Sau khi trở về từ nha môn, trong lòng người nhà họ Dư vẫn còn sợ hãi. Nếu không phải Dư Hàng mạng lớn, chẳng phải cũng đã trở thành một trong những hài cốt ở hậu viện cửa hàng đồ gỗ sao?
Cuối cùng, Chưởng quỹ Chương khét tiếng bị phán trảm sau thu, cũng tịch thu toàn bộ gia sản. Sau khi điều tra rõ, thợ mộc và người học nghề của cửa hàng đồ gỗ không liên quan đến việc này đều được phán vô tội phóng thích...
Từ trấn trên về đến nhà đã là chuyện hơn một canh giờ sau. Quản gia Diêu mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không tiện thúc giục. Cũng may con lừa con của nhà họ Dư tuy nhìn bình thường, tốc độ chạy lại rất nhanh, không chậm hơn bao nhiêu so với xe ngựa của nhà họ Diêu.
Chỉ là, nhìn Dư Tiểu Thảo bị xóc đến sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ như sắp nôn ra, Quản gia Diêu không thể không vài lần dò hỏi có nên chậm lại một chút hay không.
"Không cần!" Dư Tiểu Thảo lấy túi nước mang theo tùy thân ra, uống một ngụm nước linh thạch, tức khắc cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều. Nàng nhẹ giọng nói tiếp, "Nếu không phải chúng ta trì hoãn ở Trân Tu Lâu quá lâu, lúc này đã sớm về đến nhà rồi. Nói không chừng rau đều đã dọn hết lên xe ngựa rồi! Nếu không nhanh lên, Quản gia Diêu ngươi phải đi đường đêm đó."
Quản gia Diêu thấy dáng vẻ khó chịu của nàng, vừa cảm động, lại vừa lo lắng: "Dư cô nương, nếu về sau các ngươi thường xuyên tới lui thị trấn, thật sự cần thay bánh xe tốt. Chỉ là không những bánh xe cao su kia giá cả đắt, còn vô cùng khan hiếm. Muốn mua một cái không phải có bạc là có thể!"
"Bánh xe cao su rất khó mua sao?" Dư Tiểu Thảo còn tưởng rằng giống như kiếp trước, có tiền là có thể mua được chứ. Nói cũng đúng, cao su chỉ sống ở khu vực nhiệt đới, Đường Cổ ở miền bắc Đại Minh, giao thông ở cổ đại lại không thuận tiện như vậy.
Quản gia Diêu thấy nàng vừa hỏi như vậy, gật đầu nói: "Nghe nói phương thức làm bánh xe cao su phức tạp, sản lượng cực thấp. Đầu tiên cung cấp cho nhóm quý nhân đại quan trong kinh thành, tiếp theo là quan viên các nơi. Giống như chủ nhà chúng ta có tiền lại không có quyền, nhờ cậy rất nhiều người mới miễn cưỡng mua được một chiếc. Nhưng Dư cô nương không cần lo lắng, Nhà họ Chu chính là hoàng thương, có giao thiệp với rất nhiều quý nhân. Nếu Chu tam thiếu đã đồng ý với ngươi, nhất định có thể làm cho ngươi một bộ."
Dư Tiểu Thảo cũng không hoài nghi tính tin cậy trong lời nói của Chu tam thiếu, chỉ là trong lòng cảm thấy lại thiếu tam thiếu một ân tình mà thôi.
Đang nói chuyện, xe lừa đã tiến vào thôn Đông Sơn. Dưới tán cây du già ở cửa thôn, mấy ông lão đang tán gẫu. Nghe được tiếng vó ngựa, họ sôi nổi nhìn qua.
"Dư lão đầu, là lão nhị nhà ngươi chạy xe lừa trở về." Một ông lão run run rẩy rẩy đứng lên, tay đặt trên lông mày mắt liếc nhìn về nơi xa một cái, mới lại ngồi xổm xuống một lần nữa, dùng giọng điệu hơi hâm mộ nói, "Lão nhị nhà ngươi cũng thật được đó! Mới ra ở riêng không bao lâu đã mua xe lừa, còn bắt đầu buôn bán!"
Anh trai của Dư lão đầu Dư Lập Xuân chậm rãi đứng dậy, từ từ nói: "Các ngươi chỉ nhìn thấy mặt tốt của nhà bọn họ, có thể tưởng tượng được những khó khăn nhà bọn họ đã trải qua không? Lúc Đại Hải ra ở riêng, người bị trọng thương, chân không biết có thể giữ được hay không nữa! Thân thể vợ Đại Hải lại yếu, Tiểu Thảo nhà bọn họ trong thai đã mang bệnh. Cách đây vài ngày, Tiểu Sa bị đánh đến dường như sắp mất mạng! May mắn Đại Hải và Tiểu Sa phúc lớn mạng lớn..."
Dư lão đầu bị anh trai nhà mình dùng lời nói và ánh mắt có thâm ý nói, xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Ông nhìn thấy xe ngựa phía sau xe lừa, vội nói sang chuyện khác: "Trước kia chưa từng thấy xe ngựa phía sau Đại Hải, không biết nhà Đại Hải có cần giúp đỡ hay không. Ta phải qua đi xem sao!"
"Cha! Đại bá..." Dư Hải cũng nhìn thấy bọn họ, kéo dây cương trên cổ con lừa con, tốc độ dần dần chậm lại, ngừng ở cửa thôn.
Dư Tiểu Thảo cũng ngọt ngào chào hỏi: "Đại gia gia, gia gia! Hai người tán gẫu ở đây sao?"
Dư Lập Xuân cười vẻ mặt hiền hòa: "Tiểu Thảo và cha con lên thị trấn sao? Có đến Đồng Nhân Đường để Tôn đại phu xem bệnh hay không? Sắc mặt con không tốt lắm..."
Dư Tiểu Thảo sờ khuôn mặt nhỏ trơn bóng của mình, cười nói: "Đại gia gia, xe lừa chạy nhanh quá làm cho đầu con có chút choáng váng, yên tâm đi, con không sao ạ!"
"Không thoải mái nhất định phải nói với cha con, đừng bệnh nhẹ tích tụ thành bệnh nặng! Nếu không đủ tiền, đại gia gia còn có chút!" Dư Lập Xuân không quên được dáng vẻ Tiểu Thảo nằm yên không nhúc nhích ở trong lòng ngực cha nàng lúc vào đông.
Trong lòng Dư Tiểu Thảo bỗng xuất hiện một trận cảm động: "Cảm ơn đại gia gia, Tiểu Thảo nhớ kỹ!"
Dư lão đầu nhìn thoáng qua để nghiên cứu cách ăn mặc của Quản gia Diêu, kéo Dư Hải sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Người kia là ai vậy? Tới làm gì? Các con lên thị trấn sẽ không rước lấy phiền toái gì chứ?"
Quản gia Diêu tuy là hạ nhân của nhà họ Diêu, đồ mặc cũng không kém bao nhiêu so người giàu có ở thị trấn. Ở trong mắt Dư lão đầu đã là người không thể đắc tội được.
"Cha!" Dư Hải bất đắc dĩ nói, "Người ta là quản gia của Diêu phủ, ngày mai là đại thọ của Diêu lão thái gia, muốn đến nhà con hái một ít rau dưa trở về. Con cũng không phải đứa trẻ lên ba, sao có thể tùy tiện gây chuyện chứ?"
"Hái rau củ? Thời tiết này có rau củ gì? Rau còn chưa có gieo hạt nữa! Con sẽ không lừa cha chứ?" Dư lão đầu còn có chút không yên tâm. Tha thứ cho ông thuộc tầng lớp nông dân luôn sợ hãi, rốt cuộc vẫn cẩn thận lỡ phạm phải sai lầm lớn.
Dư Hải rơi vào đường cùng, chỉ biết nói: "Nếu cha không yên tâm, đi đến nhà cũ cùng chúng con chẳng phải sẽ biết sao?"
"Lão nhân gia, chúng ta không có thời gian, có thể phiền ngươi nói ngắn gọn chút được không?" Quản gia Diêu nhìn sắc trời, trên mặt lộ ra nôn nóng.
Dư lão đầu nghe vậy, nuốt lời muốn nói xuống, liên tục cười gật đầu nói: "Được, được! Vậy không chậm trễ các ngươi nữa!"
Dưới ánh mắt tha thiết của Quản gia Diêu, Dư Tiểu Thảo vẫy tay từ biệt đại gia gia, một lần nữa nhảy lên xe lừa. Lúc này, xe ngựa mở đường ở phía trước, không còn có người dám ngăn bọn họ lại. Chỉ là, trong thôn rất nhanh đồn thổi một trận, nói Dư Hải thật ghê gớm, đã leo lên quý nhân trê thị trấn...
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa nhà cũ. Dư Hải mở cổng, đánh xe lừa vào sân. Không kịp dỡ xe lừa từ trên Tiểu Hôi xuống, chàng đã lớn tiếng hỏi Dư Hàng đang nằm phơi nắng trên ghế ở trong viện: "Tiểu Sa, mẹ con đâu?"
"Ở giếng nước trong hậu viện giặt quần áo ạ! Cha, xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này Dư Hàng cũng nhìn thấy Quản gia Diêu đi vào theo cha, có chút đề phòng muốn đứng dậy.
Dư Tiểu Thảo thấy thế vội nói: "Ca! Xương cốt huynh còn chưa tốt đâu, đừng lộn xộn! Muội đến hậu viện gọi mẹ đến đây giúp đỡ hái rau!"
Liễu thị đã nghe thấy tiếng nam nhân nhà mình, mặc kệ tay ướt đẫm, đi ra từ hậu viện, hỏi: "Đã về rồi? Rau bán sao rồi?"
"Đã bán hết rồi! Quần áo cứ để đó, trước tiên nàng hái rau giúp đi, Quản gia Diêu còn vội trở về nữa!" Trong giọng nói của Dư Đại Hải mang theo hưng phấn. Một xe rau xanh bán hai mươi lượng bạc, nói ra ai tin được chứ? Khuê nữ nhà chàng thật lợi hại mà, bán rau củ bằng giá thịt, còn có người đến tận nơi mua!
Quản gia Diêu vừa vào đến cửa viện đã bị rau dưa tươi xanh tràn đầy sức sống trong sân hấp dẫn. Sân lớn như vậy, ít cũng có bảy tám phần đều trồng đầy các loại rau củ, chỉ chừa một đường nhỏ có thể để người đi qua lại.
Rau dưa đang lúc tươi tốt, phô bày toàn bộ sức sống trong sinh mệnh của nó ra, dưới ánh nắng lá cây xanh biếc lấp lánh những điểm sáng mê li, trên mỗi một mảnh lá cây đều phảng phất như có một tiểu tinh linh đang nhảy múa. Loại rau củ này của nhà họ Dư thật không tồi, không những trái mùa, sản lượng cũng tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.
Liễu thị nhìn người xa lạ trong viện, khách khí nói: "Khách nhân vất vả, vào trong phòng uống chén nước giải giải khát đi!"
Sau khi Quản gia Diêu trở về từ chợ bán rau, ngay lập tức báo lên chủ nhà, lại đến chuồng ngựa lấy xe ngựa chạy đến đây. Còn phải nôn nóng đợi ở cửa sau của Trân Tu Lâu hơn một canh giờ, tiếp theo lại đi theo cha con nhà họ Dư, lúc này mới tính nghỉ ngơi chút. Nghe nàng vừa nói như vậy, lập tức cảm thấy trong miệng khát khô khó nhịn.
Nhưng ông ta cũng không vào nhà mà ngồi xuống một cục đá ở trước nhà, cười nói: "Ta cũng không vào nhà, ngồi đây phơi nắng cũng rất thoải mái."
Liễu thị rót một chén nước ấm bưng ra, Quản gia Diêu đứng dậy nhận lấy, cũng khách khí nói cảm ơn. Ông ta cũng không rảnh lo ghét bỏ chén sứ đơn sơ, ùng ục ùng ục một hơi uống sạch chén nước. Có lẽ do quá khát, Quản gia Diêu cảm thấy nước trắng này lại ngon miệng hơn bất kỳ nước trà gì ông ta đã từng uống nên không khỏi khen ra miệng.
Mèo vàng nhỏ nhảy xuống từ đầu vai Dư Tiểu Thảo, trợn trắng mắt về phía ông ta, hiếm thấy là đúng rồi! Nước tắm của bản thần thạch tràn ngập linh khí, cho dù pha loãng cũng không phải thứ nước bình thường có thể so sánh được, đương nhiên uống ngon hơn rồi.
Dư Hàng thấy cha mẹ và tiểu muội đều vén tay áo lên, bận bịu hái rau. Trở về suốt mấy ngày nay, cậu trơ mắt nhìn mọi người trong nhà bận đến chân không chạm đất nhưng lại không thể giúp được gì. Trong lòng cậu cũng rất rõ ràng, quan trọng nhất bây giờ là hồi phục thân thể thật tốt, về sau có thể chia sẻ mọi việc với mọi người trong nhà! Nhưng cậu rất nôn nóng! Tựa như bây giờ, cậu hận không thể đứng dậy giúp đỡ bỏ đồ ăn vừa hái vào sọt...
Tiểu Bổ Thiên Thạch thong thả đi dạo, lúc bước chân ngạo kiều đi ngang qua Dư Hàng, dường như nhận thấy được sự nôn nóng của cậu. Tạm dừng một lát, nhẹ nhàng nhảy lên đầu gối cậu, trên mặt mèo nhỏ mang theo biểu cảm thi ân, để cậu vuốt ve mình. Trong nội tâm Tiểu Bổ Thiên Thạch OS(1): Nhân loại nhỏ yếu à, bản thần thạch giúp đỡ ngươi gãi ngứa, là phúc khí của ngươi. Tích phúc đi!
(1)Nội tâm OS (Overlapping sound): Độc thoại nội tâm
Vợ chồng Dư Hải và con gái Dư Tiểu Thảo bận rộn bên bãi đất trồng rau. Gã sai vặt đi theo đến đây cũng bị Quản gia Diêu phái đi giúp đỡ. Tuy rằng hái rau không thành thạo, bỏ vào sọt gì đó cũng không có chút kỹ thuật gì cả.
Dư lão đầu chậm rãi đi vào nhà cũ, nhìn một sân rau xanh này lập tức sợ ngây người. Lần trước lúc tới, trong sân trải đầy rơm rạ mạch bện thành đệm cỏ, lúc ấy ông không biết dùng làm gì, vài lần muốn hỏi nhưng cũng không có hỏi ra miệng. Không nghĩ tới phía dưới đệm cỏ đều để trồng rau nha! Lúc này mới qua chừng mười ngày, rau đã có thể hái ăn?
Lão Dư trước tiên đi đến trước mặt cháu trai lớn, hỏi kỹ thương thế của cậu. Thấy một nhà lão nhị bận tối mày tối mặt, bèn xắn tay áo lên, đi vào bãi đất trồng rau hái giúp!
Không qua bao lâu, Tiểu Liên cũng trở lại từ bến tàu. Món kho một văn tiền của nhà họ Dư nổi tiếng ở trên bến tàu! Mỗi lần đến bán dường như không đến ba mươi phút, rổ đã thấy đáy! Món kho của nhà các nàng không chỉ có giá rẻ, hương vị cũng là tiếng lành đồn xa.
Bây giờ, không chỉ công nhân trên bến tàu, ngay cả người dân của những thôn lân cận, nếu có khách tới nhà cũng sẽ đặc biệt chạy tới trấn trên mua mấy phần. Dùng món kho của nhà họ Dư chiêu đãi khách nhân là vô cùng có mặt mũi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...