Thứ sáu trước ngày cuối tuần Tiêu Thệ đi đưa tiền cho Hà Xuân Sinh, Tiêu Thệ tìm cô Lâm hỏi địa chỉ của hắn, sau khi về nhà bèn hỏi mẹ làm sao đi đến địa chỉ này.
Bình thường mẹ cậu quản giáo cậu khá nghiêm khắc, nhưng chẳng qua chỉ là không cho Tiêu Thệ đi qua đêm, có bạn phải báo rõ lai lịch, không cho cậu hẹn hò, những chuyện còn lại cũng không hạn chế. Bà hỏi ra mới biết Tiêu Thệ phải đến chỗ này đưa tiền đã quyên được cho một người bạn học đang gặp khó khăn, liền khen ngợi việc làm của con trai, cũng hỏi mấy đồng nghiệp làm sao đi đến địa chỉ này.
"Đến công viên Cửu Thái đón xe buýt, đến thôn Đồng Bát thì xuống xe, sau đó đi bộ vài cây số là đến. Con đến thôn Đồng Bát rồi hỏi đường là được." Mẹ nói với cậu như thế.
Bà nội lại nói với Tiêu Thệ: "Tiêu Thệ à, bão sắp tới rồi, ngày mai có khi trời sẽ trở lạnh, cháu ra ngoài phải mặc áo tay dài, nhớ mang theo ô."
Nhưng đêm nay vẫn còn rất nóng, đã sắp đến tháng Bảy rồi. Tiêu Thệ không nói ra, chỉ trả lời bà nội: "Vâng ạ, ngày mai cháu sẽ mặc áo tay dài."
Buổi sáng thức dậy, Tiêu Thệ nhìn quần áo trong ngăn kéo mà phát sầu. Cậu thấy nóng, thế nhưng bà nội nói cậu đi xa, có khi lúc về trời đã lạnh, bảo cậu mặc áo tay dài. Tiêu Thệ nghĩ, đi đến chỗ Hà Xuân Sinh cũng không tiện mặc quần áo quá mới, liền mặc đồng phục tay dài. Khoảng thời gian này thời tiết thay đổi thất thường, thứ hai vừa mới mặc đồng phục thu đông chào cờ, mấy ngày sau trời đã nóng đến mức không thể mặc được nữa.
Cậu mặc bộ đồng phục tay dài màu xanh lam, học kỳ một năm lớp tám, cậu vừa mới thay đổi một bộ, lúc đó ống quần còn phải xăn lên, bây giờ đã vừa vặn phủ qua mắt cá chân. Cậu nhớ tới chiếc quần của Hà Xuân Sinh, ống quần đã giật lên gần đến bắp chân —— có lẽ quần áo Hà Xuân Sinh mặc là đồng phục mua vào năm lớp bảy.
Cậu sắp đi gặp Hà Xuân Sinh. Ý niệm này khiến cậu hơi háo hức. Cậu cũng không biết tại sao, gần đây cậu vẫn cứ ngóng trông Hà Xuân Sinh đi học, thế nhưng Hà Xuân Sinh vẫn luôn không đến. Cô Lâm bảo nhất định phải thuyết phục Hà Xuân Sinh tham gia kỳ thi cuối kỳ, bằng không sẽ bị lưu ban.
Nếu Hà Xuân Sinh bị lưu ban, có lẽ sẽ phải lãng phí thêm một năm, tốn thêm một năm học phí và sinh hoạt phí nhỉ? Cậu ấy không thể bị lưu ban được.
Tiêu Thệ mang theo suy nghĩ đó ngồi lên xe buýt đi vào vùng núi. Đi dọc theo mười tám con đường núi ngoằn ngoèo hết gần một giờ mới tới thôn Đồng Bát. Dọc đường nhìn thấy núi non trùng điệp, còn trông thấy mỏ than đá —— Tiêu Thệ chưa từng nhìn thấy mỏ than đá, ngạc nhiên nhìn vùng mỏ đen ngòm, một vệt đen như màu mực từ trên núi trút xuống, sườn núi là hang động tối đen, dưới chân núi là đường ray xe lửa vận chuyển than, trông kỳ lạ cực kỳ.
Mà tiếp theo đó lại là núi cao, là đồng ruộng, cùng những thôn làng nho nhỏ điểm xuyết giữa núi rừng.
Hóa ra Nham thành còn có nơi như thế này. Tiêu Thệ sống ở nơi không tính là cố hương này mười mấy năm, chỉ lớn lên trong thành phố, chưa từng đi đến vùng nông thôn. Bọn họ không phải người bản địa, khi cậu còn nhỏ, ông nội bà nội vẫn nói giọng Đông Bắc, những người lui tới nhà bọn họ cũng đều là người vùng khác. Trong những bạn học của cậu tuy có người bản địa, nhưng những người bạn chơi thân cũng toàn là người thành phố này cả.
Đây là nhà của Hà Xuân Sinh. Tiêu Thệ nghĩ thầm, cậu ấy lớn lên ở đây.
Tiêu Thệ xuống xe buýt, một mình đi trên đường mòn. Xung quanh không có một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót cùng tiếng trâu bò kêu giữa đồng ruộng, thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng còi xe, có lẽ là của những chiếc xe buýt đi đến mấy thôn làng khác đón khách trả khách.
Trời nóng quá, cơn bão bà nội nói vẫn chưa tới, mặt trời vẫn còn treo cao trên bầu trời. Tiêu Thệ nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, chỉ có vài cơn gió mát thỉnh thoảng từ trong núi thổi tới khiến cậu hơi thoải mái một chút. Cậu xắn tay áo lên cao, bước đi trên con đường đầy sỏi đá, nghe được cả tiếng bước chân mình. Chưa từng trải qua một ngày yên ắng như vậy, Tiêu Thệ thậm chí còn hơi hoảng hốt.
Cuối con đường này, Hà Xuân Sinh thật sự ở chỗ ấy sao?
Không lâu sau đó, nhìn thấy ngôi nhà dưới chân núi, Tiêu Thệ thở phào nhẹ nhõm. Đúng rồi, chính là chỗ đó, hẳn là cậu không tìm sai. Lối vào thôn có cái biển, mặt trước viết "thôn Hà Thổ", chữ trên mặt sau đã mờ đến mức không thể đọc được.
Trong thôn gần như không có ai, có một ông lão ngồi trên ghế dài trước cửa lớn, lúc Tiêu Thệ trông rõ người này, cậu bị dọa sợ hết hồn. Khí sắc của ông lão này vô cùng kém, Tiêu Thệ xưa nay chưa từng thấy ai có khuôn mặt như thế, vàng ệch tối tăm, tỏa ra một luồng tử khí, tứ chi của ông gầy gò đến mức chỉ còn mỗi xương, mà bụng lại trướng cao như cái trống, lộ ra ngoài quần áo.
Nếu không phải con ngươi của ông vẫn chuyển động, Tiêu Thệ đã cho rằng người này chết rồi.
Nhưng ông lão thoạt nhìn dáng dấp có vẻ đáng sợ này trông thấy Tiêu Thệ, cũng rất lịch sự dùng tiếng phổ thông hỏi cậu: "Cậu bạn nhỏ, cháu tìm ai à?"
"Cháu chào chú ạ, cháu tìm Hà Xuân Sinh." Tiêu Thệ lễ phép đáp.
Ông lão nói cho cậu biết, ông chính là cha của Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh ra ngoài hái nấm đỏ, có lẽ phải khá lâu mới trở về. Tiêu Thệ thấy ông lão cử động bất tiện, bèn đỡ ông vào nhà bếp, ông nói muốn nấu cơm, cậu thấy ông ngồi xổm không được, xung phong nhận việc nổi lửa nấu cơm.
Nhà Tiêu Thệ dùng bếp gas, năm ấy nhiều người bản địa vẫn sử dụng than đá, mà nhà Tiêu Thệ mấy năm trước đã đổi thành bếp gas —— thế nhưng Tiêu Thệ trước giờ chưa từng thấy nhà ai dùng củi nấu nướng.
Năm ngoái đi dã ngoại, Tiêu Thệ từng đốt củi, vì vậy dùng củi nhóm lửa không gặp khó khăn gì. Nhóm lửa xong, cậu theo lời ông lão lấy cái nồi gang lớn, đổ nước vo gạo nấu cơm, còn phải ngồi bên cạnh thêm củi lửa vào lò.
Mười mấy phút sau, Hà Xuân Sinh trở về. Tiêu Thệ ngẩng đầu nhìn hắn. Hà Xuân Sinh mặc một thân áo sơ mi vải bố màu lam và quần, quần áo này không giống của hắn, trông kiểu dáng ngược lại còn giống với quần áo cha hắn đang mặc trên người hơn.
Hà Xuân Sinh đặt gùi xuống, cầm lấy kẹp gắp than trong tay Tiêu Thệ, thêm củi vào lò rồi hỏi, "Cậu tới làm gì?"
Tiêu Thệ nhìn Hà Xuân Sinh, lòng bỗng nhiên vui vẻ, gọi tên hắn. Cậu cũng không biết nên nói gì.
Hà Xuân Sinh làm việc vô cùng nhuần nhuyễn, Tiêu Thệ thấy hắn bận bịu, cảm thấy dù cho có mặc bộ quần áo vải bố màu lam lỗi thời, trông hắn cũng đặc biệt đẹp đẽ.
Tiêu Thệ nhớ Trần Thần từng nói Trần Thiến đẹp, cậu nghĩ đến khuôn mặt của Trần Thiến một chút, có lẽ con gái như vậy là đẹp nhỉ? Tiêu Thệ bỗng nhiên nhận ra, dường như ngoại trừ Hà Xuân Sinh, cậu gần như không cảm thấy ai đặc biệt đẹp đẽ cả.
Hà Xuân Sinh tay chân dài nhỏ, nhưng có cơ bắp rắn chắc của những người làm việc chân tay, da dẻ phơi nắng thành màu tiểu mạch, ngũ quan sắc nét rõ ràng. Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt hắn trong suốt mà sạch sẽ, tuy rằng ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng.
Sau khi ăn cơm xong, Hà Xuân Sinh đỡ cha hắn về phòng, Tiêu Thệ cẩn thận dọn dẹp bàn ăn rồi đến cửa sau rửa chén, ngẩn người nghĩ đến Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh có thể trở thành bạn cậu sao? Hẳn là bọn họ không thể cùng đến trường, cùng về nhà được, Hà Xuân Sinh ở xa như vậy cơ mà. Nhưng ít nhất, bình thường cũng có thể trò chuyện vài câu mà nhỉ?
Tiêu Thệ không lý giải nổi loại chấp niệm này của mình đến từ phương nào. Cậu không sợ Hà Xuân Sinh, cũng không ghét hắn, thậm chí còn muốn làm bạn với hắn. Trở thành bạn bè, có lẽ còn phải qua ải mẹ cậu, Tiêu Thệ nghĩ đến đây, cảm thấy Hà Xuân Sinh chắc chắn không thể vượt qua thẩm tra rồi.
Cảm giác lo lắng lan tràn trong lòng, Tiêu Thệ lại không thể giải thích được loại tâm trạng đó. Những lúc cậu nhìn Hà Xuân Sinh, có khi sẽ cảm thấy như có gì đó nghẹn trong cổ họng khiến mình khó chịu.
Hôm đó chuyển lời của cô giáo xong, lúc đưa tiền cho Hà Xuân Sinh, Tiêu Thệ thấy hắn sững sờ, bỗng nhiên bắt đầu ngại ngùng. Cậu không muốn thấy vẻ mặt này của Hà Xuân Sinh. Cổ họng Tiêu Thệ khô khốc, cậu nói với Hà Xuân Sinh: "Tôi đi trước."
Sau đó Tiêu Thệ vẫn luôn hối hận, hoàn toàn không có cảm giác đắc ý sau khi làm việc tốt. Cậu nghĩ thầm: Hà Xuân Sinh có cho rằng mình đang sỉ nhục cậu ấy không? Nghĩ một lúc, cậu không khống chế được, lại đi tìm Trần Thần.
"Cậu muốn tôi đi thử quần áo, muốn mua quần áo cho Hà Xuân Sinh sao?" Trần Thần trợn mắt, khó tin nổi mà nhìn Tiêu Thệ, "Cậu thần kinh hả?"
"Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy hẳn là không có đồng phục mùa hè nên mới không tiện đến trường học." Tiêu Thệ nói.
"Không phải cậu đã cho tiền cậu ta sao? Cậu ta không có quần áo mặc không biết tự mình đi mua à?" Trần Thần càng lúc càng cảm thấy Tiêu Thệ có bệnh, "Sao cậu không nghĩ đến chuyện mua quần áo cho Trần Thiến?"
"Trần Thiến? Quần áo của con gái tôi mua làm sao được? Bạn ấy cũng đâu có thiếu quần áo?" Tiêu Thệ nghĩ Trần Thiến mỗi ngày đều mặc một chiếc váy khác nhau đi học, quần áo rất đẹp đẽ, vốn không cần người khác tặng quần áo.
"Không phải là cậu thích Hà Xuân Sinh chứ?" Trần Thần nhìn Tiêu Thệ từ đầu đến chân, bỗng nhiên hỏi.
"Thích?" Tiêu Thệ sững sờ một chút, không hiểu được ý của Trần Thần, "Bình thường, tôi không ghét cậu ấy."
Trần Thần cảm thấy câu trả lời của Tiêu Thệ không đúng trọng tâm lắm, còn cảm thấy thằng bạn thân này trông thông minh thế thôi, kỳ thực trong vài phương diện lại thật sự ngốc nghếch, không hỏi thêm nữa, chỉ nói: "Chuyện Trần Thiến, cậu suy nghĩ sao rồi? Bạn ấy lại hỏi tôi."
"Suy nghĩ?" Tiêu Thệ mở to hai mắt, "Suy nghĩ cái gì?"
Trần Thần bị Tiêu Thệ chọc đến dở khóc dở cười, nói: "Anh hai à, đầu óc cậu có bị làm sao không vậy? Kết quả học tập của cậu tốt như thế, sao nói tới chuyện này lại hệt như kẻ ngốc vậy? Trần Thiến người ta hỏi tôi, cậu có muốn hẹn hò nắm tay với bạn ấy không!"
Tiêu Thệ hoài nghi hỏi: "Cậu xác định đây là ý của Trần Thiến mà không phải ý cậu chứ?" Chuyện như vậy có người nhờ người khác hỏi giúp sao?
Nếu Trần Thiến trực tiếp tỏ thái độ đó với Tiêu Thệ, Tiêu Thệ không hẳn sẽ từ chối, cậu rất thích Trần Thiến, tuy rằng nội tâm cậu vẫn bài xích mấy thứ nhìn thấy trong cuốn truyện tranh người lớn kia, thế nhưng nếu như chỉ là cùng bạn gái hai người về nhà, đi dạo phố, lại bàn luận chuyện học tập, cậu cảm thấy chỉ cần giấu được mẹ cậu thì cũng không phải là không thể.
"Người ta là con gái, da mặt mỏng! Nếu cậu cũng có ý, sao không chủ động một chút đi?" Trần Thần hận không thể đấm Tiêu Thệ mấy đấm, "Rốt cuộc cậu có ý gì không?"
"Tôi không chủ động chỗ nào, bây giờ chẳng phải ngày nào cũng cùng về sao?" Tiêu Thệ tuy tốt tính, thế nhưng con trai mười bốn mười lăm tuổi vẫn không chịu được kích thích.
"Vậy sau này tôi không về cùng các cậu nữa, các cậu về riêng đi." Trần Thần nói.
"Cậu chờ một chút, hôm nay cậu đi mua quần áo với tôi trước đã."
"..."
Đối với sự chấp nhất của Tiêu Thệ, Trần Thần đã không còn gì để nói. Hôm đó Trần Thiến bận hoạt động ngoại khóa, Tiêu Thệ bèn nói với Trần Thiến, cậu và Trần Thần đi dạo phố trước, lát nữa về sẽ cùng cô bé về nhà. Trần Thiến nghe xong, lòng tràn ngập vui mừng cười nói với cậu: "Vậy tớ chờ cậu."
Tiêu Thệ dưới sự chỉ điểm nhiệt tình của Trần Thần, rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được ý nghĩa nụ cười của Trần Thiến, còn nhận ra được nụ cười đó vui vẻ đến bao nhiêu. Nhưng lúc đó cậu lại thầm nghĩ: Hà Xuân Sinh xưa nay chưa từng cười, cậu ấy cười lên không biết sẽ như thế nào nhỉ?
Mùa hè mặt trời lặn trễ, hơn sáu giờ, bọn họ mua xong quần áo trở lại trường học, Trần Thần kiếm cớ đi trước. Tiêu Thệ đứng trước phòng phát thanh chờ Trần Thiến. Cô bé có chương trình phát thanh vào chiều thứ hai và thứ năm mỗi tuần, chờ đến tận khi thời gian hoạt động ngoại khóa kết thúc mới ra về. Trước đây những hôm như thế này, bọn Tiêu Thệ sẽ về nhà trước.
Trần Thiến trông thấy Tiêu Thệ, thái độ rất vui vẻ. Cô bé kể cho Tiêu Thệ vài chuyện thú vị của chương trình phát thanh, cả hai cùng nhau đi một mạch không dừng lại. Tiêu Thệ thấy cô bé vui vẻ, cũng vui lây, mãi đến tận khi Trần Thiến đến cửa nhà, cô bé nghiêm túc nói với Tiêu Thệ: "Hôm nay là lần đầu tiên hai người chúng ta cùng nhau về nhà."
"Ừ." Tiêu Thệ gật đầu.
"Sau này cũng có thể như vậy đúng không?" Trần Thiến hỏi.
Chuyện này phải xem ý Trần Thần thế nào đã. Tiêu Thệ vốn muốn trả lời như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong của cô bạn, lại nghĩ tới Trần Thần từng nói sau này không về cùng cậu nữa, liền nói: "Được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...