Nữ Chính Yêu Nam Phụ

“Dạ.” An Vân Thương không tiếp tục buồn bã nữa, ngoan ngoãn ăn hết bữa cơm.

Sau khi ăn xong, Chu Ảm nhất quyết đòi rửa bát, An Vân Thương lãnh trách nhiệm thổi tắt nến rồi đem cất đi. Thực ra không khí buổi tối hôm nay có thể sẽ càng lãng mạn hơn nữa, nhưng vì cô sợ mình sẽ rất xấu hổ nên cả buổi chỉ chăm chăm cúi đầu ăn rất thô lỗ, cho dù đây là bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến, đối diện còn có Chu Ảm đẹp trai hấp dẫn nhưng cô vẫn duy trì bộ dạng im lặng ăn cơm từ đầu đến cuối, chẳng có chút nhu mì kiều diễm nào.

Cô ngồi chán trong phòng khách, lại đi vào nhà bếp nhìn anh rửa chén. Cô đi tới đi lui trước cửa nhà bếp, bần thần một lúc lâu mới mở miệng đề nghị: “Đừng ra ngoài đi dạo, hôm nay em thấy hơi mệt, nếu không chúng ta tìm phim gì đó xem ở nhà nhé.”

Tay Chu Ảm chợt dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Em chắc chắn chứ? Anh thích xem phim kinh dị.”

“Vậy… vậy cũng được.” Cô hơi sợ nhưng vẫn đồng ý.

Hôm nay là lễ tình nhân, cô sợ đi ra ngoài chen chúc đông người sẽ rất mệt, vì vậy ngồi suy nghĩ một lúc ở phòng khách, cuối cùng quyết định không nên đi ra ngoài là tốt nhất. Mặc dù ở nhà phải xem phim kinh dị với anh, nhưng cô nghĩ mình có thể chấp nhận và chịu đựng được.

Hơn mười phút sau, Chu Ảm mở phim kinh dị lên, cả hai ngồi xuống ghế sô pha cùng chăm chú nhìn màn hình, trầm lặng không nói gì.

Trên màn hình tivi đang chiếu một bộ phim rất kinh khủng, An Vân Thương vừa nghe thấy âm thanh dạo đầu vào phim đã nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn, chỉ lẳng lặng lấy tay ôm hai đầu gối.

Chu Ảm liếc mắt nhìn cô, không khỏi bật cười: “Không phải vừa rồi em đã đồng ý xem với anh sao, giờ nhắm mắt lại làm gì? Lại đây, mở mắt ra xem cùng anh nào.”

Anh đưa tay qua, bưng lấy mặt cô, muốn cô phải mở mắt ra.


Bởi vì An Vân Thương nhắm mắt nên hai tai càng thính hơn, nghe thấy tiếng hét hoảng sợ trong phim, cô ra sức lắc đầu: “Không, em không mở mắt, em ngồi ở đây với anh là được rồi, em không xem.”

“Em sợ sao?” Anh kề sát, hơi thở gần như chạm vào mặt cô.

Cô cảm nhận được hơi thở sạch sẽ của anh, gương mặt từ từ đỏ lựng, giọng hơi khẩn trương: “Có một chút.”

“Anh muốn hôn em.” Đột nhiên anh nói năng lộn xộn, không chờ cô trả lời hay kịp phản ứng, Chu Ảm đã nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô.

An Vân Thương ngây người, ngơ ngác để mặc anh hôn cô. Ban đầu cô hơi sợ nhưng sau đó thả lỏng người, tự cảm thấy ngạc nhiên vì sao mình lại không ghét hành động này của anh.

Chu Ảm ấn cô ngã xuống sô pha, tiện tay tắt TV và nhắm mắt lại, tiếp tục hôn, nụ hôn ngày càng sâu, không khí ngày càng mờ ám.

Đêm qua anh không kiềm chế được mà hôn cô, sau đó An Vân Thương đỏ mặt chạy về phòng. Hôm sau, vì thẹn thùng chuyện bị hôn tối qua, mới sáng sớm cô đã thức dậy, để lại cho anh một tờ giấy nhắn mình đi tới Lương gia, rồi chạy mất.

Khi cô đến Lương gia, vừa đúng lúc thấy Lương Mạc Sâm kết thúc bữa sáng, chuẩn bị đi làm.

Hắn nhìn thấy An Vân Thương đến, không nói không rằng quay sang phân phó thư ký mang tài liệu công việc đến Lương gia, hắn sẽ ở nhà. Mặc dù thư ký cảm thấy khó hiểu nhưng anh ta vẫn thực hiện công việc.

Dặn dò thư ký xong, hắn bước tới chắn ngang đường An Vân Thương đang muốn đi tìm dì.


Ánh mắt hắn sắc bén, lạnh lẽo: “An Vân Thương, sắc mặt cô trông không tệ, hình như tối hôm qua rất vui vẻ? Hôm qua là ngày lễ tình nhân phải không, cô và bạn trai đã có một buổi tối rất ngọt ngào?”

“Lương tiên sinh, tôi nghĩ đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến anh, chúng ta không cần thiết phải bàn về chuyện này.” An Vân Thương cười nhạt, tạo khoảng cách với Mạc Sâm.

“Sao lại không? Trước đây tôi đã từng giẫm đạp lên tấm chân tình của cô, tôi còn lo lắng cô sẽ vì vậy mà không thể thoát ra khỏi bóng ma thất tình đó, cho nên mới quan tâm cô một chút, sợ cô không tốt.” Hắn tỏ vẻ lười biếng đi tới cản đường cô, từ trên cao nhìn xuống. “Thế nào, bạn trai hiện giờ của cô ra sao? Nếu anh ta không tốt, tôi có thể đổi ý cho cô một cơ hội quay lại theo đuổi tôi.”

“Anh…” An Vân Thương trợn tròn mắt không ngờ hắn sẽ nói vậy. Cô bỗng nhiên nhớ tới phần giới thiệu vắn tắt trong tiểu thuyết, nói rằng Lương Mạc Sâm và nữ chính An Vân Thương sẽ đến với nhau, kết cục cuối cùng là bọn họ yêu nhau thực sự.

Trước đây Lương Mạc Sâm vẫn luôn không thích cô, vì thế khi chuyển đi, cô nghĩ rằng Lương Mạc Sâm sẽ không đột nhiên thích cô giống như trong tiểu thuyết. Thế nhưng, bây giờ hắn ta lại nói những lời này.

Không lẽ, mặc dù cô đã thay đổi rất nhiều nội dung trong nguyên tác, nhưng đến cuối cùng Lương Mạc Sâm vẫn là nam chính, hắn đã bắt đầu thích nữ chính rồi?

Nghĩ đến cảnh này, An Vân Thương cảm thấy thật đáng sợ. Nếu Lương Mạc Sâm thích cô chẳng phải là muốn hại chết cô hay sao.

“Ngốc ra đó làm gì? Thấy tôi nói vậy kỳ lạ lắm sao? Hay là cô thật sự vẫn còn thích tôi nên mới vui mừng mà phản ứng như vậy?” Thấy cô ngẩn người, tâm trạng Lương Mạc Sâm rất tốt.

Hắn nắm lấy bàn tay cô, bóp chặt: “Làn da của cô thật đẹp, sao trước kia tôi lại không phát hiện ra nhỉ.”


“Buông ra!” An Vân Thương lấy lại tinh thần, mạnh mẽ rút tay về. Cô lùi lại phía sau vài bước, giận dữ nhìn hắn: “Tôi đã nói rất rõ rồi, tôi không thích anh. Cho dù bây giờ anh có nói yêu tôi, tôi cũng sẽ không thích anh nữa, hiện tại tôi đã có bạn trai, xin Lương tiên sinh tự trọng, đừng quên anh cũng đã từng nói như vậy.”

“Đừng có vênh váo lên mặt, ông đây cho cô cơ hội cô không cần, còn nói nào là không yêu, cô cho rằng cô hiểu thế nào là yêu, còn người khác thì không đúng không?” Lương Mạc Sâm đột nhiên bị lời nói của cô chọc giận. Hắn ta hét lên, bắt lấy hai vai cô lôi đến trước mặt mình.

Lương Mạc Sâm nghiến răng nghiến lợi cười rất đáng sợ: “Tôi nói cho cô hay, hôm nay cô đến đây thì đừng hòng trở về, tôi không cho phép cô trở về nhà của người đàn ông kia. Tôi đột nhiên cảm thấy đặc biệt hứng thú với cô, tôi muốn biến cô thành một con rối để chơi đùa, cho đến khi tôi chơi chán rồi mới thả cô đi.”

“Anh bệnh thần kinh, tôi không làm gì sao đột nhiên anh lại thấy hứng thú với tôi?” Cô bị dọa đến mặt trắng bệch.

Lương Mạc Sâm nói muốn biến cô thành một con rối để chơi đùa, không cho cô rời khỏi tòa nhà này, rõ ràng sự giam cầm này còn kinh khủng hơn so với lúc Chu Ảm nhốt cô.

Thấy sắc mặt sợ hãi của cô, Lương Mạc Sâm cười vui vẻ:

“Tôi bệnh thần kinh? Đúng, tôi bệnh đấy, tôi đối xử tốt với bọn họ nhưng họ lại không tốt với tôi. Trước đây là tôi không đúng đã đối xử tệ với cô. Lúc trước cô tôn sùng tôi như thế khiến tôi luôn cảm thấy cô rất không bình thường, nhưng đang lúc cô yêu tôi giống như một kẻ ngốc thì đột nhiên cô dừng lại, không còn tôn sùng cũng không thích tôi nữa, thậm chí còn chán ghét ghê tởm tôi. An Vân Thương, tôi cũng không biết rốt cuộc là vì tôi đã sống cùng một nhà với cô trong thời gian dài hay vì bất kỳ lý do nào khác, dù sao, hiện tại tôi muốn thấy cô giống như trước đây thích tôi, tôn sùng tôi…”

“Tôi đã nói sẽ không thích anh nữa, không phải anh có người phụ nữ khác rồi sao, anh đi tìm họ đi, tôi làm sao tốt hơn họ được.” Cô sợ những lời này của hắn ta, cô bắt đầu lo sợ không thay đổi được nội dung của cuốn tiểu thuyết, cô sẽ bị hắn cưỡng ép giữ lại bên cạnh.

“Phải, trước đây tôi từng nghĩ như thế, người phụ nữ kia thích tôi đến vậy, vì sao tôi còn phải để tâm đến cô chứ?” Hắn khẽ cười, không buông cô ra, trái lại còn ôm chặt hơn: “Suy nghĩ lâu thế cũng không hiểu được, nên tôi định đùa với cô một chút, xem có phải tôi đã thật sự bị cô mê hoặc hay không.”

“Anh thật biến thái.” Cô tức giận mắng.

“Không sao, có thể có được những thứ tôi muốn, tôi cũng không quan tâm.” Lương Mạc Sâm nở nụ cười đầy ẩn ý, ôm cô lên lầu: “Sau này cô ở cùng một phòng với tôi, cho đến khi cô quên đi người bạn trai kia, sau đó yêu tôi, tôi sẽ để cô tự do.”


An Vân Thương cau mày: “Lương Mạc Sâm, anh đừng đùa nữa, tôi không có thời gian chơi trò này cùng với anh, tôi còn phải đi khuyên dì rời khỏi đây, không phải anh rất muốn dì đi khỏi đây sao?”

Lương Mạc Sâm không để ý tới cô, tiếp tục ôm cô vào phòng ngủ của hắn, sau đó ném cô xuống giường.

Đây là lần đầu tiên An Vân Thương chú ý đến căn phòng này, nội thất trang trí bên trong theo tông lạnh, tủ giường, bàn ghế, tất cả đều là màu xám đen, có cảm giác âm u, đặc biệt trong căn phòng này còn tràn đầy tà khí của Lương Mạc Sâm, An Vân Thương cảm thấy khó thở khi ở đây.

An Vân Thương cố gắng suy nghĩ, tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào mới có thể khiến Lương Mạc Sâm mất đi hứng thú với cô. Cô thật sự không muốn có cuộc sống hạnh phúc của nam nữ chính cùng với người như hắn ta.

Nếu kết cục của cô là phải ở trong tiểu thuyết này cả đời, thì đối tượng cô muốn ở bên nhất chính là Chu Ảm, chứ không phải Lương Mạc Sâm.

An Vân Thương bị Lương Mạc Sâm ném lên giường nên cảm thấy hơi choáng váng. Khi tỉnh táo lại một chút, cô lập tức ngồi dậy nhưng hắn đã ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô không chớp mắt.

An Vân Thương thở dài, bắt đầu khuyên can: “Chúng ta thật sự không hợp nhau. Anh nói trước đây tôi rất tốt với anh nhưng giờ không còn nữa, vì vậy anh mới có cảm giác giống như mất đi thứ gì đó và anh muốn tìm lại nó. Nhưng anh có biết, tôi sẽ không tốt với anh nữa, anh giữ tôi như vậy chỉ càng làm tôi chán ghét anh thôi, anh nói có đúng không?”

“Đừng thử nói khích tôi, tôi sẽ không thả cô đi đâu. Tôi nói nhốt chính là nhốt, cô muốn tự do thì chỉ cần giống như trước kia tôn sùng tôi, thích tôi là được rồi.” Khóe miệng anh ta lạnh lùng nhếch lên, nói với cô sự thật tàn nhẫn.

Cuối cùng cô cũng hiểu được cách khuyên can này không thể nào thuyết phục được anh ta.

An Vân Thương nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một số hình ảnh. Cô bỗng nhiên nở nụ cười, “Lương Mạc Sâm, anh nói cô gái kia là do anh làm cho cô ta tự tử đúng không? Nói vậy, anh chính là hung thủ giết người thật sự, anh có tin tôi sẽ nói bằng chứng này với cảnh sát không.”

“Cô có bằng chứng? Chẳng qua cô chỉ nghe dì mình kể lại chuyện này, cô có ghi âm lại lời nói của tôi sao?” Hắn ta khẽ cười đầy khinh thường, hoàn toàn không coi lời đe dọa của cô vào đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui