Nụ Hôn Bánh Mì

Mạnh trong thời gian này trở thành khách hàng thường xuyên của Moon Harvest. Cậu ta thường đến vào buổi chiều, uống cà phê và ăn bánh ngọt tại một vị trí quen thuộc. Đội ngũ nhân viên nữ mỗi lần thấy khuôn mặt búng ra sữa ấy thường sinh động hẳn lên. Nghe đồn rằng có một cô bé sinh viên làm thêm ở đây rất thích Mạnh. Cũng đúng thôi! Mạnh có vẻ đẹp trai lãng mạn nhưng lại vui tính và tinh nghịch kiểu nam sinh trong trường học. Các cô gái mới lớn không mê tít mới là lạ. Các cô thích Mạnh, hệ quả tất yếu là đâm ra ghét tôi vì lần nào đến, cậu ta cũng nhắn tôi ra gặp. Có nhiều lúc tôi bận túi bụi trong bếp, cậu vẫn chờ, dù chỉ để tán gẫu năm mười phút.
Sáng thứ Hai, tôi xin phép quản lý Bình ra ngoài để tới tham dự buổi khai trương tiệm bánh ngọt Potato. Đây là một thương hiệu bánh của Hàn Quốc, nổi tiếng với các loại bánh mặn có hương vị châu Á đặc trưng như rong biển, wasabi, ớt… rất hợp với khẩu vị của người Việt. Họ đang có ý định tấn công thị trường Việt Nam bằng cách rầm rộ khai trương tiệm bánh ngọt đầu tiên nằm ngay khu vực trung tâm. Giấy mời phát đi rất hạn chế, nhưng không hiểu sao Mạnh có những hai tấm!
Chúng tôi cùng bắt taxi tới đó. Ngay từ ngã tư đã thấy một tốp các cô PG trong trang phục màu cam gợi cảm đứng phát bóng bay. Nhân viên và quản lí, một số trong đó là người Hàn Quốc đứng trước cửa hàng chào đón khách mời. Lúc Mạnh bước vào, người ta đua nhau tuôn ra hàng tràng tiếng Hàn làm tôi cười thầm trong bụng. Còn Mạnh, vốn quá quen với những màn nhầm nhọt như thế này rồi, cũng đã kịp lận lưng vài câu giao tiếp tiếng Hàn đơn giản, bình tĩnh đáp trả. Oa, tôi ngưỡng mộ nhìn.
- Chị không cần phải ngưỡng mộ em. – Mạnh cười, khoe cái lúm đồng tiền chết người.
- Dạy chị với! – Tôi làm bộ chớp chớp mắt.
- Ăn bánh đi bà chị! – Mạnh nhét một miếng bánh vào tay tôi. – Chẳng mấy khi được ăn miễn phí thế này đâu. Potato bán bánh giá trên trời đấy chẳng chơi!
- Ừ! – Tôi đồng tình. Bản thân làm thợ bánh, lại càng phải ăn nhiều bánh của người khác làm. Có như vậy, mới so sánh được ngon dở và khiến tay nghề của bản thân tốt lên được.
Cửa hàng bánh diện tích hơi nhỏ so với số người đến tham dự, cũng không có chỗ ngồi, chỉ có các quầy đựng bánh, cho nên dòng người phải chen vai sát cánh mà đi. Tôi và Mạnh đang say sưa chén hết bánh ở kệ này đến kệ nọ, vừa ăn vừa bình luận vui vẻ thì đột nhiên cậu kéo tôi, không nói không rằng vội vã luồn lách qua một đám người, khẩn trương giống như là đi chạy trốn vậy. Nhưng vì đông quá nên cả hai không tiến thêm được là bao. Vừa rảo bước theo Mạnh, tôi vừa nhất thời tò mò quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt trắng tựa bột có phần quen quen. Mạnh cũng đã quay đầu. Biết là chẳng thể chạy thoát, cậu ấy buông tay tôi ra, miệng lầm bầm nói câu gì nghe không rõ.
Người đàn ông mặt trắng thấy thế nở một nụ cười đắc ý, ung dung tiến lại gần bằng những bước đi biếng nhác giống như vai cảnh sát trưởng đầy tự tin trong các bộ phim hành động, biết chắc rằng những kẻ đào tẩu yếu ớt thất bại sẽ chẳng dám phản kháng. Mặc dù tôi chả làm gì nên tội, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác kỳ cục như vậy. Bỗng nhiên, trí nhớ của tôi vụt đưa về một căn phòng rộng của khách sạn Green World cách đây chưa lâu, nơi có những chiếc lò nướng, với những gương mặt sống động như trong tranh của Van Gogh. Người đàn ông này! Các bạn có nhớ ông ta là ai không? Người này là Mạnh Cường, chính là giám đốc của thương hiệu bánh MCB nổi tiếng, đồng thời cũng từng là một trong ba vị giám khảo tại cuộc thi làm bánh Baguette để tuyển thợ bánh cho Green World trước đây. Tôi rời mắt khỏi người đàn ông, quay sang nhìn Mạnh, lờ mờ nhận thấy một đầu mối nào đó. Mạnh và người đàn ông đó rất giống nhau, cũng với làn da trắng như bột kem, mắt một mí, đôi môi mỏng. Có lẽ nào… Như để khẳng định thêm suy đoán của tôi, người đàn ông vừa tới nhìn Mạnh cười:
- Thằng quỷ nhỏ! Thấy bố mà mày định lỉnh đi đâu vậy?
- Không chạy để bố mắng con thì sao?
- Cũng biết sợ cơ đấy! – Ông bố nhìn sang tôi phân trần:
- Mạnh lấy cả hai chiếc vé mời đi, làm chú không biết cứ loay hoay đi tìm mãi.
