---------------------------
Sáng nay nó được nghỉ, học tín chỉ hay thế đấy, chứ hồi học cấp 3 còn lâu mới có cái kiểu thứ 4 "chơi bời lêu lổng" thế này. Lúc nó ngủ dậy thì lão Zun đã đi học, chỉ để lại mảnh giấy: " Bữa sáng tao để trên bàn ăn. Nhớ không được bỏ bữa đấy." Làm em sướng thật. Nhưng đau đớn thay là lão mang cả bé Nouvo của lão đi, thế là nó đành " ngậm đắng nuốt cay" leo lên quả MX của nó đi chơi. Hồi mua 2 cái xe, nó năn nỉ để được mua 2 con Nouvo nhưng bố mẹ nó kiên quyết không cho, 2 anh em nó oẳn tù tì, nó thua và bị lão Zun chiếm mất con xe mơ ước. Thế nên nó quyết định...đi xe buýt ( trẻ con!!!). Nhưng sau lần giận Hoàng, nó chuyển hẳn sang đi xe máy, vì dù gì như thế cũng chủ động hơn.
Tự nhận thấ " hồi tưởng" vậy là đủ, việc bây giờ nó đang nghĩ là nên đi chơi đâu??? Thôi cứ leo lên xe cái đã, loanh quanh thấy chỗ nào hay hay thì dừng vậy_Nó nhủ thầm. Rồi không hiểu hứng chí lên hay thế nào mà nó quyết định vào công viên chơi. Mua 1 que kem, vừa ăn vừa tung tăng xem lũ khỉ, nó có cảm giác sao mình giống học sinh mẫu giáo??? Nếu không phải vì một con bé thì có khi nó còn xuống đạp vịt rồi cũng nên. Con bé đang đứng khóc tu tu bên cạnh gốc cây gần chỗ nó đứng. Sẵn có tính yêu trẻ và tốt bụng trời ban, nó lại gần, hỏi:
- Vì sao em khóc? ( giống bụt nhể?)
- Anh trai em đi lạc rồi => khóc to hơn
( con bé cấp 1 này nghĩ gì mà lại bảo anh nó đi lạc nhỉ???_
- Được rồi, chị dẫn em đi tìm anh nhé.
Đúng lúc nó đang định dắt tay con bé đi thì nghe tiếng gọi:
- Pi! Tìm thấy em rồi. Sao đi lung tung thế?
Một anh chàng hớt hải chạy lại. Nó phải dụi mắt mấy lần xem có nhìn nhầm không. Nhưng nó không lầm, đúng là Hoàng. Vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của nó, Hoàng nhấc bổng con bé ( tên là Pi thì phải) lên nựng :
- Ngoan nào! Đừng khóc. Từ sau đừng chạy lung tung nữa nhé. Với lại không được đi với người lạ nghe chưa? Nhỡ là...mẹ mìn bắt sang Trung Quốc thì sao???
" Grừ! Người ta có lòng tốt mà dám bảo là mẹ mìn..."_ Nó nghiến răng.
Hoàng có vẻ cảm nhận được sát khí từ "mẹ mìn" bốc lên nên quay lại, mặt bỗng chốc đỏ lựng, lắp bắp:
- Ah không...chị này thì được...
..............
- Đấy là thằng em đang chuẩn bị vào FPT của anh ah?_ Nó bắt đầu bắn tỉa.
- Ấy! Thôi nào. Chuyện từ thời Napoleon che lá cọ rồi mà em còn nhớ dai thế?
- Vâng! Em vốn thù dai mà._ Nó dài giọng.
- Linh!!!!
- Em đùa thôi. Hôm nay anh không phải đi làm ah? Bình thường có thấy anh nghỉ thứ 4 đâu?
- Anh xin nghỉ việc rồi. Quay về với 999 thôi. Em có đi xe buýt nữa đâu..._ Hoàng nói nhỏ dần.
- Anh lảm nhảm cái gì thế?
- Linh này. Anh...
- Anh nghỉ việc ah? _ Nó ngắt lời, e sợ Hoàng sẽ nói ra điều nó không muốn nghe_ Vậy cũng tốt, chứ ông chủ mà cứ suốt ngày bỏ mặc con mình thế ah?
- Con nào? Cần câu cơm của anh đấy.
