phu, Vọng Sơn ngươi lại không uống rượu, cũng thật không cho lão trượng nhân này chút mặt mũi!"
Trầm Vọng Sơn nhấp môi cười một tiếng, nâng chén trà lên nói: "Gần đây thân thể không tốt, còn đang an dưỡng.
Hôm nay cũng đành phải lấy trà thay rượu, kính Long tông chủ một chén."
Chỉ thở dài nói: "Aish! Nha đầu chết tiệt kia! Lại không biết cùng Lộ nha đầu chạy đi nơi nào! Sinh ra làm người Long Đình, không có chút nào vì người cha này mà suy nghĩ, suốt ngày đi khắp nơi săn ma vật, vạn nhất nếu xảy ra chút vấn đề gì, ai đến cho lão phu dưỡng lão tống chung(*)?"
(*) tống chung: lo ma chay cho người thân, đưa tiễn người đã mất
Trầm Vọng Sơn chỉ mím môi cười, đón gió mà đứng, ôn tồn lễ độ nói: "Long tông chủ không cần lo lắng, Bạch Lộ thân mang Trọng Hoa chi lực, làm sao có thể không địch lại ma vật? "
Lam phu nhân bên cạnh đang đi bộ tới, nói vậy cũng là nghe được Long tông chủ lại nói nhảm lải nhải mình không ai dưỡng lão tống chung, nhất thời mặt tối sầm, lại đây liền nghiến răng nghiến lợi, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng gào thét nói: "Ngươi cái lão bất tử! Cả ngày tống chung tống chung, trong miệng không thể nói một chút chuyện tốt?! Hơn nữa Như Ý đi rồi, Nhị nhi tử Tam nữ nhi của ngươi cũng không phải không nhận ngươi! Cả ngày nói như thể ngươi chỉ có duy nhất một nữ nhi vậy!"
Long tông chủ mặt già đỏ lên, bởi vì Trầm Vọng Sơn ở trước mặt lại không dễ nổi giận, mặt hổ giữ dằn nói: "Ngu muội vô tri! Nam nhân chúng ta nói chuyện, một nữ nhân như ngươi xem náo nhiệt cái gì!"
Lam phu nhân làm bộ nhíu mày, một bộ tư thế muốn nổi giận, Long tông chủ sợ nàng thật sự nổi giận, lúc này mới mềm giọng, chỉ dỗ dành nói: "Đừng nói nữa, chờ Long Trạch bọn hắn thấy được, sợ lại cho rằng lão phu khi dễ ngươi.
"
Lam phu nhân lúc này mới nhịn không được che miệng nở nụ cười, chỉ giận trách: "Nhìn ngươi gấp gáp như vậy, Trạch nhi mới mấy tuổi, biết cái gì chứ!"
Dứt lời, nàng cúi đầu về phía Trầm Vọng Sơn bên cạnh, ôn hòa hành lễ nói: "Hoá mục Thánh Thủ các hạ, đại ân đại đức cứu nha đầu Như Ý, Lam Thanh Trạch ta ở đây tạ ơn."
Trầm Vọng Sơn vội vàng đưa tay đỡ nàng một chút, chỉ nói: "Đây là chuyện nên làm.
Long tông chủ đem nàng phó thác cho ta, chiếu cố nàng là bản trách của Vọng Sơn, hơn nữa, Kiểu Nguyệt là bằng hữu của ta, đây cũng là chuyện nên làm."
Lam phu nhân cùng hắn nhìn nhau cười, nhưng nụ cười kia nửa ngày lại tiêu tán.
Long tông chủ đứng ở bên cạnh, Lam phu nhân chỉ thở dài, dùng ánh mắt đánh giá con rể tương lai vô cớ chạy rồi nhìn Trầm Vọng Sơn, càng nhìn càng đáng tiếc, chỉ đau lòng nhức óc nói: "Ai, cũng không biết nha đầu Như Ý này đến cùng đang suy nghĩ gì, ngươi thanh niên tài tuấn như vậy, nàng cũng không để vào mắt."
Long tông chủ vuốt vuốt râu, chỉ mang theo thâm ý nói: "Ánh mắt Kiểu Nguyệt tự nhiên có chỗ khác biệt của nàng.
Tâm duyệt một người, không phải liên quan tới hắn thanh niên tài tuấn ra sao, chuyện này cùng người khác có tài đức năng lực hay không không có quan hệ gì.
"
Trầm Vọng Sơn cũng đồng dạng gật đầu.
Hắn nhớ tới đêm hôm ấy, Kiểu Nguyệt ôm thi thể của Bạch Lộ, kinh ngạc quỳ trên mặt đất cầu xin hắn, nhất định phải giết chết nàng, đem hồn phách của nàng lấy ra làm khôi lỗi hóa mục, đến thử luyện cái biện pháp này của hắn có hữu dụng hay không.
Nếu như thuật khôi lỗi hoá mục của Trầm Vọng Sơn lần này mất đi tác dụng, như vậy hồn phách của Bạch Lộ liền giữ không được.
Khi biết mình bước trên một con đường có đi không trở lại, Long Kiểu Nguyệt dứt khoát quyết nhiên rút kiếm tự vẫn, dùng hồn phách của mình làm thí nghiệm.
Có trời mới biết khi đó trái tim của hắn run rẩy như thế nào, mới đem hồn phách của nàng dẫn dắt ra bám vào giấy trắng chu sa.
Chỉ hơi không cẩn thận, hơi run rẩy, hồn phách của Long Kiểu Nguyệt ngay tại dưới tay hắn hồn phi phách tán.
Sau đó hắn mới dám nghĩ, nếu thí nghiệm này của hắn không thành công, hắn nên đối mặt với Long tông chủ cùng bằng hữu thân thiết mấy năm trước của mình đã mất ở hoàng tuyền như thế nào đây.
Sau khi thuật khôi lỗi hoá mục thành công, hắn nhìn thần sắc Long Kiểu Nguyệt ngồi ở một bên chờ Bạch Lộ tỉnh lại, giống như một pho tượng chờ đợi một vạn năm.
Nàng không ngừng rơi lệ, nàng không ngừng sám hối, hắn cơ hồ muốn nhìn thấy bốn phía vòng xoáy màu đen nuốt chửng nàng, vòng xoáy kia tên gọi tan nát cõi lòng muốn chết.
Thẳng đến khi Bạch Lộ tỉnh lại, Long Kiểu Nguyệt vẫn mở to hai mắt, không dám chớp một cái.
Một bộ dạng nếu chớp mắt nàng liền muốn bay đi.
Trầm Vọng Sơn bưng chén trà, nhớ tới đủ loại ngày xưa, không khỏi buồn cười lắc đầu.
Hắn nhớ tới một đêm trước khi chia tay, Long Kiểu Nguyệt và Bạch Lộ cùng đi gặp hắn, cùng hắn cáo biệt.
Nói về nhân duyên giữa hai người, Long Kiểu Nguyệt nói, tâm duyệt một người, không liên quan gì đến việc người khác có trẻ hay không, có đẹp trai hay không.
Nàng sở dĩ thích Bạch Lộ, nguyên nhân có rất nhiều loại, nhưng cụ thể là loại nào nàng cũng không nói nên lời.
"Dù sao thích chính là thích, " Long Kiểu Nguyệt buông tay, khoác trên vai Bạch Lộ si ngốc cười ngây ngô, "Dù sao chính là Bạch Lộ đi nơi nào, ta liền đi nơi đó.
Nàng cứu người ta đưa thuốc, nàng giết người ta đưa đao, ta chính là thích như vậy không phân biệt thích nàng.
"
Bạch Lộ ở một bên cười dịu dàng, trong mắt hào quang màu u lam tầng tầng lớp lớp, trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp mà tuyệt mỹ, xen lẫn mật ý nồng đậm cùng sủng nịch không thể hóa giải.
May mà người mình thích là Bạch Lộ, may mà người mình thích cũng thích mình, may mà trèo đèo lội suối may mắn gian nan khốn khổ, nhưng cuối cùng nàng chiếm được thứ mình muốn, tất cả những gì nàng trả giá đều được hồi báo, tất cả ủy khuất nàng từng trải qua đều có đối tượng tâm sự, sẽ có người nắm tay nàng trong đêm đen kịt lạnh lẽo, dịu dàng nói một tiếng ta ở đây.
Trầm Vọng Sơn đem nước trà trong chén của mình uống một hơi cạn sạch.
Đêm có chút sâu, trong không khí mang theo cảm giác lành lạnh.
Long tông chủ cùng Lam phu nhân còn đang nói đến một số việc, Trầm Vọng Sơn hiện tại đã là thân thể phàm nhân, không chịu được đêm dài sương nặng, kìm lòng không được rụt người lại.
Bên cạnh Thu Minh Uyên tận dụng mọi thứ, lập tức cởi áo choàng của mình xuống, bước nhanh tới, đem y phục trùm lên trên người Trầm Vọng Sơn, thuận lý thành chương tiếp nhận chén trà rỗng trong tay hắn, đem chén trà ấm áp trong tay mình đưa ở trong lòng bàn tay hắn, chỉ nói: "Bây giờ công pháp của ngươi đã mất hết, thân thể không thể so với trước kia, đêm khuya sương nặng, chớ để cảm lạnh."
Trầm Vọng Sơn nhẹ gật đầu, nhưng không nói gì.
Yên lặng làm xong tất cả, Thu Minh Uyên lại tiếp tục lui sang một bên, vẻ mặt không sao cả đứng tại chỗ, tiếp tục bưng ly rỗng nhìn ra viễn cảnh.
Một lát sau, Long tông chủ đem ánh mắt chuyển lại, chỉ hỏi: "Nghe nói lần trước Trường Lưu các ngươi tiêu diệt chiến, về sau kết quả như thế nào? "
Trầm Vọng Sơn bưng cái chén mang theo ấm áp kia, bọc chặt áo choàng trên người, chỉ cười nói: "Ma cung tiêu diệt chiến kia? Còn tính là không tệ đi.
Vân Tiêu cung đã bị Trường Lưu chúng ta triệt để phá hủy, Ma Tôn đã bị chúng ta đánh tan đạo hạnh, hiện giờ không biết trốn ở nơi nào tu dưỡng đâu!"
Long tông chủ nghe vậy vẻ mặt thả lỏng, nửa ngày lại có chút mệt mỏi, nói: "Nghe nói lúc Kiểu Nguyệt ở Ma Cung tiêu diệt chiến, lúc hai quân giằng co, đã hỏi Ma Tôn một ít lời?"
Trầm Vọng Sơn thở dài, chậm rãi nói: "Đúng vậy, ngày đó ta không ở đó, chỉ nghe đệ tử trở về nói.
Long Kiểu Nguyệt chất vấn Ma Tôn phải chăng đã diệt Tây Bắc Tề Vân Phủ nhất tộc, Ma Tôn chỉ ngửa mặt lên trời thét dài, mắng nàng là không phục...Sau đó Thánh Tôn đánh tan đạo hạnh của Ma Tôn, bắt lấy một sợi hồn phách của hắn, chất vấn hắn chuyện Tây Bắc Tề Vân Phủ là tội tác của hắn gây nên hay không, Ma Tôn lại nói Tây Bắc Tề Vân Phủ trong mắt hắn không bằng một con kiến hôi, tội gì lãng phí thời gian tàn sát cả nhà bọn họ.
"
Long tông chủ không nhịn được ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, mặt đầy phiền muộn: "Năm đó người đã gây ra mầm tai vạ cho Tây Bắc Tề Vân Phủ kia, bây giờ chúng ta biết được bất quá chỉ là một Bắc Lăng Thành, còn có chính là một người thân mang ma tức, lúc trước cũng là bởi vì người mang ma tức mà định tội cho Kiểu Nguyệt.
Trên đời này người mang ma tức thiên ma bất quá chính là nhất đại Ma Tôn.
Thật vất vả mới bắt được Ma Tôn, nhưng Ma Tôn lại chưa từng làm chuyện này.
Người mang ma tức kia là ai, vì sao lại cùng Bắc Lăng Thành cùng nhau tru diệt cả nhà Tây Bắc Tề Vân Phủ, lão phu thật sự một vạn cái nghĩ mãi mà không rõ."
Trầm Vọng Sơn chỉ nói: "Người kia là ai, ta cũng không nghĩ tới.
Theo lý mà nói thiên ma nhất tộc đời đời đơn truyền, thời đại chỉ có thể tồn tại một thiên ma.
Mặc dù lần này đả thương Ma Tôn, tiêu tan đạo hạnh, kỳ thật chỉ cần thiên ma đời sau không xuất hiện, chúng ta cũng không giết được hắn.
Lần này tiêu diệt Ma Cung, Kiểu Nguyệt cùng Bạch Lộ bỏ ra nhiều công sức, tuy rằng tồn tại của các nàng không thể công khai cho mọi người, nhưng ít ra Trường Lưu cùng Long Đình tịch quán, đều có thể trở về.
Mà lại vừa đúng lúc, lời nói của Ma Tôn đã chứng minh Kiểu Nguyệt trong sạch, chuyện Tây Bắc Tề Vân Phủ, nàng là thật sự không có tham dự."
Long tông chủ thở dài một tiếng, nửa ngày nói không nên lời.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, ai bảo nàng lúc trước trên người mang theo Phệ Tâm Ma Cổ đây? Đây đều là mệnh trung chú định nàng, khó tránh thoát.
Chuyện của quá khứ, lão phu cũng lười truy cứu.
Còn lời nói của Ma Tôn, Tây Bắc Tề Vân phủ có biết tin tức này không? "
Trầm Vọng Sơn cười cười, có hơi tiếc nuối nói: "Từ ngày hôm qua chúng ta trở về, tin tức này liền truyền khắp các tu chân thế gia.
Tây Bắc Tề Vân phủ nào có đạo lý không biết.
"
Long tông chủ nhìn Lam phu nhân, chỉ hơi hạ thấp thanh âm một chút nói: "Lần trước Kiểu Nguyệt ở Tây Bắc Tề Vân phủ liên hệ với ngươi, chính là dùng tấm gương gia chủ Tề Vân Phủ cho nàng.
Ta cũng không biết Kiểu Nguyệt từ lúc nào cùng ngươi học được Truyền Âm Thuật.
Đáng tiếc cái nha đầu kia, ngày xưa quan hệ cùng Kiểu Nguyệt cũng không tệ lắm, làm sao trong nháy mắt liền thành thù, không xác định chính xác là Kiểu Nguyệt đã hạ thủ, sai sử Bắc Lăng Thành kia giết Tề Vân Phủ bọn họ.
Cũng không nghĩ một chút, Long Đình chúng ta muốn đối phó với một cái Tề Vân Phủ nho nhỏ bọn họ, cần gì đáng giá sử dụng ám chiêu?"
Trầm Vọng Sơn hơi ngưng mi, nửa ngày mới thở dài nói: "Việc này cũng không thể trách nàng, hợp tình lý.
Nếu Trầm Vọng Sơn ta hôm nay phái người đến phó thác cho Long Đình, ngày khác người này nếu ở Long Đình đả thương người, Long tông chủ ngươi tự nhiên cũng sẽ trước tiên liên tưởng đến tại hạ.
Chuyện hợp tình hợp lý, chỉ là gia chủ Tề Vân Phủ nóng lòng, nhất thời nóng vội sử dụng biện pháp không thể gặp người."
Vu oan giá họa, mượn đao giết người, đây đều là hình dung không tốt.
Bạch Chỉ sống dưới tay hắn chỉ dạy nhiều năm, hắn thực sự không muốn bỏ đá xuống giếng.
Hiện giờ chân tướng đã dần dần hiện ra, đã có thể phán định sự thật Long Kiểu Nguyệt trên cơ bản không có tham dự vụ án diệt môn Tây Bắc Tề Vân Phủ, bên Bạch Chỉ kia, nghĩ cũng không cần nghĩ sẽ như thế nào.
Dù sao tay của nàng đã bị phế, Tây Bắc Tề Vân Phủ ngày càng xuống dốc, hắn lại nói thêm vài lời tàn khốc khắc nghiệt, thì có tác dụng gì đâu?
Nghe nói vương quyền thế gia có ý tứ hối hôn, nhưng những chuyện kia lại có ai có thể nói chính xác đâu? Nói không chừng Bạch Chỉ vẫn sẽ cam nguyện ăn nói khép nép gả vào vương quyền thế gia, ủy khuất cầu toàn bảo vệ Tây Bắc Tề Vân Phủ của nàng.
Nhưng Tề Vân Phủ này chỉ còn cái vỏ bọc để kéo dài hơi tàn, bảo vệ được hay không được, cũng chỉ có mấy năm thời gian này.
Về phần nàng về sau sẽ như thế nào, vậy cũng là xem tạo hóa của chính mình đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...