Hic! Hóa ra là Mạnh lấy trộm một vé của bố để cho tôi. Tôi méo mặt không biết phải đáp thế nào. Bên cạnh, Mạnh ngượng tím tái cả mặt mũi. Ai ngờ ông bố lại không để cho thằng con này một chút mặt mũi nào cả. Mạnh Cường không thèm để tâm đến không khí thất thường mình vừa gây ra, tiếp tục hỏi tôi:
- Nếu ta nhớ không nhầm thì cháu chính là Nguyễn Khánh Vi An, cô thợ bánh giỏi giang đã giành chiến thắng ở cuộc thi tuyển tại Green World?
- Dạ vâng. Cháu chào chú ạ.
- Vậy là cháu với Mạnh biết nhau à?
Mạnh trầm giọng:
- Kìa bố! Nếu như không có việc gì thì chúng con đi đây!
- Đứng yên đó! – Ông bố ra lệnh. – Bố vẫn muốn gặp cô bé này từ lâu.
Tôi cười.
- Dạ, cháu với em Mạnh làm bạn với nhau từ sau cuộc thi.
- Ừ! – Ông chú đến từ MCB nở một nụ cười. Hàm răng của ông rất trắng, cười giống hệt Mạnh. Nhưng thay vì nét hồn nhiên và rạng rỡ như Mạnh, nụ cười làm cho khuôn mặt tròn của ông bố có chút giả tạo.
- Vi An này! Từ khi nhìn thấy cháu đợt trước, ta đã có câu hỏi này muốn hỏi cháu.
- Dạ?
- Cháu có biết người nào tên là Nguyễn Khánh Toàn không?
Người đàn ông xướng lên một cái tên, khiến cho toàn thân tôi đông cứng lại. Tôi ngước đôi mắt nghi hoặc nhìn chú Cường, đáp giọng run run:
- Đó là bố của cháu.
- Ừ, Vi An. Chú rất tiếc cho cháu vì những việc đã xảy ra với…
- Cảm ơn chú! – Tôi ngắt lời một cách thất thố. Sau đó, tôi cúi gằm mặt xuống lí nhí. – Cháu xin lỗi. Chỉ là… cháu không muốn nhắc lại quá khứ!

Người đàn ông bối rối, đưa tay lên chỉnh lại chiếc ca vát trên cổ áo, mặc cho nó đã rất chỉn chu rồi. Tôi nghĩ mình đã cư xử hơi quá. Nhưng với những chuyện đau thương thì sự an ủi của người ngoài, dù thiện chí tới đâu, lại khiến cho người ta tự cảm thấy đáng thương tâm hơn bao giờ hết. Tôi cố tỏ ra bình thường, hỏi lại:
- Chú quen với ba cháu ạ?
- Còn hơn cả quen. Chú với ba cháu trước đây từng là đồng môn.
- Đồng môn?
- Đúng vậy. Chúng ta là những đồng môn thân thiết. Ở đây đông đúc quá. Nếu như cháu có thời gian, chúng ta hãy quá bộ sang bên kia đường uống cà phê để hàn huyên một chút.
- Vâng!
Vậy là ba người chúng tôi rời khỏi Potato Bakery. Chú Cường đi trước. Tôi và Mạnh theo sau. Một trung niên, hai trẻ chọn chiếc bàn trong góc quán buổi sáng vắng khách. Mạnh suốt nãy giờ không nói gì. Nhưng trong đôi mắt cậu chứa đầy sự tò mò. Tôi cũng vậy. Không để ý đến vẻ nôn nóng của chúng tôi, chú Cường nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ hồi tưởng lại chuyện ngày xưa.
- Hồi ấy, ở Sài Gòn này nổi tiếng nhất là tiệm bánh của thầy Lục. Chú và ba con xin vào đó học nghề gần như cùng một lúc, sau một thời gian trở nên thân thiết và cũng là hai học trò giỏi nhất trong số những thợ học việc ở đó. Chúng ta được thầy Lục rất thương, cho ở lại trong nhà của thầy. Nhưng thiếu niên mới lớn thường không tránh khỏi bày nhiều trò nghịch ngợm khiến ông thầy mỗi lần biết được lại nổi cơn tam bành. Có lần, vì biết chú muốn đi xem đoàn cải lương có tài tử Phú Hoài nổi tiếng nhất thời bấy giờ về phường biểu diễn, ba con đã đánh tráo tất cả men nở thành ra bánh mì không tài nào ủ cho nở được, xưởng không có bột nướng bánh, còn chúng ta tha hồ đi nghe hát mà không phải trông lò. Hai ngày sau thầy Lục biết được, ba con và ta người này bao che người kia, nhận hết tội về mình. Thầy Lục không nói không rằng chỉ vào bảy mươi bao bột mì. Hai đứa phải è cổ mà vác từng bao tải nặng hàng yến từ dưới nhà lên lầu ba…
Chú Cường hoàn toàn chìm đắm vào dòng hồi ức của một thời trai trẻ với ba tôi. Khó mà tin có một ngày, tôi lại được nghe người khác kể về ông, ở một góc độ khác, với một thái độ khác tôi chưa từng được tiếp cận. Nó gần giống như việc mình được xem một bộ phim tài liệu quý giá, xúc động muốn rơi nước mắt. Giọng chú Cường vẫn đều đều:
- Sau này, khi đã đủ lông đủ cánh, chúng ta bái tạ thầy Lục rồi ra đi gây dựng sự nghiệp riêng ình. Mặc dù thân thiết như huynh đệ, nhưng trong kinh doanh, cả hai lại không cùng chung một chí hướng. Chúng ta có mở một cửa hàng chung được hai năm, sau phải tách ra, mỗi người tự tìm con đường đi thích hợp ình.
- Không cùng chí hướng như thế nào? – Mạnh nãy giờ ngồi im như không khí, bỗng nhiên hỏi.
- Bố của Vi An là người ưu tiên chất lượng. Ông ấy muốn bánh của mình phải là loại cao cấp nhất, có phẩm chất tuyệt hảo nhất. Còn ta thì ngược lại. Ta đi theo số lượng, muốn sản phẩm có thể đến tay nhiều người mua bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Thực ra không phải tính cách không hợp nhau, mà chính những tư tưởng kinh doanh mâu thuẫn là nguyên nhân của việc tách cửa hàng. Tuy nhiên, chúng ta vẫn là những người bạn thân.
Bạn thân? Trong số những người bạn thân của ba thường hay tới nhà tôi chơi, chưa bao giờ tôi thấy hoặc nghe ba tôi nói ông có một người bạn tên là Cường. Nhưng mà thôi, có lẽ chuyện này chẳng có gì quan trọng hết. Tôi phải cảm ơn cuộc gặp gỡ ngày hôm nay với chú Cường, vì đã cho tôi cơ hội được nghe nhiều chuyện thú vị đến thế về ba. Lúc tôi chuẩn bị lên taxi, chú Cường đặt tay lên vai tôi:
- Cháu có biết khi còn sống, bố cháu quý nhất điều gì không?
Tôi ngẩn ngơ nhìn chú.
- Thứ nhất là cháu. Thứ hai là một cuốn sổ bìa xanh.
Chú Cường thả tay ra khỏi vai. Nhưng tôi lại thấy vai mình như trĩu nặng. Cuốn sổ bìa xanh nào? Sao giọng chú bình thản mà lại đầy bí ẩn thế kia nhỉ? Tài xế lái taxi quay sang nhắc nhở. Chỗ đông đúc này họ không dừng lâu được. Tôi chui vào trong xe. Mạnh muốn vào theo, nhưng chú Cường nhanh tay túm vạt áo cậu ta ngăn lại. Cửa xe sập mạnh. Chiếc xe hôi rình mùi xi lâu năm chậm chạp lăn bánh. Qua chiếc kính chiếu hậu, tôi thấy Mạnh giật vạt áo lại và… một nụ cười lạ lùng nở trên đôi môi mỏng của ông bố.
Tôi có rất ít thời gian để chuẩn bị cho buổi sát hạch tổ chức ngoài trời tại Riverside. Một phần vì công việc bận rộn tại cửa hàng vẫn phải duy trì, một phần cũng vì ban tổ chức cũng công bố thể lệ trễ. Tài liệu dự thầu lúc Elton đưa cho tôi xem chỉ cách buổi tiệc tối đó có vài ngày. Quản lý Bình đi “tiền trạm” khảo sát địa điểm tổ chức về tấm tắc khen khuôn viên đẹp, có vườn hoa, bãi cỏ, đường đi lát sỏi và những hàng cây cổ thụ từ thời Pháp thuộc. Lần này anh đã quen với cách làm việc của tôi, nên để mặc chứ không lúc nào cũng sốt sa sốt sắng đốc thúc như trước. Thậm chí ngay trong lúc “nước sôi lửa bỏng” mà tôi lại dành cả buổi ngồi thảo luận với bên cung ứng, Bình chắc cũng ngạc nhiên lắm nhưng không hỏi lấy một câu. Thử thách lần này, tôi không lo lắng nhiều vì đã nắm được ý tưởng chính để có thể tự tin cạnh tranh với các đơn vị khác. Chỉ có điều… Không hiểu sao tâm trạng của tôi mấy ngày này trở nên cực kỳ căng thẳng. Từ sau buổi tối đi chung với Quang Hải về, trong lòng tôi luôn dấy lên cảm giác bất an. Bất an đến độ lần đầu tiên trong đời, tôi đã thất thần trong lúc làm bánh. Khi cô thợ phụ lên tiếng nhắc, tôi giật mình nhìn xuống thì thấy mình đã nặn kem be bét không ra hình thù gì lên mặt bánh ga tô mà không hề hay biết.
- Chị sao thế? – Cô gái cười cợt.
Tôi làm sao thế này? Cuống quýt gạt lớp kem thừa ra, tôi tự hỏi chính mình.
Cô gái muốn nói đùa một câu gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi liền đưa tay bụm miệng, không dám nói năng gì nữa.
* * *
Trưởng bộ phận cung ứng đã hứa sẽ đặt riêng một đơn hàng trái cây tươi theo đúng yêu cầu của tôi. Buổi sáng, trái cây giao tới tận nơi. Chúng tôi hài lòng khi nhìn những trái dâu tây chín đỏ mọng, kiwi ruột xanh tươi rói, thanh long, nho và một vài loại trái cây nhập khẩu khác chất lượng cũng tuyệt hảo. Anh trưởng bộ phận vừa nếm dâu, vừa ném cho tôi một trái, hỏi:
- Bánh gì mà cần nhiều loại trái cây như vậy hả Vi An?
Tôi phủi nhẹ trái dâu vài cái, đưa lên miệng cắn mạnh. Vị dâu chua mát, ngọt thanh thấm vào tận chân răng đầu lưỡi.
- Bánh cho người nổi tiếng có tên là “Cứ – ăn – thoải -mái” đó anh.
Người đàn ông cười đầy vẻ hiểu biết, giúp tôi kêu người đưa đám trái cây vào nơi sơ chế.
Bốn giờ chiều, năm nhân sự tham gia “chinh phục thử thách RiverSide” mang theo lỉnh kỉnh đồ nghề và sản phẩm lên đường tới địa điểm tổ chức sự kiện. Cô thợ phụ Phương Nga suốt dọc đường đi cứ ríu ra ríu rít.
- Thích quá cơ. Em mới chỉ đi qua RiverSide thôi chứ chưa bao giờ mơ được vào trong đó.
- Nghe nói biệt thự đó trước kia là trụ sở một đại sứ quán đấy. – Một anh chàng phụ họa.

- Lại được ngắm bao nhiêu là người nổi tiếng.
Quản lý Bình dẹp tan mọi sự phấn khích.
- “Hai-da”! Mấy đứa thôi đừng mơ mộng làm gì ệt. Cánh ta tới đó làm việc chứ có phải là khách tới dự tiệc đâu.