- Vâng, em biết rồi.
- Anh gọi em là Zin như 5 đứa kia được không?_ Hoàng nói nhanh.
- Cứ tự nhiên ạ. Ai cũng gọi em như thế mà. Tên mình là để người khác dùng mà anh. Thế mà anh với lão Phong đều phải hỏi xem có được gọi không.
- Ah...uh...( Lại Phong!!!)
---------------------------
Uể oải bước vào nhà, đập vào mắt nó là một " đống" chễm chệ trên ghế salong, trùm chăn kín mít. Lão Zun hôm nay về sớm nhỉ? Lại gần, hất tung cái chăn trên người lão ra, nó mém tí nữa là hét toáng lên. Cái giề thế này? Ai đây? Có phải ông anh manly của nó không đấy? Quả đầu lãng tử của lão được thay bằng quả đầu gần như trọc lốc với những sợi tóc dài không đến 2mm.
" Khục...khục...ha ha ha..."_ Nó cười chảy cả nước mắt.
- Con mụ chết tiệt! Đang tỉa thì nghe điện thoại làm hỏng quả đầu của tao, ôi mẹ ơi.
- Tự nhiên được cắt tóc miễn phí, sướng nhá! Từ nay đỡ tốn dầu gội đầu há há_ Cái này gọi là " thêm dầu vào lửa"
- Tao lại phi cái remote vào mặt mày bây giờ. Sướng cái chó gì? Còn mặt mũi đâu mà gặp người yêu đây?_ Lão nói giọng đau khổ.
- À há!!_ Nó hí hửng, lôi điện thoại ra.
- Mày làm cái gì đấy?
- Em gọi cho con Lùn_ Nó toe toét.
- Tao cấm mày!!!
- Em cứ gọi.
- Anh xin em!!!
- Em vẫn gọi.
Kết thúc câu nói này của nó là màn rượt đuổi của 2 anh em nhà nó. Xem anh em nhà này đuổi nhau cứ như xem phim hành động í. Đồ dùng trong nhà bay loạn cào cào ( 2 đứa dùng để phi nhau. Óe!). Nhưng chân dài của lão Zun vẫn không bằng cặp giò điền kinh của nó. Siêu cao thủ
" Calling...Lun"
- Lùn ah Tao kể cho mày cái này hay lắm nhé...!@#$%^&*()_+...bla bla bla...
- Cáu gì? Thật không?
- Tao lừa mày làm gì? Tao thề!
- Tao đến ngay.
Công nhận con Lùn này siêu nhân, vừa cúp điện thoại một tí mà đã yên vị trong nhà nó rồi.
- Em cấm anh không được đi chơi 1 tuần. Cái đầu anh trông cứ ngố ngố thế nào ý_ Con Lùn nhăn mặt.
Nó " ngứa nghề" nên nhảy vào:
- Ngu ngu thì cứ nói bố là ngu ngu cho rồi, lại còn bày đặt ngố ngố nữa. Hay mày đá piu lão ấy đi, tao giới thiệu lão Hoàng cho.
- Xin người! Cứ giả ngu! Lão í lại chả say mày quá. Với lại người ta yêu là yêu cái bản chất bên trong chứ ai cứ lao vào cái mã như mày. Hâm!
- Vâng ạ! Thưa chị dâu. Chỉ soi việc chị hạ cố chọn anh trai em là biết chị không coi trọng bề ngoài rồi ah.
" Bụp!" Nó lĩnh trọn một cái gối vào mặt. Cho chết! Ai bảo phát biểu liều!
Nói thì nói thế thôi chứ nó phải thừa nhận là ông anh nó đẹp trai, nếu không muốn nói là rất đẹp trai, dù có thua Phong một tẹo. Ôi, cái đầu! Nghĩ cái giề thế này? Sao lại có Phong ở đây? Quái dị!
- Zin!
- What?
- Tao quên chưa nói với mày, mẹ bảo mai sẽ có một thằng đến đây ở cùng tao với mày.
- Cái gì???
- Con bạn mẹ. Hình như ông bà già nó đi du lịch châu Âu hai tháng không yên tâm nên " vứt" con sang nhà mình.
- Sao anh không phản đối?
- Tao phản đối kịch liệt đấy chứ. Nhưng mẹ dọa cắt tiền của tao thì tao biết làm thế nào?
- Phải đấu tranh đòi quyền lợi chứ?
- Mày thích thì đi mà đấu tranh, tao không muốn cháy túi. Dù sao có một tên vào nhà cũng đỡ trống vắng. Chỉ 2 tháng thôi mà!
- Chỉ 2 tháng thôi mà??? Tao có nên sang nhà mày tá túc không Lùn nhỉ?
- Tùy mày. Tao không có ý kiến.
- Không được. Mẹ bảo mày phải ở nhà.
- Điêu! Hắn chỉ là cần chỗ ở thôi liên quan gì đến em? Mà nhà bố mẹ thiếu gì phòng mà lại phải sang đây?
- Uh nhỉ? Chắc sợ mày ế nên các cụ lại gán ghép chứ gì? Mày thích biết thì hỏi mẹ ấy.
" Show me you love me
Why did you leave me, all alone..."
" Mom is calling..."
Thiêng thế!
- Alo! Mẹ ah.
- Uh, mẹ đây. Mai khách đến ở nhà tiếp đón cho tử tế nhá!
- Con đang định sang nhà con Lùn ở.
- Không được.
- Sao lại không ạ? Nhà có anh Zun mà.
- Mẹ bảo không là không. Muốn mẹ niêm phong tài khoản thì cứ việc đi.
- Úi! Sao mẹ ác thế?
- Nói với mẹ thế ah? Tin mẹ đi. Ở nhà là sướng đấy. Thằng bé vừa ý mẹ lắm.
- Vừa ý? Sao mẹ không để hắn ở nhà bố mẹ ấy?
- IQ của mày để làm cảnh hả con? Mẹ nói toẹt ra là mẹ giới thiệu mày cho nó đấy.
- Hic..mẹ bán con ah? Con có người yêu rồi.
- Người yêu nào? Mẹ biết là mày với thằng Vũ xong phim rồi nhá, kết rồi nhá. Đừng hòng qua mặt mẹ.
- Hu hu...
- Nước mắt cá sấu. Thôi chấp nhận đi. Cấm lằng nhằng. Mẹ cúp đây. Tự nhiên phí nhời với mày.
Hic sao mẹ nó lại làm thế với nó? Để nó ở chung nhà với một tên con trai nhỡ đâu...ôi không dám nghĩ tiếp nữa. Bình tĩnh nào Zin, còn lão Zun ở nhà cơ mà. Hà hà, cứ đến đi, bà hành mày cho mày biết!!! ( man rợ)
--------------------------
" kính....cong..."
Đến rồi ah? Để ra xem như thế nào mà làm vừa ý được bà mẹ đáng kính + khó tính của nó?
Nó tranh phần ra mở cửa. Vừa nhìn thấy mặt anh chàng, nó đã la toáng lên:
- Aaaa''''''''''''''''!!!!!!!!! Là anh ah?
- Uh! Là anh. Anh cũng không ngờ chủ nhà là em đấy.
Có trong mơ nó cũng không ngờ người đến ở nhà nó là Phong. Thế này thì làm sao tiến hành kết hoạch " hành mày cho mày biết" được??? Hic, dù sao cũng là người quen.
Kể ra thì Phong đến cuộc sống của nó cũng không thay đổi là mấy. Nó vẫn hay la cà vào ban ngày và cày vào ban đêm. Nhưng đấy mới chỉ là ngày đầu tiên thôi...
......................
" I have no money...
.... Talk to me girl..."
Giọng của Timbaland với " The way I are" vang lên phá tan giấc mơ của nó. Hừ! Điện thoại của lão Zun, hôm qua sang buôn dưa lê bán dưa chuột với nó rồi bỏ quên luôn.
" Honey is calling..."
Ghê chưa? Honey cơ đấy. Tình tứ gớm!!!
Lạch bạch vác bộ mặt ngái ngủ và dế của lão Zun ra ngoài, nó xông thẳng vào phòng ( mà nó tưởng là) của lão í. Vừa đẩy cửa vào thì..
- Áááááaaaaaaaaaaaaaaaaa.....!!!!!
Nằm trọn trong tầm nhìn của nó là Phong, anh chàng đang ở trần, trên người chỉ có độc một cái quần đùi hoa. Nó luống cuống khép cửa lại, lí nhí:
- Xin lỗi! Em nhầm phòng.
Ra ngoài rồi mà nó vẫn còn thấy ngột ngạt. Nếu có ai đứng gần nó bây giờ thể nào cũng nghe thấy tiếng tim nó đang nhảy hiphop trong lồng ngực, có vẻ muốn sang bên phải định cư??? Mà có phải là chưa thấy ai ở trần đâu cơ chứ??? Mày làm sao thế này? Ngốc quá Zin ơi. Mẹ ơi mẹ hại con rồi ( có cần làm quá lên thế không???)
-------------------
Những ngày tiếp theo cũng không có " biến cố" gì đáng kể cả. Nó, Phong và lão Zun vẫn giữ nếp sống của mình, cũng ít khi ăn cơm cùng nhau vì hầu như ngoài giờ học ra đứa nào cũng dành thời gian để lang thang ngoài đường. Nó và lão Zun vẫn thường xuyên tán phét với nhau trong phòng nó ( trước thì ở ngoài phòng khách nhưng do có Phong đến ở nên anh em nó chuyển địa điểm, vì lần nào tán dóc chúng nó chẳng dùng ngôn ngữ " thổ dân", ở phòng khách sợ ngứa tai khách ^_^). Nó cũng không để ý đến Phong nhiều, dù cho lần vào nhầm phòng nó có đỏ mặt thì cũng là cảm xúc thoáng qua, chứ thật sự là nó vẫn " trong sáng" lắm...( đấy là nó nghĩ thế thôi he he)
" I have no money...
.... Talk to me girl..."
- Chờ tao nghe điện thoại.
" Uh, anh biết rồi, để anh bảo nó"
- Giang bảo gọi cho mày nhưng không được. Thử gọi lại xem.
- Máy em hết pin quên chưa nạp, đưa em mượn máy.
Nhận lấy dế của lão Zun từ tay lão, nó gọi:
" Calling...Honey"
- Alo, anh à, em đây.
- Gớm! Nghe " nhão" quá. tao đây.
- Mày mắc chứng gì mà dùng máy ông Zun?
- Máy tao hết pin. Lúc nãy gọi có chuyện gì không?
- Con Sứt bảo tối nay tụ tập ở Bim, nó có việc muốn nói. Con Híp thì nhắn là dẫn cả lão Phong đi. Nó cứ eo éo " anh Phong đẹp trai" điếc hết cả tai.
- Rồi.
- Đi luôn đi. 7h rồi đấy.
- Biết rồi. Phắn!
- Lởm!
Chỉ mất khoảng 2 phút để sửa soạn ( quần short, áo 2 dây là xong), nó phi ra khỏi phòng.
- Em đi đâu ah?_ Phong hỏi.
- Tụ tập ạ. Gần 1 tuần rồi không gặp lũ quỷ ấy, nhớ quá. Mà anh rỗi không? Đi cùng nhá. Con Híp nó nói em rủ anh đi, xem ra là nó " kết" anh rồi he he.
- Uh, anh đi cùng.
- Anh chở em nhé?
- Chẳng lẽ để em chở anh?
- Hì , đi thôi anh.
(" 1 mình tao ở nhà là sao??? )
....................
- Có chuyện gì thì mày nói đi. Mày làm cả bọn tò mò rồi đấy.
- Tao sẽ nói nếu con Híp thôi ngay cái việc vô duyên là ngắm anh Phong đi.
- Để anh ra chỗ khác nhé! _ Phong đùa.
- Phiền anh!_ Cái con Sứt này cũng có lúc bất lịch sự sao?
- Anh ra quầy bar chờ em nhé_ Nó quay sang chữa cháy.
Phong khẽ nhíu mày nhìn nó rồi gật đầu. Kể cũng khó chịu chứ, rủ đến đây rồi lại bảo ra chỗ khác là sao? Uh, tại cả bọn không biết con Sứt có chuyện gì nói nên con Híp mới bảo rủ Phong đến, nhìn con Sứt thế này đủ biết chuyện này ( theo nó là) nghiêm trọng lắm, ảnh hưởng đến hòa bình thế giới cũng nên.
- Rồi. Mày nói đi.
Hít một hơi dài, con Sứt bắt đầu nói:
- Chuyện này có liên quan đến con Zin. Vừa chiều nay tao lên Ciao, gặp Vũ với con bé An, cái con bé hôm trước ấy, 2 người đang cãi nhau...
- Tao không nghe đâu_ Nó ngắt lời.
- Mày phải nghe. Không nghe mày sẽ hối hận. Ngồi im, nghe cho kỹ và không được ngắt lời.
"..........
- Tại sao cô làm như thế hả?_ Vũ hét lên.
- Em làm như thế vì em yêu anh...
- Yêu tôi? Yêu tôi thì phải phá hoại hạnh phúc của tôi ah? Yêu tôi thì cô phải giả như sắp chết để tranh thủ sự thương hại của tôi ah? Uh, tôi chỉ thương hại cô thôi. Người tôi yêu là...
- Là Zin đúng không?_ Con bé đã bắt đầu khóc.
- Cô im ngay_ Vũ quát_ Cô không có tư cách gọi tên cô ấy.
- Em... anh yêu cô ấy đến thế sao?
- Đúng, tôi yêu cô ấy, yêu hơn cả mạng sống của mình. Vậy mà tôi đã ngu ngốc vì cô mà làm tổn thương cô ấy đấy. Tôi nói cho cô biết, trước đây tôi luôn coi cô như em gái, cong bây giờ thì không, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu.
- Em hiểu rồi..._ Con bé An chạy vụt ra cửa, mắt đẫm nước.
Vũ ngồi phịch xuống, thở dài..."
Câu chuyện của con Sứt kết thúc mà nó vẫn bàng hoàng. Vậy là Vũ vẫn yêu nó ư? Vậy là Vũ bất đắc dĩ phải làm đau lòng nó thôi ư? Vậy thì sao không hét lên vì sung sướng đi con ngốc này? Lí do đơn giản vì thực sự nó không sung sướng như nó tưởng. Trong nó bây giờ hình thành một thứ cảm xúc khác , mơ hồ và khó nắm bắt...
-Zin! Mày sao thế?
Như bừng tỉnh, nó trả lời:
- Không, tao không sao. Đừng lo.
- Vậy mày có định quay lại không?
- Không...mà tao cũng không biết.
- Bọn tao xin lỗi...
- Vì việc gì?
- Vì ngày hôm đó đã gọi mày lên Ciao, để mày và Vũ tan vỡ, để....
- Lũ ngốc! Ai trách chúng mày chứ? Chúng mày mà không gọi tao lên đến lúc tao biết tao băm vằm chúng mày ra. Còn việc bây giờ là...
- FORGET IT!!!!_ Cả lũ gào lên
.............
- Gọi anh Phong vào đây đi mày_ Con Híp kì kèo.
Nó rút điện thoại. " Calling...Wind", nháy máy.
Phong nhìn về phía nó, mỉm cười, từ từ tiến lại gần.
- Hội nghị của các cô xong rồi ah?
- Vâng. Mà anh Phong đang ở nhà con Zin ah?
- Ừ. Bố mẹ anh đi du lịch, sợ anh không biết nấu nướng nên " ký gửi" anh sang nhà Zin.
- Nhà nó cũng chỉ có ông Zun biết nấu thôi chứ nó có biết nấu đâu...
- Anh...nhà anh có phải ở khu Cửa Nam không ah?_ Con Hip lắp bắp.
- Uh, nhưng sao em biết???
- Hic, nếu em không nhầm thì anh em mình...là hàng xóm đấy ạ. Em ở nhà số 124
- Vậy thì đúng rồi. Anh ở nhà số 123. Nhưng sao anh không biết em nhỉ?
- vì nó toàn la cà theo bọn em đến tối mới về mà_ Con Lùn giải thích.
- Yep! " Chơi ngày cày đêm" là khẩu hiệu của bọn em.
- Thế ngủ vào lúc nào?
- Bất kỳ lúc nào có thể_ cả lũ toe toét.
- Chúng mày ở lại, tao về trước nhé. Anh Phong chở em về được không?_ Nó đứng dậy
- Rất sẵn lòng, thưa tiểu thư.
Nó phì cười, dù có hơi gượng. 5 đứa kia có vẻ đã nhận ra sự biến sắc trên mặt nó nên cũng không thắc mắc gì. Hơn ai hết, chúng hiểu nó đang buồn.
------------------
Mệt mỏi bước vào nhà, ghé qua phòng chỉ để quăng cái túi xách lên giường, nó leo lên sân thượng. Có lẽ gió sẽ làm nó dễ chịu hơn, chứ bây giờ nó thấy khó thở quá. Dư âm của câu chuyện con Sứt kể ban nãy vẫn chưa tan... Đưa tay lên miệng để ngăn những tiếng nấc không phát ra ngoài, nó khóc. Từ hôm chia tay Vũ đến giờ, nó không khóc. Úp mặt vào 2 cánh tay, nó để mặc cho nước mắt làm ướt đôi tay nó. Chợt giật mình khi Phong nhẹ nhàng ngồi ngay bên cạnh, giọng nói như gió thoảng:
- Lại chịu đựng một mình hả nhóc?
- Sao lại xuất hiện lúc em khóc rồi làm em ngượng thế?
- Chẳng có gì phải ngượng cả. Buồn thì phải khóc chứ.
- Nhưng anh ghét nhìn thấy con gái khóc mà. Sao cứ lúc nào em khóc là anh lòi cái mặt ra thế?
- Em thì khác, ngốc ah!
- Khác gì chứ??? Cũng tèm lem như ai thôi..
- Khác...thôi em không hiểu đâu. Thế có chuyện gì mà em lại buồn thế này? Kể anh nghe xem nào.
Phong là người có khả năng điều khiển người khác thì phải. Lần trước Phong bảo nó khóc=> nó khóc. Lần này Phong bảo nó kể=> Nó kể không sót một chi tiết nào, từ chuyện nó và Vũ quen nhau ra sao, yêu nhau thế nào, chia tay kiểu gì và cả câu chuyện con Sứt kể nữa...Vừa kể nó vừa khóc. Cứ đưa tay lên lau giọt này thì lại có giọt khác chảy ra, không sao ngừng được.
- Vậy việc bây giờ em đang phân vân là có quay lại với Vũ không?
- Em cũng không biết nữa. Nếu như hôm gặp Vũ, em để anh ấy giải thích...
- Vậy có nghĩa là tại anh? Nếu hôm đó anh không ngắt lời cậu ta và để cậu ta giải thích với em thì bây giờ em sẽ không phải khóc, đúng không?
- Không, em không có ý đó...không phải vậy..
- Anh hiểu rồi_ Phong đùng đùng đứng dậy rồi rời khỏi sân thượng.
Nó không hiểu tại sao Phong lại giận dữ đến vậy. Nó không hề có ý trách Phong mà. Một cơn gió nổi lên, tự nhiên nó thấy rùng mình. Mày đến hay là đang ra đi vậy, cơn gió???
Trở về phòng, nó nhấc máy gọi. " Calling...0975744xxx"
- Alo
- Alo, Zin ah? Anh...
- Mai anh rỗi chứ? Em muốn gặp anh.
- Anh rỗi.
- Vậy Caputino nhé?
- Uhm.
Nó đã quyết định gặp Vũ. Để mọi chuyện được rõ ràng, để chấm dứt mối nghi hoặc, chấm dứt chuỗi cảm xúc mơi hồ đang xâu xé lòng nó...
-----------------
Đang lang thang trên phố Thợ Nhuộm, Phong nghĩ miên man về cuộc " đàm đạo" với nó đêm qua, bụng đang chửi sao nó ngốc thế, không để ý gì đến cảm nhận của cậu, làm sao cậu nói thẳng ra là cậu không muốn nó quay lại với Vũ được chứ? Đang lầm bầm thì cậu nhìn thấy nó. Trời hiểu lòng cậu hay sao mà đang nhớ nó thì cho nó xuất hiện thế? Nhưng mà bỗng khựng lại, ngồi đối diện với nó là Vũ!!! Nó định " nối lại tình xưa" với Vũ ư? Vậy còn cậu thì sao? Như có gì đó thôi thúc, Phong tiến về phía nó.
.............................
- Em...
- Anh...
- Anh nói trước đi
- Em nói trước đi_ Vũ nhìn nó, ánh mắt anh vẫn còn tha thiết lắm.
- Hôm trước em tát anh có đau lắm không?
- Đau chứ. Em tát mạnh thế cơ mà_ Vũ cười.
- Em xin lỗi, thực sự rất xin lỗi...Anh đừng hỏi bằng cách nào, nhưng em đã biết hết chuyện của anh và Anh, uh, em biết tên con bé đó...
- Em biết???
- Vâng, em biết...
-.....
-.....
- Vậy...
- Không thể, Vũ ah...
- Em nói em đã biết, vậy tại sao chúng ta không thể lại như trước? Em không còn yêu anh nữa???
- Em không biết...em xin lỗi...nhưng nếu như lúc đó chúng ta bình tĩnh hơn...
- Hôm đó là bất đắc dĩ anh mới phải nói cô ấy là bạn gái anh, vì...
- Em đã nói là em biết mà...nhưng lỗi không phải ở anh...nếu em chịu khó nghe anh giải thích, chịu cho anh một cơ hội thì mọi chuyện sẽ khác...em xin lỗi...
- Anh hiểu rồi...dù sao anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của em...và Zin ah...
- Dạ...
- Anh yêu em...
Nó bật khóc. Vũ luôn nhẹ nhàng với nó, hình như đối với anh, NÓ LUÔN LUÔN ĐÚNG!!!
- Nhóc này, khóc gì chứ? Anh mới là người phải khóc đây này...
- Em xin lỗi...
- Em không có lỗi...Chúng ta vẫn là bạn chứ?
- Không...
- ....
- Là anh em...
Một bàn tay nắm lấy cổ tay nó, lôi nó đứng dậy. Nó quay sang, sững sờ.
- Ra vậy..._ Vũ cười buồn.
- Em xin lỗi....
Phong kéo nó ra ngoài.
....................
- Sao anh lại ở đây? _ Nó hỏi Phong_ Anh làm cái quái gì thế?
Không để ý câu hỏi của nó, Phong " xổ" ra một tràng
- Tại sao em ngốc thế? Tại sao lại quay lại? Tại sao cứ để anh phải lo lắng? Tại sao...
- Ai nói với anh là em quay lại với Vũ?
- Ơ...vậy...không phải sao????_ Mặt Phong trông ngố không thể tả.
- Anh ghen ah?_ Nó cố nín cười.
- Không...sao anh phải ghen?_ Phong ấp úng.
- Rõ ràng là anh đang ghen mà.._ Nó tủm tỉm.
- Ừ đấy, anh ghen, thì sao nào?
- Ơ..._ Đến lượt nó ấp úng, nó chỉ định trêu Phong thôi, chứ có ngờ đâu...
- Anh muốn phát điên lên khi thấy em ngồi với cậu ta, phát điên lên khi nghĩ đến việc em sẽ quay lại với cậu ta...Em là gì mà lại làm cho anh thế này chứ?
- Em...
- Anh yêu em, Zin ah!
Mọi chuyện đến quá nhanh, nó không xử lý kịp thông tin thì phải.
- Anh...anh nói gì vậy? Em mới break up gần 2 tháng, và anh quen em đúng bằng ấy thời gian...Anh đang đùa phải không?
Phong nắm lấy 2 vai nó, xoay người nó để 2 đứa đối mặt.
- Zin! Nhìn anh này...những lời anh nói đều là thật. Em không cần biết người khác nghĩ gì, cũng không cần biết ta quen nhau bao lâu, chỉ cần biết anh yêu em là đủ. Hơn nữa, không phải ta mới biết nhau 2 tháng, mà là 17 năm rồi...
- Vậy là sao????
- Anh không nói đâu. Em tự suy nghĩ đi nhé. Anh chỉ nói vậy thôi. Bây giờ thì ta về nhé, anh mệt rồi, tỏ tình mệt phết. Còn em thì học cách chấp nhận trên thế giới này có thêm một người yêu em đi, nhóc ạ!
Nó trợn mắt. Cái gì 17 năm? Cái gì yêu? Ai yêu ai? Phong yêu nó à? Cái giề thế này? Nó tự đặt ra hàng đống câu hỏi rồi lại đau đầu vì chẳng trả lời được câu nào. Ôi cái đầu mít đặc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...