Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển


Đêm hè trời quang, những ngôi sao giống như từng viên kim cương trong suốt sáng trong, đang lấp lánh sáng dưới phông nền bầu trời đen huyền bí.

Trong đình hóng gió ở hậu hoa viên phủ Húc Vương, hai vị chủ nhân vương phủ đang vui vẻ ngồi hứng gió lạnh.Dư Tiểu Thảo nằm trên ghế bập bênh, bên cạnh đốt thảo dược đuổi muỗi.

Ghế bập bênh lên xuống đong đưa rất nhẹ, nàng nhắm mắt lại, thoải mái đến mức chỉ muốn đánh một giấc.Bên người nàng, Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng đung đưa ghế cho nàng, chốc lát lại lấy một quả nho ngọt lịm, đưa đến bên miệng nàng.

Chờ nàng ăn xong quả nho, lại dùng tay nhận vỏ và hạt nho nàng nhổ ra.

Dáng vẻ dịu dàng săn sóc kia thật sự không thể liên tưởng tới Giáo đầu tổng lĩnh đại quân Tây Sơn uy nghiêm.“Gia, chàng nói lão Nhị nhà chúng ta xem, có phải đáng lo hơn cả lão Đại và lão Tam không...!Nói như thế nào nhỉ? Chàng xem lão Đại Tiểu Bao Tử ấy, còn nhỏ tuổi đã có chủ kiến và tính toán của riêng mình, tuy rằng hơi có vẻ ông cụ non, nhưng mà nó mới mười mấy tuổi đã lộ ra tài năng và thủ đoạn cao thâm như vậy rồi.Lão Tam Tiểu Quả Quả, một tiểu nha đầu lại cứ thích đam mê võ thuật gì đó, không ngờ lại là người có thiên phú võ học nhất trong ba anh em.

Chàng xem nó đi học ở thư viện bốn năm, có bao nhiêu đàn anh lớn tuổi hơn đã từng bị nó đánh? Giờ hai bàn tay còn không đếm hết! Ta đã nói với con bé bao nhiêu lần rồi, vũ lực không phải phương pháp giải quyết vấn đề duy nhất.

Nhưng nó lại già mồm nói với ta rằng lại là hữu hiệu nhất...” Vừa nhắc tới vấn đề của mầm non Chu Vân Hinh này, Dư Tiểu Thảo lại đau đầu không thôi.Chu Tuấn Dương lập tức nghiêm mặt, dùng tăm cắm một miếng dưa gang đưa tới miệng vợ yêu, hỏi: “Tiểu Quả Quả dám trả treo với nàng sao? Ngày mai ta phải tìm con bé nói chuyện một chút!”Bạn nhỏ Chu Vân Hinh đang luyện võ ở thao trường cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Đây là điềm báo sắp gặp phải nguy hiểm, cô bé cảnh giác nhìn trái nhìn phải, không phát hiện người nào khả nghi lại buồn bực gãi gãi đầu, thu quyền cước trở về tiểu viện.“Cái này không quan trọng chàng hiểu không? Là con gái rượu của chàng khiến người ta rất sầu lòng, cứ tiếp tục như vậy tương lại sao tìm được nhà chồng đây? Chàng biết bên ngoài đồn thổi về nó như thế nào không? Nói nó là Tiếu La Sát thủ đoạn độc ác! Đều tại chàng ấy, con gái con đứa lại để nó luyện công phu gì đó, bây giờ thì hay rồi, luyện ra một cô nàng bạo lực vô pháp vô thiên!” Dư Tiểu Thảo tức giận để lại trên tay hắn một dấu răng.Chu Tuấn Dương liếm liếm miệng vết thương trên mu bàn tay, cười nói: “Con gái phải lợi hại một chút, sau này khi xuất giá mới không lo bị bắt nạt chứ? Yên tâm đi, con gái của Chu Tuấn Dương ta còn có thể ế chồng sao? Không gả được thì sao nào? Gia nuôi con bé cả đời!”“Chàng… đều tại chàng chiều hư đó!” Dư Tiểu Thảo hầm hừ, không để hắn bón thức ăn nữa, xoay mặt sang bên kia không nhìn hắn nữa.Chu Tuấn Dương thấy vợ yêu tức giận, vội nói sang chuyện khác: “Nàng vừa mới nói lão Nhi làm sao vậy? Lão Nhị chọc nàng tức giận hửm?”“Hoàn toàn ngược lại! Ta thật ta lại mong lão Nhị làm chút chuyện gì đó để ta tức giận đây.

Vừa rồi chàng cũng đã nói, Tiểu Quả Quả thân thủ tốt, lại là một con nhóc nóng tính không chịu thua thiệt.

Tiểu Bao Tử thì sao, nó không xử người khác đã là may năm lắm rồi.


Nhưng còn Tiểu Màn Thầu của chúng ta lại giống hệt nhũ danh của nó, nhẹ nhàng mềm mại, đúng là kiểu mặc người ta bắt nạt mà.” Quả nhiên, Dư Tiểu Thảo quên cả tức giận, bắt đầu sầu lo tới đứa con trai thứ hai của nàng.“Còn nữa, trước mắt lão Đại và lão Tam đều đã có thể nhìn ra đam mê và mục tiêu của chúng nó, nhưng còn Tiểu Màn Thầu của chúng ta thì sao, hình như chàng dạy nó cái gì, nó cũng có thể hoàn thành tốt hết cả, nhưng nó lại chưa bao giờ thể hiện đặc biệt yêu thích thứ gì.

Tiểu Bao Tử tương lai phải thừa kế Vương phủ, Tiểu Quả Quả thì chuẩn bị nhiều của hồi môn cho nó một chút, tương lai tìm một người đàn ông thương nó bao dung nó là giải quyết được nha đầu đau đầu này rồi.

Nhưng Tiểu Màn Thầu lại phải tách ra ở riêng tự lập, tính tình như vậy làm sao có thể độc lập được đây?” Haizz! Con cái đúng là cái nợ cái nần mà!Chu Tuấn Dương cảm thấy không có gì phải lo lắng cả.

Sản nghiệp dưới tay của Húc vương phủ và vương phi cũng đủ cho Tiểu Màn Thầu tiêu xài mấy đời.

Tương lai thằng bé không làm gì cả, thì nó cũng sẽ không bị đói.Hơn nữa, theo hắn thì không phải Tiểu Màn Thầu hoàn toàn không biết nổi giận dễ bắt nạt, ít nhất lần trước họ Long kia bất kính mẫu phi với mẫu phi của chúng, nó và muội muội đã mang bao tải úp sọt tên kia, hơn nữa còn chọn đúng chỗ đau của đối phương để xuống tay.Không những vậy, Tiểu Màn Thầu cũng không phải không có hứng thú với thứ gì, mà là niềm hứng thú của nó quá rộng lớn.

Bất cứ chuyện gì thằng bé cũng muốn thử một chút, cảm thấy không thích hợp thì nó sẽ lập tức buông tay, lại đi thử những thứ khác.

Hiện giờ nó chẳng qua là chưa tìm thấy thứ gì có thể hấp dẫn toàn bộ hứng thú của nó mà thôi.Chu Tuấn Dương cũng chỉ biết an ủi vợ yêu của mình như thế thôi.

Dư Tiểu Thảo thở dài một tiếng, nói: “Chỉ hy vọng như thế đi!”Quả nhiên một câu này của Chu Tuấn Dương thành lời sấm.

Lúc Tiểu Màn Thầu mười tuổi, đột nhiên nói với cha mẹ nó muốn học y! Dư Tiểu Thảo rất kinh ngạc, hỏi cậu bé vì sao lại chọn học y?Cậu bé vô cùng hùng hồn đáp: “Phụ vương bồi dưỡng tinh binh cho quốc gia, bảo vệ quốc gia, cho bách tính trong thiên hạ có cuộc sống yên ổn.

Mẫu phi cải tiến chất lượng các loại cây trồng, ích nước lợi dân, làm thiên hạ bách tính cơm no áo ấm.


Con muốn trở thành người như phụ vương và mẫu phi!”“Cho nên, con đã chọn làm thầy thuốc?” Giọng nói của Chu Tuấn Dương không nghe ra cảm xúc gì cả.Tiểu Màn Thầu không cần nghĩ ngợi nói: “Vâng! Giờ đây quốc thái dân an, thiên hạ giàu mạnh.

Nhưng khi đối mặt với ốm đau bệnh tật, vẫn có bách tính khinh thường không chịu uống thuốc không mua được thuốc.

Còn có một số bệnh nan y khó chữa vẫn chưa tìm ra phương pháp trị liệu tốt nhất...!Con hy vọng có thể giúp được họ, để bọn họ thoát khỏi cảnh ốm đau bệnh tật!”Dư Tiểu Thảo cảm động đến muốn khóc đến nơi, thì ra không phải Tiểu Màn Thầu của nàng nhu nhược mềm yếu không có chủ kiến, mà là lòng mang thiên hạ! Nhưng con còn nhỏ như vậy lại phải rời xa cha mẹ đi tầm sư học y, người làm mẹ như nàng thật sự không yên tâm.

Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía người đàn ông của mình.Chu Tuấn Dương thấy nàng lưu luyến không thôi, trầm ngâm một lát nói: “Nếu như con có tấm lòng và hoài bão như vậy, cha và mẫu phi của con đều cảm thấy rất vui mừng.

Tục ngữ nói Y dược không thể tách rời, con cũng biết bản lĩnh chế thuốc của mẹ con rồi đấy, là cao thủ hàng đầu Đại Minh ta.

Trước khi học y, con nên học về dược trước, dược tính, dược lý phải hiểu biết, như vậy khi bái danh sư cũng có thêm vài phần chắc chắn.

Con thấy sao?”Tiểu Màn Thầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, cũng không quá kiên trì, gật đầu nói: “Phụ vương nói chí phải.

Còn về dược liệu, dược tính và dược lý, con đã học được tương đối cùng với chưởng sự Anh Đào rồi.

Vậy giờ bắt đầu học từ chế thuốc trước đi?”Dư Tiểu Thảo lại thêm kinh ngạc, thằng bé học những thứ đó từ khi nào, sao người làm mẹ là nàng lại không hề hay biết gì? Người làm mẹ này quá không xứng đáng rồi! Sau vài giây ảo não, nàng kiểm tra con trai mấy câu về kiến thức dược liệu, quả nhiên Tiểu Màn Thầu đối đáp trôi chảy.Trong quá trình dạy con trai chế thuốc, Dư Tiểu Thảo phát hiện Tiểu Màn Thầu có thể gọi là thiên tài, khi cậu nhóc chuyên tâm vào một chuyện gì đó, có thể đạt tới cảnh giới nghe là không quên.

Mỗi loại thành phần thuốc, nàng chỉ cần thao tác một lần là thằng bé có thể phỏng theo để làm lại trong thoáng chốc, hơn nữa dược hiệu còn giống hệt.


Dù đan dược phức tạp, nó chỉ học hai ba lần là có thể chế ra thành công.

Ngay cả phương pháp luyện đan Tiểu Bổ Thiên Thạch dạy cho nàng cũng không làm khó được nó.Dùng thời gian không đến một năm, Tiểu Màn Thầu đã học xong tất cả thuật chế thuốc của mẫu phi, hơn nữa còn có thể xuất sư trò giỏi hơn thầy.

Dư Tiểu Thảo không còn gì để dạy cậu, cho nên gửi cậu tới Dược Vương Cốc, khiến Từ Tử Dực buồn lòng không thôi.

Lại qua một năm, Tiểu Màn Thầu trở về từ Dược Vương Cốc, mang về một phong thư của cốc chủ đương nhiệm Từ Tử Dực.Trong thư, đầu tiên hắn hâm mộ nàng có một người con trai thiên tài như vậy, lại kể lịch sử học nghệ huy hoàng của Tiểu Màn Thầu ở Dược Vương Cốc, sau đó tâm trạng tiếc nuối buồn chán sau khi muốn giữ Tiểu Màn Thầu ở lại mà bị từ chối.

Nói ngắn lại, trong hơn một năm Tiểu Màn Thầu ở Dược Vương Cốc, chẳng những có thể học hết những gì người ta truyền thụ, còn lén học được bí học bất truyền của người ta.

Giờ đây, cậu đã không tìm thấy địch thủ ở Đại Minh trên phương diện chế thuốc.Hai năm trôi qua, Tiểu Màn Thầu vẫn kiên trì học y.

Nhờ sự tiến cử của cốc chủ Dược Vương Cốc, Tiểu Màn Thầu bái một thần y lánh đời làm sư phụ.