- Cũng đúng nhỉ. Chị Vi An, chị có thấy đây là bất công xã hội không? Chúng ta thì cắm mặt vào làm việc. Còn những người khác thì nhởn nhơ hưởng thụ.
Tôi chưa kịp đáp câu gì, anh Bình đã nạt:
- Hôm nay giám đốc Trần cũng thuộc thành phần “nhởn nhơ hưởng thụ” đấy! Khéo khéo mà nói.
Cả đám đang xôn xao bỗng im bặt. Nói như vậy có nghĩa Elton cũng là khách mời của sự kiện này. Quá bằng có thêm một tầng “giám sát cấp cao”. Tôi bèn cười bảo:
- Lao động là vinh quang.
Sự kiện lần này là một chương trình triển lãm nghệ thuật do hai thương hiệu thời trang nổi tiếng thế giới kết hợp với một cơ quan chính phủ tổ chức. Hình thức triển lãm nghệ thuật nghe cho có vẻ to tát, nhưng tôi biết tỏng đây là chiêu PR hạng cao tay, nhằm dọn đường tấn công thị trường Việt Nam. Trong khuôn viên đã dựng sẵn các kệ kính để trưng bày các tác phẩm, đặt rải rác một cách có chủ ý, chen giữa các bụi cây, giàn hoa và những pho tượng trong khuôn viên. Tòa nhà bên hông được trưng dụng làm sân khấu tự nhiên khổng lồ, đang trình chiếu các thước phim 3D gây ấn tượng. Sở dĩ tôi có thời gian ngó nghiêng như vậy là vì quầy bánh của Moon Harvest khá nhàn. Trong khi các đội khác đang chăm lo bày biện các loại bánh lên trên kệ, thì chúng tôi vẫn bình chân như vại. Người của ban tổ chức tốt bụng nhắc nhở:
- Các anh chị không chuẩn bị đi thôi? Khách sắp đến cả rồi đấy!
- Anh yên tâm. Khi nào khách đến thì chúng tôi cũng sẵn sàng.
Người nọ khó hiểu bỏ đi. Thì đúng là không nên bày biện sớm mà! Trái cây càng giữ tươi lâu thì khi ăn mới thấy ngon. Quản lý Bình ngoắc tôi:
- Vi An à, em cẩn thận không bị phạm quy đấy nhé. Thấy mấy bên kia toàn bánh là bánh thôi. Mình lại nhiều trái cây thế này, chỉ sợ ban tổ chức họ không chịu chấm thi.
- Về hình thức thì không phạm quy đâu anh. Mình ghi rõ ràng là bánh Tart trái cây mà.
Tôi nói chắc như đinh đóng cột. Tuy nhiên, thấy anh Bình nhắc như thế, trong lòng cũng hơi run một chút. Bởi vì gọi là bánh Tart trái cây, nhưng thực tế phần Tart tôi làm mỏng dính, phần trái cây áp đảo. Ai bảo ban tổ chức đưa ra quy chế quái đản như thế, tôi cũng phải ranh ma để đối phó chứ. Gì chứ liên quan tới bánh trái thì Vi An ta đây quyết đấu tới cùng. Tôi gật đầu biểu thị quyết tâm sắt đá. Làm thì phải làm tới thôi!
Và mọi việc diễn ra trong buổi sự kiện theo đúng kịch bản tôi hình dung. Các quầy bánh trang hoàng lộng lẫy kia lúc đầu cực kỳ đông khách. Nhưng lượng bánh được lấy đi rất ít. Mặc dù chúng cầu kỳ, ngon lành, nhưng quả thật, với đám khách chủ yếu là diễn viên, người mẫu thì chúng vượt quá sức chịu đựng của họ. Lúc này, trái cây bắt đầu phát huy tác dụng. Dâu tây đỏ mọng này. Kiwi tươi rói cắt từng khoanh mọng mướt này. Đào ruột vàng xuộm, thơm lừng này. Thanh long lấm tấm hạt vừng chưa ăn đã thấy mát tận trong ruột. Nho xanh, nho tím lúc lỉu. Trái mâm xôi, thanh dâu nhìn không thôi cũng bắt thèm rồi. Thêm nước xốt chanh dây chua chua ngọt ngọt. Ăn một, lại muốn ăn hai… Hà hà hà… Cứ – ăn – thoải – mái – nha quý vị.
Từng khay, từng khay bánh nhanh chóng được những người lễ tân do ban tổ chức phái đến lấy và mang tới tận nơi mời khách trong khuôn viên. Tôi đứng trong góc quầy cầm con dao gọt nhanh tay xử lý đống trái cây để cho những người khác xếp lên trên mặt bánh. Đang yên đang lành bỗng nhiên “rầm” – một tiếng sấm xé trời nổi lên. “Rầm! Rầm! Rầm!”, thêm những tiếng sấm ầm ĩ khác. Âm thanh chói tai như nổ ngay trên đỉnh đầu rồi râm ran lan ra xa. Không khí trong khuôn viên bỗng chốc trở lên hỗn loạn. Nhưng sau đó, tiếng sấm biến mất không hề quay lại, tựa hồ như tiếng máy bay, bay xa mất rồi.
- Vi An! Chị bị làm sao thế này?
Phương Nga hét thất thanh. Tôi ngồi bệt xuống đất, quấn ngón tay bị thương vào trong tạp dề. Con dao sắc lẻm rơi ngay cạnh chân. Không muốn để mọi người hốt hoảng, tôi cố gắng nở một nụ cười trấn an trên khuôn mặt cắt không còn hạt máu, lập cập đứng lên. Tiếng sấm bất ngờ ban nãy làm cho tôi thái vào tay.
Anh Bình giở lớp vải ra, kiểm tra.
- Khá sâu đấy! Chảy nhiều máu thế này. Để tôi đưa cô đi kiếm nhân viên y tá băng lại. Sao đoảng thế không biết.
Anh quay sang mấy người còn lại dặn dò đôi ba câu rồi hộ tống tôi đi. Người ta đưa tôi vào một phòng nghỉ, sát trùng vết thương, bôi thuốc và quấn gạc. Đây là phòng nghỉ dành cho khách. Chỉ có mình tôi mặc tạp dề, đầu đội mũ làm bếp, dáng vẻ tất bật khiến cho các vị khách sang trọng đang ngồi trong phòng ngạc nhiên soi mói.
- Em cứ ngồi đây nghỉ ngơi một lát rồi hãy ra. – Anh Bình dặn dò rồi đi ra ngoài.
Tôi gật gật đầu, mệt mỏi ngả người lên thành chiếc ghế sofa êm ái. Thời tiết hôm nay dự báo là trời quang mây tạnh cơ mà. Tại sao lại xuất hiện mấy tiếng sấm chết tiệt ấy nhỉ! Tôi thầm than trong lòng. Tâm trạng hào hứng lúc nãy đã hoàn toàn bị cơn chấn động đánh cho xơ xác.
Các cô gái ăn mặc xinh đẹp ngồi phía đối diện đang bàn chuyện gì đó thú vị, thỉnh thoảng nhìn sang tôi, rồi chụm đầu vào nhau cười cợt, rồi lại nhìn sang. Khi họ nói, cố tình để ngón tay vung vẩy lả lướt khoe ra những chiếc nhẫn kim cương to bự chảng, lóng la lóng lánh. Tôi quyết định lờ đi mọi con mắt, cố trấn tĩnh tinh thần một lát để còn nhanh trở lại quầy. Nhưng vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, tiếng ồn trong phòng bỗng dưng nổi lên. Một người nào đó đang nhẹ nhàng lại gần, cúi xuống nhìn bộ dạng của tôi với ánh mắt dò xét.
Nhưng hóa ra không phải chỉ có một, mà thực tế là có những hai người đàn ông cùng đến gần để săm soi tư thế bất động của tôi. Cả hai người này, các bạn đều đã gặp qua rồi đấy. Đứng bên trái chính là ông nội cao quý của Elton Trần. “Quả dưa hấu” cỡ đại này lộ giọng thắc mắc:
- Ông cũng biết nó à?
- Tại sao lại không? Đây là một nhân sự cấp cao của Green World nhà các ông. Sao tôi lại không biết cơ chứ! Tôi rất thích cô gái thông minh này.

- Xin lỗi, ông bạn già lẩm cẩm, cô ta chẳng phải là nhân sự cấp cao nhà chúng tôi.
- Cô ấy nghỉ làm chỗ ông rồi à? – Mắt Mike Pepitone lóe sáng. Các bạn nhớ đúng rồi đấy. Vị này chính là Mike – giám đốc tài chính của tập đoàn Pepitone. – Thế thì tôi phải mời cô ấy về làm trợ lý cho tôi.
- Trợ lý cho ông? Tôi không biết có vấn đề nhầm lẫn nào. Nhưng mà nghe này, đây là một thợ bánh. Chỉ – là – một – thợ – bánh!
- Ồ, cô gái cũng từng nói với tôi như vậy.
- Vậy nó đã nói sự thật.
- Nhưng không thể nào. – Mike gãi đầu lẩm bẩm. – Cô ấy rất xuất sắc về lĩnh vực tài chính cơ mà. Ông nói đi ông Corentin, tôi đã bao giờ đánh giá nhầm người chưa?
Những tiếng rì rầm bay xung quanh tai quấy nhiễu như những con ong nghệ khiến tôi không thể nghỉ ngơi được. Hé mắt ra, rồi ngạc nhiên mở lớn, tôi nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt đặc Pháp đang được phóng đại phía trước.
- Vi An! – Cả hai cùng gọi lớn tên tôi.
- Hơ… Xin chào các ngài!
- Cô làm gì ở đây vậy? – Cả hai người vẫn hỏi cùng nhau.
- Tôi… làm việc. Làm bánh! – Tôi nhấn mạnh. – Chứ tôi còn có thể làm gì ở đây được?
“Quả dưa hấu” – ông nội của Elton, trông có vẻ mập thêm lên một chút sau lần gặp gỡ không mấy vui vẻ gì đợt trước, quay sang người kia đắc thắng:
- Tôi đã nói với ông cô ta là một thợ bánh mà lại!
Tôi ôm ngón tay bị quấn bông băng kín mít, dợm người đứng dậy. Mike Pepitone ngăn lại.
- Vi An, cô… cô thật sự là một thợ bánh thôi ư?
Tôi gật đầu xác nhận.
- Không thể tưởng tượng được. – Ông ta làm một động tác vỗ tay vào trán, thể hiện một sự ngạc nhiên tột cùng. – Cô rất am hiểu về kinh tế và tài chính cơ mà. Tại sao lại phí hoài tài năng của mình ột công việc hèn mọn như thế này? Vi An, nếu như Green World không trọng dụng, tập đoàn Pepitone sẽ đặt cô vào vị trí đúng với năng lực của cô. Cô đồng ý chứ?
- Hèn mọn? – Tôi bất mãn rít lên, y như phản ứng của một bà mẹ khi đứa con của bà ta bị người hàng xóm mắng là một tên đần. – Nhờ có công việc hèn mọn như vậy mà người ta mới có thứ để mà ăn hàng ngày đấy!
Thái độ của tôi làm không chỉ ngài giám đốc tài chính cao ngạo mà cả phòng cùng hoảng sợ. Mike bị bất ngờ, vô thức lùi lại một bước. Duy chỉ có ông nội của Elton đứng bên cạnh không tỏ phản ứng gì. Đôi mắt màu xanh trong suốt nhìn tôi ra chiều nghĩ ngợi.
Đúng lúc tôi định rời đi, thì một bóng hình lịch lãm ào vào trong phòng nghỉ như một cơn gió. Elton Trần trong bộ lễ phục màu trắng bảnh bao quá mức cần thiết, sải những bước dài đến phía góc phòng. Phớt lờ trước bao con mắt quan sát của những vị quan khách sang trọng đang tụ tập quanh đấy, phớt luôn cả người ông lắm chiêu, Elton đi tới, vươn tay ra nắm lấy tay tôi, mở lối dẫn ra khỏi căn phòng.
Đến hành lang, tôi kích động hất tay anh ta ra. Vốn từ trước tới giờ thời tiết xấu luôn tác động tiêu cực đến tâm trạng nên lúc này, tôi chỉ muốn yên tĩnh ngồi một mình. Nhưng tay Elton nắm rất chặt, không cho tôi cơ hội có thể giãy ra được. Anh ta nhìn chăm chăm vào ngón tay quấn băng và những vệt máu khô dính trên tạp dề, nhẹ nhàng hỏi:
- Tay cô bị sao vậy?
- Thái vào tay! – Tôi đáp hơi xẵng giọng. – Anh buông tay tôi ra.
Trong một giây, Elton dường như nắm tay tôi chặt hơn. Tuy nhiên ngay lúc tôi định phản ứng lại thì anh đột ngột thả tay ra. Được tự do, tôi quày quả bỏ đi.
- Vi An!
Tiếng gọi rất nhẹ thoảng sau lưng, tựa như một lời thầm thì. Tôi nghi hoặc quay lại, thấy Elton vẫn đứng trên hành lang, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ đẹp trai lại có chút gì đó cô đơn.
Mặc dù trời đã trong trẻo trở lại, nhưng để phòng xa, ban tổ chức chuyển địa điểm vào trong khán phòng. Do buổi triển lãm được lắp đặt cơ động và việc di chuyển cũng đã nằm trong phương án dự phòng, nên chỉ một loáng, tất cả đã được sắp xếp lại đâu vào đấy. Riêng có mấy quầy ẩm thực thì vẫn giữ nguyên vị trí. Quầy của Moon Harvest vốn xa tít trong góc, nay giữa khoảng khuôn viên trống hoác, trông cứ như căn lều trong khu rừng vắng. Các nhân viên tới đây cùng tôi vẫn nhộn nhịp sửa soạn món bánh Tart trái cây để phục vụ những người tham dự sự kiện. Trông cái cách họ đang làm thì có lẽ cũng không cần tôi phụ thêm vào. Vì thế, tôi rẽ qua một con đường lát sỏi vắng, đi lang thang dưới gốc những cây dầu cổ thụ, lạc trong một khu vườn trồng nhiều thứ hoa phong lữ thảo. Buổi tối và ánh điện nhạt nhòa nên tôi không thể biết chúng màu gì. Có một chiếc ghế gỗ nhỏ trong góc vườn. Tôi ngồi xuống đấy, hít đầy phổi một ngụm hương hoa trộn lẫn sương đêm ngọt lịm. Bình yên quá. Tôi thả lỏng cơ thể, giờ mới thấy ngón tay bị thương thấm đau.
Tôi cứ nghĩ tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi chút xíu sẽ tốt cho tâm trạng của tôi lúc này. Nhưng hóa ra đây lại là một quyết định hết sức ngu ngốc. Tôi không lường được tiếng sấm ban nãy sẽ quay trở lại và còn tai hại hơn lúc trước, nó là hoa tiêu ột cơn dông mạnh khủng khiếp chuẩn bị đánh úp xuống thành phố này. Gió quất mạnh làm những cành cây rung lên và đám hoa yếu ớt thả cánh lả tả. Trong sự sững sờ, một tiếng nổ đinh tai nhức óc dội ngay xuống đầu. Tia chớp hung hãn xé toạc bầu trời. Tôi ngã khỏi chiếc ghế gỗ, ngón tay bị thương va đập xuống nền đất rắn gây nên cảm giác đau thốn, buốt tận trong óc. Đang loay hoay tìm cách đứng dậy thì cơn mưa ập đến. Ban đầu chỉ lắc rắc vài hạt thăm dò rồi bất ngờ, màn mưa như thác xối xả tuôn xuống.
Cơn mưa đã bẫy tôi, chôn chặt tôi tại chỗ. Cả người tôi ướt sũng, mắt bỏng rát và ý thức thì trở nên mơ hồ. Lúc này đây, tôi cũng giống như một cây hoa phong lữ đơn độc, đang oằn mình trong cơn mưa hung bạo và chỉ một chốc lát nữa thôi sẽ bị đánh bật gốc, hoàn toàn mất đi sự sống. Tôi nằm trên nền đất ẩm, dưới cơn mưa như hàng ngàn mũi tên lao xuống. Trong phút chốc, tất cả mọi thứ trước mắt, kể cả màn đêm đen kịt cũng trở thành một tấm màn màu trắng xóa. Màu trắng, trắng đến nhức nhối. Tôi thấy mình đang đứng trên một sợi dây trắng mỏng như tơ nhện vắt qua một khe vực nhìn xuống dưới cũng hun hút một màu trắng. Chẳng có gì níu kéo. Chẳng có cơ may nào. Cũng chẳng có ý chí nào có thể giúp người ta đi trên một sợi dây. Tất cả đều là vô vọng. Màu trắng càng lúc càng rợn người. Tôi ngã khỏi sợi dây. Dòng máu chảy trong cơ thể từ từ đông cứng lại, rơi mãi… rơi mãi vào vùng hư vô. Trí óc còn sót lại chút tỉnh táo cuối cùng. Khi ấy, tôi bỗng nhận ra rằng: Mình đang chết! Sau đó, ý thức tắt lịm. Tôi từ từ chìm vào trong vùng tối.
* * *
Cuối cùng tôi cũng tìm lại cảm giác đối với cơ thể, trước mắt vẫn là một màn trắng lạnh lẽo. Tôi đang ở đâu thế này? Tôi đã chết rồi ư? Ý nghĩ mình đã chết khiến cho tôi cảm thấy thanh thản. Nếu như chết đi, tôi sẽ được gặp ba mẹ có phải không? Gia đình tôi sẽ lại sum vầy vui vẻ cùng nhau? Ngây dại với ý nghĩ đó, tôi không hề phản ứng lại khi nghe một tiếng gọi gấp gáp:
- Vi An! Tỉnh rồi à?
Giọng đàn ông khàn đặc nhưng lộ vẻ vui mừng. Tỉnh lại? Vậy là tôi chưa chết. Người đàn ông bên cạnh tôi là ai vậy?
- Vi An! Em có nghe tôi nói không?

Tôi cố gắng quay cái cổ đau nhức để nhìn anh ta, thấy một đôi mắt đẹp đẽ nhưng lại vằn lên những tia đỏ hệt như người gác đêm vừa mới trải qua một ca làm việc mệt mỏi. Dường như vẻ đờ dại của tôi làm anh ta hoảng hốt. Người đàn ông vừa xoay người chạy ra ngoài, vừa hô lên:
- Bác sĩ đâu? Bác sĩ! Cô ấy tỉnh rồi.
Khi anh ta đứng lên, tôi thấy được dáng người cao lớn hoàn hảo. Từ khi nào mình lại quen người mẫu nhỉ? Tôi thắc mắc. Nhưng đầu còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể tôi đã vội vã lao ra khỏi giường bệnh. Không, anh ta không thể đi được! Đám dây nhợ và kim tiêm loằng ngoằng trên người giữ tôi lại, gây ra những tiếng động loảng xoảng. Người đàn ông dừng lại. Tôi nhào đến, ôm cứng lấy cánh tay anh, giống như người gặp mưa giữ chặt lấy một cây dù vững chãi có thể che chở ình. Người đàn ông bị bất ngờ, hơi ngã người ra sau. Nhưng rồi, anh ta trụ chân lại, nhẹ nhàng ôm tôi vỗ về:
- Ổn rồi! Mọi chuyện ổn rồi!
Qua một lúc, người đang ôm tôi nói:
- Bây giờ em lên giường nằm nghỉ. Tôi sẽ đi gọi bác sĩ.
Nói xong, anh ta hơi đẩy tôi ra. Tôi không những không buông, mà còn siết chặt tay, mơ mơ hồ hồ hỏi:
- Anh là người đưa tôi từ buổi triển lãm tới bệnh viện đúng không?
Anh ta hơi dừng lại khi nghe tôi hỏi câu đó, rồi mới nhẹ nhàng đáp:
- Ừ!
Tôi lại siết chặt tay thêm một chút. Ký ức khủng khiếp tối hôm qua quay lại. Tiếng sấm đanh giòn, tia chớp khủng khiếp, cơn mưa xối xả… Nhưng ngay trước lúc tôi hoàn toàn bị nhấn chìm bởi bóng đêm, có một cánh tay chìa ra cho tôi, dẫn lối tôi quay về với sự sống. Tôi sẽ không buông, mà quyết giữ chặt lấy cánh tay ấy. Giữ thật chặt!
Cuối cùng, do không tài nào dụ dỗ để gỡ được tôi ra, người đàn ông đành ôm luôn cả tôi ngồi trên giường. Trừ cái màu trắng đáng ghét, giường bệnh rộng và êm ái như giường ngủ ở nhà. Tôi thoải mái nửa nằm nửa ngồi trên hai chiếc gối to êm ái kê nơi đầu giường, đầu tựa vào một bờ vai vững chãi. Đến tận khi một bác sĩ gầy nhom cùng cô y tá lớn tuổi bước vào, nhìn thấy chúng tôi như vậy, trên mặt họ không có chút biểu hiện ngạc nhiên hay lạ lùng nào. Thậm chí một tia lo lắng còn hiện lên trong đôi mắt tinh anh của vị bác sĩ qua một lần kính trắng.
- Vi An! Bác cần khám bệnh cho cháu để chắc chắn mọi thứ vẫn ổn. – Giọng ông nhẹ nhàng, giống như quen biết tôi từ lâu. – Cháu có thể buông tay anh chàng đẹp trai của cháu ra một lát được không?
Tôi lắc đầu, vùi mặt trốn thật sâu vào người bên cạnh. Anh ta dịu dàng dỗ dành:
- Tôi sẽ không đi đâu cả. Ngoan nào, hãy để cho bác sĩ khám bệnh!
Thấy tôi không phản đối, vị bác sĩ nhẹ nhàng kéo một cánh tay tôi ra. Ông quay sang y tá, gật đầu ra hiệu. Cô y tá nhanh nhẹn chuẩn bị ống tiêm mang tới. Bác sĩ nói vài câu khích lệ, lừa lúc người ta không để ý cắm đầu kim lạnh lẽo vào da thịt. Thuốc ngấm vào mạch máu, tạo ra những cơn tê tê buôn buốt chạy dọc cánh tay. Ông xoa bông tẩm cồn, gập cánh tay tôi lại. Cơn buồn ngủ mơ màng ập tới. Tôi nhắm mắt lại, tay vẫn ôm khư khư “cái ô”, kịp nghe ông bác sĩ khả kính thấp giọng dặn người bên cạnh:
- Elton, cậu có thể về nghỉ ngơi được rồi. Cô ấy sẽ ngủ một giấc khá dài đấy!
Dưới tác dụng của thuốc an thần, tôi thiếp đi nhanh chóng. Trong lúc tôi ngủ đã diễn ra một cuộc đối thoại lạ lùng giữa dì ruột của tôi – dì Hoàng Lan và Elton Trần – Giám đốc Moon Harvest.
- Bác sĩ nói với cháu là Vi An đã từng bị một cú sốc tinh thần? Chuyện đó xảy ra như thế nào?
- Một câu chuyện thương tâm. Hai-da, dì nghĩ hiện tại chỉ có cháu mới giúp được nó. Cho nên… Kể lại chuyện này vẫn khiến dì đau lòng quá…
Không biết cháu có từng thắc mắc, hay trong lúc làm việc chung với Vi An có khi nào nhận thấy nó để lộ ra bản thân là một người rất thông minh? Một người có thừa tố chất để làm những công việc có địa vị cao trong xã hội như nó tại sao lại chọn nghề làm bánh, suốt ngày ở bên cạnh lò nướng. Tại sao ngoài bánh trái ra, nó thờ ơ với tất cả mọi thứ. Nó lạnh nhạt với tình yêu và từ chối các mối quan hệ có thể dẫn tới các kết nối sâu sắc. Ngay cả với dì, nó cũng giữ một khoảng cách. Tất cả đều có nguyên nhân của nó.
Năm Vi An mười tám tuổi, sau khi thi đậu vào trường Kinh Tế với thành tích cao, ba của Vi An quyết định đưa cả gia đình lên Tây Nguyên du lịch. Sáng hôm đó, họ dự định đi thăm một con thác nguyên sơ, nằm sâu trong rừng núi. Do Vi An ngủ không chịu dậy nên ba mẹ con bé, tức anh rể và chị gái của dì đã quyết định mặc cho An ngủ ở khách sạn, còn hai người thuê xe đi theo đúng lịch trình. Không ngờ hôm đó trời đổ mưa to, họ gặp tai nạn và bị nước lũ cuốn trôi mất tích. Khi Vi An tới nơi, ướt sũng trong cơn mưa tầm tã, đã chẳng còn lại dấu vết gì. Người ta nói con bé không nói năng và không nhỏ lấy một giọt nước mắt từ khi nghe được tin dữ, nhưng khi nhìn thấy dì, nó gào lên thảm thiết, ngất lịm đi hai ngày mới tỉnh lại. Cú sốc quá lớn đã khiến nó gục ngã. Con bé không thể tham gia chương trình đại học, suốt ngày nhốt mình trong căn phòng của ba mẹ, từ chối tiếp xúc với bất cứ ai . Dì đã cầu cứu đến các bác sĩ chuyên khoa thần kinh và tâm lý giỏi nhất. Bác sĩ Hoàng ở bệnh viện này cũng từng là bác sĩ điều trị cho Vi An. Nhưng tất cả hầu như không biến chuyển, cho đến khi ông Bertrand – một người bạn thân của gia đình đến thăm. Thật kỳ lạ, người thợ bánh ấy đã dẫn dắt Vi An vào thế giới của bột, đường, trứng và sữa, những thứ có thể khiến nó cười. Bertrand đã dạy nó cách làm bánh để tìm kiếm niềm vui cho bản thân. Điều đó đã cứu Vi An. Bertrand đưa Vi An sang Pháp, kết hợp làm bánh với các phương pháp điều trị của bác sĩ. Kết quả thu được thật kỳ diệu, Vi An dường như đã hoàn toàn bình phục. Sau hơn hai năm ở Paris, An muốn trở về Việt Nam. Bác sĩ bên đó cũng nói rằng bệnh nhân đã không còn gì đáng lo ngại. Vì thế dì và Bertrand đồng ý cho Vi An về nước. Ban đầu ta rất lo lắng, nhưng biểu hiện của An rất tốt. Vả lại bác sĩ cũng nói đừng quá quan tâm đến An mà hãy đối xử với nó như trước tai nạn nên dì để cho An tự quyết định xin việc, rồi đi làm và thuê chung cư ở riêng. Thật không ngờ! Nó vốn hay khó chịu khi thời tiết thay đổi, nhưng lại hoảng sợ ra nông nỗi này thì dì không thể ngờ tới được. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì khiến tình trạng cũ của con bé tái phát?
- Thật… đau buồn!
- Đúng vậy.
- Cô ấy cũng từng nói ngoài làm bánh ra, cô ấy không quan tâm đến những thứ khác.
- Công việc đó là chỗ dựa tinh thần cho Vi An. Nhưng bây giờ… Dì hỏi thật cháu. Elton! Cháu với Vi An là quan hệ thế nào? Ý dì là về mặt tình cảm ấy.
-…
- Hôm qua Quang Hải tìm thấy Vi An, nhưng cháu lại là người giành đưa nó vào bệnh viện, còn ở đây trông chừng suốt từ đêm qua, hẳn không phải là quan hệ cấp trên – cấp dưới bình thường. Dì tin là cháu cũng yêu quý nó, dù chưa, hay không phải là yêu đương. Dì có một thỉnh cầu, biết là làm khó cháu, nhưng rất mong cháu có thể giúp Vi An.
- Dạ?
- Với một người từng bị sốc tinh thần nặng nề như Vi An, nó đã mất niềm tin vào tình yêu. Trong tiềm thức của mình, An tự dằn vặt chính nó là nguyên nhân gây ra cái chết của ba mẹ, do đó, nó quyết định đóng chặt trái tim mình lại. Nó không thể yêu ai, không dám dành tình cảm cho ai, vì sợ sẽ lại hại họ. Thậm chí chó mèo nuôi trong nhà nó cũng bắt đem cho hết. Một rào cản tâm lý ngăn nó bộc lộ và trao đổi tình cảm. Nhưng lần này, nó đã cần đến cháu. Ta hy vọng cháu có thể giúp Vi An để con bé bình tâm trở lại. Dù không phải tình yêu, nhưng hãy quan tâm tới nó, ở bên cạnh nó lúc này, cho tới khi mọi chuyện đâu vào đấy. Có được không?
Có được không? Elton ngồi bất động như pho tượng. Dì Lan thở dài.
- Nếu như thấy quá gượng ép thì… chỉ cần cháu ở lại đây tới lúc con bé tỉnh lại. Rồi sau đó, chúng ta sẽ nghĩ cách khác…
- Không. Cháu đồng ý!
Elton cắt ngang. Đôi mắt xanh đẹp như nước biển Địa Trung Hải qua một đêm không ngủ hằn lên những tơ máu. Nhưng đôi mắt lạnh lùng ấy vẫn trong suốt như thế, sâu hun hút như thể không để cho bất cứ ai nhìn thấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui