Chiếc đũa của mẹ Đường thiếu chút nữa rớt xuống: "Chiêu Chiêu..."
Bà vừa mừng vừa sợ, lại nhìn con trai đứng bên người Cố Thịnh Nhân, lúc này cả tâm thần của anh đều đang đặt lên người Ninh Chiêu.
Tốt quá.
Bà đưa tay lau đi nước ở khóe mắt, cũng coi như con trai mình có hi vọng rồi.
Bên này người nhà họ Đường hoà thuận vui vẻ, cuộc sống của Dương Tuệ Dĩnh thì luôn không tốt lắm.
Sang năm cô ta đã phải tốt nghiệp rồi, mắt thấy đồng học bên cạnh đều từng bước từng bước được giáo sư dẫn ra ngoài tham gia một vài buổi trình diễn, không ít người kém hơn mình đã bắt đầu kí hợp đồng với mấy ban nhạc, nhưng bản thân thì vẫn chưa nhận được tin gì.
Không thể dựa vào các giáo sư, cô ta bắt đầu thử tự đề cử mình.
Nhưng cô ta chướng mắt mấy ban nhạc nhỏ, cấp bậc cao, người ta cũng chướng mắt cô ta.
Dương Tuệ Dĩnh thật sự muốn sầu trắng tóc.
Hơn nữa, sang năm tốt nghiệp, mỗi người đều phải giao ra một tác phẩm của mình.
Viện trưởng sẽ chọn ra những tác phẩm xuất sắc để trình diễn trên sân khấu tốt nghiệp.
Học viện âm nhạc của Dương Tuệ Dĩnh là học viện âm nhạc tốt nhất nước Z, lễ tốt nghiệp của học viên sẽ mời không ít ca sĩ nhạc sĩ và ban nhạc nổi tiếng tham gia.
Thông thường những học viên có thể bước lên sân khấu của lễ tốt nghiệp, đều sẽ có một tiền đồ huy hoàng.
Nhưng mình...!Dương Tuệ Dĩnh nhìn tờ giấy trắng trước mắt, bực bội vo thành một cục ném vào sọt giấy.
Bây giờ cô ta đã phải chuẩn bị cho tác phẩm ở lễ tốt nghiệp, nhưng tâm thần của mình hiện tại không được ổn định, sao có thể làm ra tác phẩm gì hay chứ?
"Tuệ Dĩnh, tớ sắp làm thực tập sinh bên ban nhạc Tây Hải! Cậu có tìm được nơi thực tập chưa?" Người nói chuyện chính là Tiếu Lâm ở cùng ký túc xá, Tiếu Lâm vẫn luôn không đối đầu với Dương Tuệ Dĩnh, lần này mở miệng cũng mang đầy vẻ chế nhạo.
Ký túc xá bốn người, cũng chỉ có Dương Tuệ Dĩnh còn đang bôn ba khắp nơi.
Dương Tuệ Dĩnh ngoài cười nhưng trong không cười: "Không có, có mấy ban nhạc nhỏ không nổi mấy mời tham gia, bị tớ từ chối rồi.
Bây giờ còn chưa vội."
Rõ ràng là bản thân không tìm được, còn bày ra dáng vẻ làm giá như thế! Tiếu Lâm cười nhạo một tiếng, đặt món đồ cuối cùng vào túi, xách ra cửa.
Chỉ còn một mình trong kí túc xá, Dương Tuệ Dĩnh bực bội vò đầu mình, vùi đầu vào sâu trong khuỷu tay.
Cuối cùng cô ta vẫn vào một ban nhạc nhỏ không nổi tiếng.
Không còn cách nào, cô ta không thể cứ ngây người ở học viện.
Như vậy, mới có thể gần gũi với người xem hơn, tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn.
Cô ta an ủi chính mình như vậy.
Ban nhạc nhỏ không có quy củ gì cả, cũng không có diễn xuất cố định nào, thường thì vài ngày thậm chí cả nửa tháng cũng không có cơ hội nào để diễn tấu, có đôi khi gặp được may mắn, cũng chưa được mấy ngày đã nghỉ.
Quả thực Dương Tuệ Dĩnh muốn điên rồi.
Mỗi ngày cô ta đều mệt muốn chết, buổi tối sau khi trở về, làm gì còn tinh thần nào mà sáng tác?
Nhưng cố tình trong ban nhạc khó khăn lắm mới có một học sinh danh giáo, chỉ huy lấy làm tự hào, lần nào cũng để cô ta lên sân khấu.
Dương Tuệ Dĩnh cảm thấy bản thân cứ như một con khỉ trong gánh xiếc thú bị người ta quan sát, cô ta hối hận khôn nguôi trách sao lúc đó mắt mình bị mù, sớm biết thế này, cho dù phải làm chân chạy vặt cho một ban nhạc lớn cũng nhất quyết không vào ban nhạc nhỏ kiểu này.
Nhưng hợp đồng đã ký, cho dù không thích cỡ nào, cô ta cũng phải nhịn.
Nhà lớn nhà họ Đường, mỗi ngày đều truyền ra tiếng đàn dương cầm, dần dần nhẹ nhõm hơn mỗi ngày, bệnh tình của Ninh Chiêu, cũng đang khôi phục với tốc độ cực nhanh.
Hiện giờ cô đã có thể giao lưu bình thường với người khác, nhưng chỉ là nhìn người ta thôi.
Hơn nữa, cô còn thành cô giáo dạy dương cầm mới nhất của Đường Khiêm -- tuy rằng đa số thời gian, đều là cô đàn tấu, còn Đường Khiêm thì ở một bên chớp hai mắt lắng nghe.
Sau khi ông Trương tới nhà họ Đường nhìn thấy bộ dáng của cô, cũng kinh ngạc nói đây quả thực là một kỳ tích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...