Nghe nói vị thần y này y thuật giỏi nhất thiên hạ, chỉ cần còn một hơi thở là có thể cứu sống.

Cho dù là hai giới hắc bạch đạo cũng phải cho lão vào phần thể diện.Tiểu Màn Thầu lại bắt đầu cuộc sống học y của y cậu.

Vị thần y lánh đời kia bởi vì nợ Dược Vương Cốc một ân tình, nên mới bất đắc dĩ phải nhận con trai của vương gia làm đệ tử.

Vốn dĩ, lão chỉ định dạy cậu vài thứ da lông qua loa là được.Nhưng không nhờ rằng, vị thiếu niên xuất thân hiển hách này ấy vậy mà lại là kỳ tài y học hiếm gặp.

Cậu giống như một miếng bọt biển, phàm là đã dạy thì cậu có thể tiếp thu rất nhanh, hơn nữa có thể thông hiểu đạo lý.


Một người dạy tới tận hứng, một người học rất tự nhiên, bất tri bất giác thái độ của thần y lánh đời đối với Tiểu Màn Thầu đã hoàn toàn thay đổi.

Tiểu Màn Thầu thành công được thần y nhận làm đệ tử quan môn, được tập trung bồi dưỡng.Năm năm sau, mười bảy tuổi Chu Vân Tiêu xuất sư.

Trước khi xuống núi, sư phụ nói với cậu: “Đồ nhi, con đã học hết chân truyền của thầy, sau này tất cả phải dựa vào chính con!”Trở lại Kinh thành, mẫu phi nói với cậu, đã chuẩn bị vạn mẫu đất trồng thuốc cho cậu ở phương Bắc và Tây Nam, còn tập hợp những người có thân phận ở Đại Minh đi làm từ thiện, làm việc thiện như khám bệnh và tặng thuốc, còn dùng danh nghĩa của cậu, quyên tặng mấy “Bệnh viện từ thiện Vân Tiêu” chuyên chữa bệnh miễn phí cho người già và trẻ nhỏ.Tiểu Màn Thầu vô cùng cảm động, cha mẹ vì lý tưởng của cậu đã bỏ ra hơn cả những gì cậu biết.

Có phụ vương và mẫu phi hết sức ủng hộ, khiến cho cậu không phải lo nghĩ sau này nữa.Một cây làm chẳng nên non, cậu cấp tốc liên lạc với các sư huynh của mình và các đệ tử dưới trướng của họ, thuyết phục họ gia nhập đội ngũ của mình.

Hơn nữa, cậu còn chiêu mộ một nhóm người y thuật và y đức không tồi để làm từ thiện cùng cậu.Đương nhiên, làm từ thiện cần nguồn tài chính khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng được.

Chu Vân Tiêu tất nhiên sẽ không vì lý tưởng của mình mà đào hết của cải của phụ vương và mẫu phi.

Cậu phải dùng y thuật của mình để lấy y nuôi y.

Khi cậu học y, đã đặc biệt đột phá tìm ra phương pháp chữa một số chứng bệnh nan y, một số bệnh nhận được cậu chữa trị cũng thuốc tới bệnh trừ.Ai muốn sống lâu nhất? Đương nhiên là những kẻ có tiền, có quyền! Nghĩ lại mà xem, những đại phu khác đã phán tử hình, đột nhiên có người nói rằng bệnh này cậu có thể chữa được, cho nên cho dù táng gia bại sản cũng muốn thử một lần!Khi Chu Vân Tiêu chữa khỏi mấy căn bệnh nan y và bệnh dữ đó xong, thanh danh thần y của cậu dần dần lan xa.

Số tiền khám bệnh không hề rẻ đó, vừa vào tay đã dành ra để chuyển đến bệnh viện từ thiện và chữa bệnh tặng thuốc từ thiện.

Tiếng thơm truyền xa, người tìm cậu xem bệnh càng ngày càng nhiều, có chứng bệnh chỉ là bình thường, vì muốn được an tâm nên cũng tới tận bệnh viện Vân Tiêu xin khám chữa.“Bệnh viện từ thiện Vân Tiêu” được dân chúng coi như bệnh viện Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, cũng trở thành chỗ cứu mạng những bệnh nhân mắc bệnh an y.

Mà thần y Chu Vân Tiêu cũng hoàn thành được giấc mộng hành y tế thế của cậu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui