Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý FULL


Vũ Phương Thùy không chút để tâm đến việc Trương Thiên Toàn coi mình như đối tượng để thoả mãn dục vọng, hai chân của cô ta quấn chặt lấy eo Trương Thiên Toàn, lên tiếng rên rỉ.
“Khốn kiếp.” Nghe thấy tiếng rên rỉ của Vũ Phương Thùy, sắc mặt Trương Thiên Toàn vô cùng lạnh lùng, thậm chí rất đáng sợ, anh ta giơ tay lên tát vào mặt Vũ Phương Thùy một cái thật mạnh.
Vũ Phương Thùy hoàn toàn bị hành động của Trương Thiên Toàn làm cho mờ mắt choáng váng, cô ta hơi khó chịu nhìn Trương Thiên Toàn, đang muốn đẩy Trương Thiên Toàn ra thì anh ta đột nhiên xoay người Vũ Phương Thùy lại, sau đó đổi một tư thế khác xâm nhập sâu hơn.
“A, đau quá… Trương Thiên Toàn, anh đi ra ngoài cho tôi.”
Vũ Phương Thùy hơi tức giận đẩy người của Trương Thiên Toàn ra, thế nhưng sắc mặt Trương Thiên Toàn lại hiện lên vẻ độc ác.

Anh ta lại nắm lấy cánh tay của cô ta kéo mạnh một cái, Vũ Phương Thùy đau đớn lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
Trương Thiên Toàn cười lạnh một chế nhạo tùy ý muốn thưởng thức dáng vẻ của Vũ Phương Thùy vào giờ phút này.
Không biết đã bị Trương Thiên Toàn đối xử thảm hại như vậy trong bao lâu, cả người Vũ Phương Thùy ướt sũng giống như cả được vớt từ trong nước ra.
Sau khi Trương Thiên Toàn thỏa mãn nhu cầu xong, anh ta lập tức dùng sức đẩy người của Vũ Phương Thùy ra.

Vẻ mặt chán ghét liếc nhìn Vũ Phương Thùy một cái rồi thờ ơ đứng dậy rút ra khỏi cơ thể của Vũ Phương Thùy.
Hai chân Vũ Phương Thùy mở rộng, trên người tràn đầy những dấu vết cái muội đập vào mắt.
Cô ta khẽ mở mắt nhìn Trương Thiên Toàn đã rời đi, trên mặt lộ ra vẻ nhục nhã và tức giận.
Trương Thiên Toàn lại có thể đối xử với cô ta như vậy sao? Thực sự là quá ghê tởm.
Trương Thiên Toàn đáng chết.
“Trương Thiên Toàn, anh đừng có quá đáng.”
Sau khi Trương Thiên Toàn tắm rửa xong, Vũ Phương Thùy chậm rãi đứng lên từ mặt đất, cầm quần áo bị Trương Thiên Toàn ném trên mặt đất lên mặc vào, mặt mày vặn vẹo giận dữ hét vào mặt anh ta.
Trương Thiên Toàn ngả ngớn nhướng mày, nhếch miệng chế nhạo: “Quá đáng? Không phải bây giờ cô rất vui vẻ sao? Tại sao tôi lại quá đáng chứ?”
“Anh…” Sắc mặt Vũ Phương Thùy đen xì vô cùng khó coi, cô ta muốn xông tới tát cho Trương Thiên Toàn một cái thật mạnh nhưng cuối cùng vẫn đành từ bỏ.

“Trương Thiên Toàn, đừng cố chấp mê muội không chịu hiểu nữa, đồ khốn kiếp Lê Châu Sa kia không hề yêu anh.” Vũ Phương Thùy giận tái mặt, đi đến trước mặt Trương Thiên Toàn nói.
Trương Thiên Toàn thích Lê Châu Sa nhưng đáng tiếc Lê Châu Sa vốn dĩ không hề thích anh ta một chút nào.
Trương Thiên Toàn nghe Vũ Phương Thùy nói xong, khuôn mặt vốn đã khó coi lại càng lạnh lùng hơn.
Anh ta bước lên dùng sức nắm chặt lấy cằm của Vũ Phương Thùy giống như muốn bóp nát cằm của cô ta ra vậy.
“Vũ Phương Thùy, nếu cô còn dám nhiều lời hơn một chữ thì có tin tôi bóp chết cô hay không?”
Sắc mặt của Trương Thiên Toàn vô cùng khó coi khiến cho toàn thân Vũ Phương Thùy cứng ngắc.
Cô ta nhìn ánh mắt quyết tâm của Trương Thiên Toàn, cơ bắp toàn thân đều kéo căng.
Trương Thiên Toàn khinh miệt hất cằm Vũ Phương Thùy ra, thờ ơ nói: “Chuyện của tôi không cần cô phải quản, cô chỉ cần lo việc của bản thân là được rồi.”
“Trần Quân Phi đã điều tra ra mọi thứ, chuyện đêm hôm đó của anh và Lê Châu Sa cũng tra ra được rồi.

Tôi thực sự không thể hiểu nổi anh, rõ ràng anh thích cô ta như thế, đêm hôm đó lại là cơ hội tốt như vậy, tại sao anh lại không ra tay chứ? Điều này thực sự không giống với phong cách của anh chút nào.”
Vũ Phương Thùy lắc đầu rồi nhìn Trương Thiên Toàn với vẻ mặt lạnh lùng chế nhạo.
Đối với Trương Thiên Toàn mà nói thì đêm hôm đó rõ ràng là cơ hội tốt nhất nhưng Trương Thiên Toàn lại không ra tay với Lê Châu Sa, điều này thực sự đã khiến Vũ Phương Thùy cảm thấy bất ngờ.
Trương Thiên Toàn lạnh lùng liếc nhìn Vũ Phương Thùy một cái, sau đó mới thờ ơ nói: “Tôi muốn Lê Châu Sa cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi.”
Đây là ý muốn của Trương Thiên Toàn.
Điều anh ta muốn là Lê Châu Sa cam tâm tình nguyện mà không phải bất đắc dĩ trong tình huống như vậy, vì vậy vào thời điểm mấu chốt Trương Thiên Toàn đã buông tha cho Lê Châu Sa.
“Bây giờ anh cảm thấy hối hận rồi chứ?” Câu hỏi của Vũ Phương Thùy lại khiến cho sắc mặt của Trương Thiên Toàn trở nên lạnh lùng.
Anh ta không nói gì nhưng đôi môi mỏng của Trương Thiên Toàn lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Trần Quân Phi sẽ sớm tìm ra các thế lực sau lưng anh.”
Vũ Phương Thùy lau cơ thể sạch sẽ, thay quần áo trước mặt Trương Thiên Toàn không chút ngại ngùng.
“Tốt hơn hết là cô nên làm việc của riêng mình đi.”

Trương Thiên Toàn lạnh lùng nhìn Vũ Phương Thùy rồi thờ ơ nói.
Vũ Phương Thùy nhún vai, trong mắt xẹt qua một tia sáng âm u.
Đương nhiên cô ta phải làm tốt việc riêng của mình và… cô ta nhất định phải làm tốt kế hoạch của mình.
Phan Huỳnh Bảo nghỉ ngơi ở bệnh viện hai tháng mới được bác sĩ cho phép xuất viện.
Về chuyện của Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn, Trần Quân Phi đã tìm một cơ hội nói với Phan Huỳnh Bảo.
Sau khi Phan Huỳnh Bảo nghe xong, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, không có sự vui vẻ, cũng không tức giận mà bình tĩnh nói: “Mặc kệ là thật hay giả, Lê Châu Sa vẫn mãi là Lê Châu Sa.”
Thái độ của Phan Huỳnh Bảo đã hết sức rõ ràng, anh ấy nói với Trần Quân Phi rằng ngay cả khi Lê Châu Sa thực sự có quan hệ gì đó với Trương Thiên Toàn thì anh ấy cũng tuyệt đối không từ bỏ cô ấy.
Trần Quân Phi nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo như thế thì không khỏi gật đầu.
“Trương Thiên Toàn này vẫn rất bí ẩn, người của anh vẫn chưa đào ra được manh mối nào, mà bây giờ anh ta lại không tiếc công sức công kích công ty của chúng ta”
“Xem ra anh ta rất sốt ruột.”
Phan Huỳnh Bảo nhướng mày, đôi mắt màu xanh lục phủ một lớp sương băng giá đáng sợ.
“Có lẽ vậy?”
Trần Quân Phi cười nhẹ một tiếng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
“Giải quyết anh ta đi.”
Điều mà Phan Huỳnh Bảo quan tâm nhất là tình cảm của Trương Thiên Toàn dành cho Lê Châu Sa, vừa nghĩ đến việc Trương Thiên Toàn thích Lê Châu Sa, trăm phương ngàn kế muốn biến cô ấy trở thành của mình thì anh ấy lại càng cảm thấy buồn nôn hơn.
“Vũ Phương Thùy bên kia cần những gì?”
Sau khi Trần Quân Phi trầm ngâm hồi lâu thì nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi nói.
Bây giờ Vũ Phương Thùy là vợ của Phan Huỳnh Bảo, ngay cả khi tra được Vũ Phương Thùy và Trương Thiên Toàn là quan hệ hợp tác nhưng bây giờ cô ta không chịu ly hôn với Phan Huỳnh Bảo thì anh ấy cũng không thể làm gì khác.
“Chuyện này giao cho anh đấy.”
Phan Huỳnh Bảo gõ nhẹ lên bàn rồi nói.

Đương nhiên Trần Quân Phi rất tin tưởng vào năng lực của Phan Huỳnh Bảo, anh nói chuyện với Phan Huỳnh Bảo về dự án lần này một chút rồi rời khỏi văn phòng của Phan Huỳnh Bảo.
Sau khi Trần Quân Phi rời đi, Phan Huỳnh Bảo cầm điện thoại lên, nhờ thư ký tìm Vũ Phương Thùy đến.
Cô ta vẫn còn đang làm việc trong công ty của Phan Huỳnh Bảo, trước đây khi Vũ Phương Thùy trở thành vợ của anh ấy, toàn bộ mọi người trong công ty đều rất tôn trọng Vũ Phương Thùy nhưng sau khi Lê Châu Sa trở về thì tất cả các mối quan hệ đều trở nên vô cùng tế nhị.
Phan Huỳnh Bảo đang đợi thư ký báo cáo nhưng thư ký nói với anh ấy rằng hôm nay Vũ Phương Thùy không đến làm việc, nghe nói cô ta đã xin nghỉ phép một tuần.
Sau khi nghe thấy thư ký trả lời lại, đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo trở nên lạnh lùng và đáng sợ hơn.
Anh ấy cầm chìa khóa xe rồi rời khỏi công ty, trực tiếp lái xe đến chỗ ở của Vũ Phương Thùy.
Anh ấy gõ cửa nhà, sau khi cửa được mở ra thì lập tức nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Vũ Phương Thùy.
Cô ta nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đến thì yếu ớt nói: “Huỳnh Bảo, tại sao anh lại tới đây?”
“Bây giờ rảnh không?”
Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của Phan Huỳnh Bảo nhìn gương mặt kia của Vũ Phương Thùy, lạnh lùng dò hỏi.
Ngón tay Vũ Phương Thùy bỗng nhiên siết chặt, cô ta chậm rãi thở ra một hơi rồi thờ ơ nói: “Em có chút không thoải mái.

Nếu là chuyện ly hôn thì thật xin lỗi, em nghĩ rằng bây giờ mình không có tâm trạng như thế.”
“Vũ Phương Thùy, cô muốn trì hoãn đến khi nào?”
Phan Huỳnh Bảo làm sao có thể không nhận ra Vũ Phương Thùy như vậy cố ý không chịu đi gặp luật sư chứ.
“Cho đến khi anh không còn muốn ly hôn nữa.” Lúc này Vũ Phương Thùy giống như vò đã mẻ không sợ rơi, cô ta nở một nụ cười ngọt ngào nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Đôi mắt xanh lục lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo lại hiện lên một vẻ lo lång u ám.
Anh ấy siết chặt lòng bàn tay lại, lạnh lùng nói: “Vũ Phương Thùy, cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
“Haha… thách thức? Cậu chủ Bảo, những gì anh nói thật là buồn cười.

Nếu em không ly hô thì anh sẽ không bao giờ được ở bên cạnh Lê Châu Sa, vì thế cho dù có chết em cũng sẽ không ly hôn đâu.”
Vũ Phương Thùy lạnh lùng nói với Phan Huỳnh Bảo.
Nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trước mắt, Phan Huỳnh Bảo sâu xa nói: “Vũ Phương Thùy mà tôi biết trước đây hoàn toàn không phải như thế này, ngày đó, anh gặp Vũ Phương Thùy đang tìm em gái mình ở lối vào quán bar.


Lúc đó Vũ Phương Thùy đã cho anh một cảm giác mạnh mẽ không chịu khuất phục, tuy rằng bị người khác gây khó dễ nhưng vẫn có can đảm dám chống lại vận mệnh của mình.

Tôi cảm thấy Vũ Phương Thùy khi ấy rất tốt nên mới ra tay cứu cô.”
“Nhưng mà nhìn thấy cô bây giờ lại khiến tôi cảm thấy có lẽ Vũ Phương Thùy trước đây đã chết từ lâu rồi.”
Phan Huỳnh Bảo bỏ lại những lời này rồi đi vê phía cổng sân.
Lời nói của Phan Huỳnh Bảo kích thích trái tim Vũ Phương Thùy, Vũ Phương Thùy dùng sức siết chặt lòng bàn tay mình, khuôn mặt yếu ớt run rẩy không ngừng.
Cô ta nhìn theo bóng lưng của Phan Huỳnh Bảo rồi khàn giọng nói: “Phan Huỳnh Bảo… chờ một lát.”
Phan Huỳnh Bảo thực sự không tiếp tục bước đi, nhưng anh ấy cũng không nhìn lại, chỉ quay lưng về phía Vũ Phương Thùy.
Vũ Phương Thùy lê thân thể yếu ớt đi đến phía sau Phan Huỳnh Bảo, nhìn thấy anh ấy đang quay lưng lại với mình thì cô ta khẩn cầu nói: “Nếu như em trở lại dáng vẻ trước đây thì anh có thích em không?”
Nếu Phan Huỳnh Bảo thích Vũ Phương Thùy trước đây thì Vũ Phương Thùy sẵn sàng trở thành dáng vẻ trước đây, chỉ cần Phan Huỳnh Bảo thích, Vũ Phương Thùy có thể trở thành mọi thứ.
Phan Huỳnh Bảo quay đầu lại, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên: “Vũ Phương Thùy, có lẽ cô thật sự nên đi soi gương nhìn kỹ lại bản thân mình đi, cô thực sự muốn nhìn thấy tình huống như ngày hôm nay sao?”
Sau khi để lại câu nói này, Phan Huỳnh Bảo vấn rời đi.
Sức lực trên người của Vũ Phương Thùy như bị anh ấy lấy hết đi, cô ta ngồi trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ trống rỗng và khó hiểu.
Cô ta trở nên đáng sợ như vậy, thậm chí đến mức không nhận ra chính mình nữa.
Phản ứng của Lê Châu Sa mấy ngày nay hơi lớn, ngày nào cũng nôn thốc nôn tháo đến mức không ăn được gì.
Phan Huỳnh Bảo lo lắng cho tình hình của Lê Châu Sa, vì vậy anh ấy đã để cô ấy sống trong nhà họ Trần, nhờ Hoàng Song Thư chăm sóc cô ấy.
Dù sao thì Hoàng Song Thư cũng đã sinh con, cô cũng vô cùng cẩn thận nên Phan Huỳnh Bảo rất yên tâm khi có Hoàng Song Thư chăm sóc cho Lê Châu Sa.
“Châu Sa, em như thế này là không được đâu, mau uống bát tổ yến này đi.”
Hoàng Song Thư đã yêu cầu nhà bếp hầm các loại thực phẩm bổ sung khác nhau cho Lê Châu Sa mỗi ngày nhưng khẩu vị Lê Châu Sa rất khó, về cơ bản cô ấy uống một chút cũng không trôi.
Hoàng Song Thư nhìn Lê Châu Sa như thế thì bất lực lắc đầu.
Lê Châu Sa liếc mắt nhìn Hoàng Song Thư rồi khàn giọng nói: “Chị dâu, em uống không vô.
Vậy thì sao được? Bây giờ em cũng không phải chỉ có một mình, chẳng lẽ em muốn con mình trong bụng không được đầy đủ dinh dưỡng như em sao?”
Hoàng Song Thư tức giận liếc nhìn Lê Châu Sa một cái rồi bất lực lắc đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui